Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 7: Thị tẩm. Thị tẩm là việc không có khả năng

Trong tổng tài văn, đối mặt với cô gái có hương thơm ấm áp mềm mại như ngọc nhảy vào lòng ôm ấp, các tổng tài bá đạo đương nhiên sẽ giữ lấy nàng thật chặt, cười tà mị một tiếng: “Tiểu yêu tinh, đây là do nàng chủ động nha.”

Mà Tiêu Dư An là, một vị tổng tài, đến khi hắn cảm nhận được có người nhảy đến dựa vào mình và bắt đầu kéo y phục của mình ra.

HẮN!

Hắn lật người lại, ngay lập tức làm một động tác cầm nã tiêu chuẩn, lập tức bắt lấy cổ tay ấn cánh tay rồi ấn đầu, đem người đè chặt!!

ĐÈ CHẶT!

Sau khi Tiêu Dư An đè chặt người ta, phản ứng đầu tiên là… ….

Con đường tổng tài bá đạo của mình hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa!

Người bị hắn đè xuống cũng rất sững sờ, âm thanh đem theo sự sợ hãi lâm râm và khóc thút thít: “Hoàng thượng, hoàng thượng, dịu dàng chút được không?”

Ừm, cái âm thanh này, rất êm dịu, rất mềm dẻo, rất dễ thương.

Nhưng mà lại là âm thanh của con trai!

Tiêu Dư An lập tức thả người ra: “Xin lỗi xin lỗi, ngươi làm ta sợ.”

Vị thiếu niên đó hơi cuộn người lại: “Nô, nô tài không phải cố ý, hoàng thượng xin người đừng giận.”

Tiêu Dư An ôm đầu

Hắn hậu tri hậu giác nghĩ ra hai chuyện.

Thứ nhất, cái vị quân vương thiếu niên này, hắn đặt biệt là tên đoạn tụ!

Thứ hai, lúc nãy khi đang tắm, Hồng Tụ đã hỏi hắn đêm này có cần người thị tẩm không!

Thiếu niên thấy Tiêu Dư An nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, còn tưởng là hắn đã giận, hoang mang từ trên thạp giường lấy ra một sợi dây thừng: “Hoàng thượng người đừng giận, người đem nô tài trói lại đi a, lần trước hoàng thượng không phải đã nói muốn lấy thước quất nô tài sao? Nô tài lần này đến thước cũng đã chuẩn bị rồi, hoàng thượng?”

Tiêu Dư An đầu càng đau hơn.

Hắn biết quân vương thiếu niên là tên đoạn tụ, nhưng hắn không biết cái tên quân vương này còn là một tên S!

Vậy mà lại sinh ra một dung nhan tuyệt sắc, thụ thân tâm công à! Có quyết tâm khiêu chiến vận mệnh đến vậy sao! Có ý tưởng đến vậy sao! Có thể lập dị khác người đến vậy sao!

Thái độ kỳ quái của Tiêu Dư An làm cho thiếu niên vô cùng hoang mang, hắn kéo áo của mình ra, đột nhiên tay chân gộp lại quấn lấy Tiêu Dư An, áo rơi lên cổ tay hắn, ngực và vai trắng nỏn lộ ra hoàn toàn, môi thiếu niên phát ra âm thanh run rẩy nói: “Hoàng thượng, nô tài rất muốn, cầu xin người, cho nô tài đi mà.”

Tiêu Dư An đem đôi tay đang sờ lung tung trên người hắn giữ lại, mỉm cười một cái: “Không cho, không cho, là không cho đó.”

Thiếu niên lúc đấy ngu người luôn rồi, biểu cảm hoang mang lo lắng có chút tan rã.

“Hửm? Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi?” Tiêu Dư An ôn nhu xoa xoa đầu thiếu niên giống như một người anh trai vậy, sau đó đưa tay giúp hắn kéo lại áo.

Thiếu niên vẫn không thể thốt lên câu nào, bị hành động khác thường của Tiêu Dư An dọa chết đứng ngay tại chỗ.

“Hồng Tụ, Hồng Tụ.” Tiêu Dư An lớn tiếng gọi hai lần, ngoài Tẩm cùng đèn đuốc sáng lên, Hồng Tụ lên tiếng đẩy cửa đi vào.

Hồng Tụ đem đèn đuốc xung quanh thắp sáng lên, Tẩm cung ngay lập tức sáng lên, sau đó cô lễ độ cung kính quỳ trước giường hỏi: “Hoàng thượng, sao vậy? Tên nô tài này hầu hạ người không thoải mái sao?”

Tiêu Dư An cảm nhận được thiếu niên bên cạnh mình rõ ràng co rút một cái: “Không có, hắn rất tốt, là ta đột nhiên mất hứng, ngươi mang hắn về đi, nhớ thưởng cho hắn.”

Hồng Tụ gật gật đầu, hầu hạ Tiêu Dư An lần nữa nghỉ ngơi, sau đó thổi tắt đèn, mang theo thiếu niên rời đi.

Không gian xung quanh rơi vào yên tĩnh, Tiêu Dư An nhắm mắt lại rồi lại bỗng nhiên mở ra, vô thức đưa tay tìm kiếm di động bên cạnh gối, mới đưa được một nửa lại đột nhiên nhớ ra, lặng lẽ rút tay về.

Tiêu Dư An có một tật.

Trong lúc hắn ngủ, bên cạnh nhất định phải có tiếng hít thở của người khác, lúc ở hiện đại, Tiêu Dư An có thể dùng điện thoại ghi âm rồi phát lại, nhưng mà cảnh ngộ hiện giờ, thật sự làm Tiêu Dư An cảm thấy bất lực.

Dự định đi ngủ thất bại, Tiêu Dư An thở dài nặng nề, ngồi dậy vò vò huyệt Thái Dương, vò được một lúc, Tiêu Dư An quyết định ra ngoài dạo quanh.

Bên ngoài cửa chính Tẩm cung của hoàng thượng có nhiều lính gác canh giữ, Tiêu Dư An suy nghĩ nửa buổi, leo cửa sổ mà ra.

Sau đó hai tên thị vệ canh giữ cửa sổ mắt ngưng miệng đơ nhìn thấy một người nhảy từ cửa sổ Tẩm cung ra, lăn lộn trên cỏ một vòng mới ổn định lại thân thể.

Hai tên thị vệ nhanh chóng rút kiếm, kề lên trên cổ người đó.

Tiêu Dư An ngẩng đầu lên đối diện với hai tên thị vệ.

Kiếm trên tay thị vệ rơi xuống đất kêu lên leng keng.

… …

Tiêu Dư An đứng dậy, điềm đạm mà phủi cỏ dại trên đầu xuống, sau đó vỗ vỗ lên vai thị vệ: “Các đồng chí, vất vả rồi, thì ra đến cửa sổ cũng có người canh giữ.”

Thị vệ bị vỗ tới đầu gối nhũn ra, ùm một tiếng quỳ xuống.

Tiêu Dư An kéo người đứng lên hỏi: “Con đường nào ít lính canh?”

Thị vệ run rẩy chỉ chỉ về một con đường đá nhỏ phía nam.

Tiêu Dư An gật đầu hài lòng, hai tay đưa ra sau lưng muốn hướng về con đường đá nhỏ đó mà đi.

Thị vệ lập tức hô lớn: “Hoàng thượng, đã rất khuya rồi, người đi một mình… …”

“Thân vô thái phượng song phi dực*, ta cao hứng muốn đi dạo một mình.”

(*nghĩa là thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao, trích từ bài thơ Vô đề của Lý Thương Ẩn -《无题》- 李商隐)

“Nhưng (Khả - 可)… …”

“Khả lân hàn thực dư thanh minh*, lời thừa ít chút có được không?”

(*Thơ Đường bài Sơ nhập Tần xuyên lộ phùng hàn thực của Lý Long Cơ - 《初入秦川路逢寒食》- 李隆基)

“Nhưng (Đản - 但)… …”

“Đản sử Long Thành phi tướng tại*, nói thêm câu nữa ta đánh ngươi.”

(*Xuất tái của Vương Xương Linh - 《出塞》王昌龄)

Thấy thị vệ thật sự không dám nói nữa, Tiêu Dư An nhịn không được cảm thán một câu: “Đường thi ba trăm bài, đúng là kết tinh của trí tuệ.”

Nói xong, Tiêu Dư An vừa ngâm nga giai điệu vừa đi, để lại đám thị vệ nhìn nhau vô cùng hoang mang: “Đường thi ba trăm bài là cái gì… …”

-

Thị vệ rất thành thật không nói dối Tiêu Dư An, con đường nhỏ phía nam này quả thật không có người, trăng sáng khuyết một nửa dịu dàng phủ xuống một lớp sa mỏng, mềm mại rũ lên người Tiêu Dư An.

Lúc này Bắc Quốc đang là đầu đông, hàn phong se lạnh, Tiêu Dư An áo quần phong phanh, có chút chịu không nổi, đi được một lúc sau lại quyết định quay về, đúng lúc hắn xoay người ven theo con đường lúc nãy quay về thì, bên tai đột nhiên truyền đến dư âm lượn lờ của tiếng đàn.