Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 196: Án

Tiêu Dư An muốn đưa tay ôm lấy Án Hà Thanh, muốn hôn hắn, nhưng hai tay lại không thể giãy thoát khỏi trói buộc, chỉ đành cầu trợ mà nhẹ gọi: “Án ca… …”

“Tiêu Dư An, ta nguyện ý đợi, nhưng ngươi có thể ở lúc đi nói với ta, ta phải đợi bao lâu được không? Một năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm? Hay là căn bản là đợi không được?” Án Hà Thanh mỗi lần hỏi một câu, con mắt thì đỏ thêm một phần, và ba chữ ‘đợi không được’, lúc nói ra đã mang theo run rẩy và sợ hãi.

Tiêu Dư An nhìn Án Hà Thanh như vậy, trong lòng toàn là hối hận và xót xa, sinh ly tử biệt chẳng qua là một kiếm của mình, nhưng lại là nhất thiên nhật sắc hàm sầu bạch* của Án Hà Thanh, hay là tam nguyện sơn hoa tác ác hồng* của hắn.

(*Nhất thiên nhật sắc hàm sầu bạch, tam nguyện sơn hoa tác ác hồng <一天日色含愁白,三月山花作恶红>: đây là câu thơ trích từ bài thơ của vua Càn Long, ông viết vì nhớ hoàng hậu đã mất của mình, nghĩa là: Mặt trời ban ngày được bao phủ bởi màu sắc u sầu, đến hoa núi tháng ba cũng trở thành màu đỏ khiến người khác chán ghét.)

Những câu nghi vấn qua đi, là sự trầm mặc rất lâu rất lâu, nộ ý dần dần nuốt chửng lý trí của Án Hà Thanh, hắn cúi đầu gặm cắn lên điểm hồng ở trước ngực của Tiêu Dư An, chỉ muốn trêu chọc con người này phát ra tiếng nhiều thêm một chút, để chính mình rõ ràng tất cả trước mắt này đều không phải là mơ, để chính mình cảm nhận được người này thật sự đã quay về rồi.

So với tình sự, sự đưa rút của Án Hà Thanh càng giống như là phát tiết, nhưng Tiêu Dư An lại không nguyện bảo Án Hà Thanh nhẹ chút, nghĩ rằng những thứ này đều là trừng phạt mà hắn nên có, đều là hắn đáng đời.

Nhưng chung quy vẫn là đau, hai tay Tiêu Dư An bị trói buộc, ôm không được Án Hà Thanh cũng không có cách nào hôn hắn, đột nhiên liền cảm thấy có một chút ủy khuất, hắn không sợ đau, cũng không cảm thấy bị người đè lấy đi vào cơ thể như vậu là chịu nhục, nhưng mà hắn muốn ôm ôm Án Hà Thanh, trọng sinh nhiều ngày như vậy, hắn vậy mà đến ôm cũng chưa ôm qua Án Hà Thanh.

“Án ca, ta, ta muốn ôm ôm ngươi… …” Tiêu Dư An thấp giọng cầu xin, âm thanh của hắn mang theo sự khóc nức nở và khẩn cầu, hắn một chữ một ngừng, vừa run vừa nói: “Án ca, để ta ôm ôm ngươi… …”

Vài tiếng kêu gọi đem lý trí của Án Hà Thanh hơi hơi kéo về, Án Hà Thanh thở gấp một hơi, đáy mắt dần dần trong lên chớp qua một tia hối hận, hắn rút thân lui ra, muốn ổn định lại cảm xúc không làm tổn thương Tiêu Dư An thêm nữa, nào ngờ Tiêu Dư An thấy hắn vừa lui, đột nhiên bắt đầu hoảng loạn: “Án ca ngươi đừng đi, Án ca, ta, ngươi nghe ta nói, ta… … ta trước kia chưa từng nghĩ qua phải vì người khác mà sống… … kiếp trước ta sống trong sự thù hận đối với phụ thân, sự hổ thẹn đối với đệ đệ, cho nên lúc tự sát, ta chưa từng có qua bất kỳ do dự nào, nhưng lần này tự sát, ta vậy mà đã sợ hãi, Án ca, ta rất sợ a, ta sợ không thể gặp được ngươi nữa, ta thực sự đã rất sợ… …”

Âm thanh của Tiêu Dư An nghẹn ngào có chút nghe không rõ, hắn chỉ đành ngừng lại mà hồi phục một chút, như vậy vừa ngừng, nước mắt không đã thể ngăn cản mà từ trong hốc mắt chen lấn nhau rơi xuống, hắn tiếp tục nói: “Án ca ta không biết phải xin lỗi như thế nào, không biết bồi thường như thế nào, ngươi đem ta ngày ngày đem đem trói ở trên giường, làm tất cả mọi chuyện ngươi muốn làm, ta cũng không để bụng, đều cảm thấy không sao cả, nhưng mà ngươi bây giờ có thể để ta ôm ôm ngươi được không… …”

Án Hà Thanh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, chầm chậm đưa tay cởi ra đai áo đang trói lấy hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên cổ tay bị cạ đến ửng đỏ và nước mắt trên gò má của hắn, ngoan đạo dịu dàng, đôi tay Tiêu Dư An vừa nới lỏng, lập tức ôm lấy bả vai của Án Hà Thanh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể, sự hô hấp và nhịp tim của người đó, mất đi rồi có lại khóc đến không thành tiếng.

“Tiêu Dư An… …” Án Hà Thanh nghẹn họng nói, “Đừng rời khỏi ta thêm nữa, ta sắp chịu không được nữa rồi… …”

Tiêu Dư An chôn mình trong cổ của Án Hà Thanh, không ngừng mà gật đầu: “Không đi nữa, không bao giờ rời đi nữa.”

Án Hà Thanh đưa tay nắm lấy cằm của Tiêu Dư An, đem đầu hắn nâng lên, dành cho một nụ hôn dịu dàng mà lưu luyến, hôn đến khi Tiêu Dư An không còn khóc nữa mới ngừng lại, Án Hà Thanh đưa tay ở nơi kết hợp của hai người sờ một vòng, Tiêu Dư An cảm thấy có chút xấu hổ, đưa tay cản lại một chút, Án Hà Thanh hỏi: “Đau không?”

Đau chết đi ớ được không!!!

Tiêu Dư An lắc lắc đầu, lắp lắp bắp bắp mà đáp lại: “Không, không sao, không, không, không đau.”

Án Hà Thanh hơi hơi nâng mày… …

Tiêu Dư An chặt chẽ ôm lấy Án Hà Thanh, hai tay cào lấy lưng của hắn xin tha thứ nói: “Án ca, chậm… … chậm chút… …”

“Ừm.” Án Hà Thanh hôn lên góc mắt đỏ ửng của hắn, vậy mà thật sự kiềm chế lại, làm chậm lại.

Tiêu Dư An nhận ra được sự dịu dàng của Án Hà Thanh, trong lòng mềm lại, câu lấy cổ của hắn nói: “Án ca ngươi nhìn nhìn ta.”

Án Hà Thanh nhìn qua Tiêu Dư An, nhìn thấy người đó đối với hắn cong mắt cười lên: “Án ca, ta rất thích ngươi.”

Rõ ràng là tướng mạo khác nhau, nhưng nụ cười đó lại quen thuộc như vậy, trong con ngươi ngậm cười dịu dàng đó, toàn là hình bóng của Án Hà Thanh.

Năm đó, cũng là nụ cười này, xua tan đi sự khinh nhục ngược đãi đã từng, làm tan đi trời băng đất tuyết của Bắc quốc.

Đến nay, thiên sơn vạn thủy, gió thổi mây bay, xuân ấm hoa nở, trăng sáng từ cổ toàn bộ đều không thể địch lại một nụ cười quay đầu lại, đó là ánh sáng duy nhất của Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh hôn một cái Tiêu Dư An mồ hôi đầm đìa, tứ chi mềm nhũn đang nằm ở trên giường, đưa tay kéo qua chăn quấn chặt hắn, tự mình choàng áo đứng dậy đi ra ngoài tẩm cung dặn dò hai câu, không qua một lúc một cái thùng gỗ lớn chứa đầy nước nóng đưa vào trong tẩm cung, Án Hà Thanh gọi lui những người khác, tự mình bế lên Tiêu Dư An đem hắn cẩn thận tỉ mỉ mà bỏ vào trong nước nóng, tự mình cũng bước vào trong ngồi, giúp hắn rửa sạch sẽ.

Thùng gỗ rất lớn, hai người cùng nhau cũng không cảm thấy chật, nhưng Tiêu Dư An lại cứ phải một bộ dạng lười biếng mà làm tổ trên người Án Hà Thanh, hơi nước của nước nóng lượn lờ, Án Hà Thanh lấy khăn nhẹ nhàng mà giúp hắn lau chùi thân thể.

Tiêu Dư An nghỉ ngơi một chút hồi lại tinh thần, duy trì tư thế ngồi ở trên người Án Hà Thanh cưới nói: “Nói lại, Án ca ta cứ luôn muốn hỏi ngươi, lần từ biệt trước đó, nếu như ngày đó ta nhận qua cây trâm bạch ngọc đó, ngươi có phải sẽ bất chấp tất cả đem ta trói về a?”

Án Hà Thanh không nói gì, chằm chằm mà nhìn thẳng hắn.

Tiêu Dư An nghĩ trong lòng mình lúc nãy bị lật qua lật lại như vậy một phen, bây giờ cũng nên đến lượt hắn trêu chọc Án Hà Thanh rồi đúng chứ?

Thế là Tiêu Dư An không những không ngừng, còn thao thao bất tuyệt mà cười nói: “Nhưng mà cho dù trói ta quay về, ta vừa vùng vẫy vừa cầu tha, ngươi cũng sẽ thả ta đi đúng chứ, Án ca ngươi có phải là đặc biệt sợ ta bị thương? Nhưng mà cái ngày ta trọng sinh trở về, có người trực tiếp đem ta đá xuống giường, lúc đó trán của ta cũng đập sứt luôn rồi, ya, rất đau a, đau đến nổi hai mắt ta mờ nhòe.”

Hô hấp của Án Hà Thanh đình trệ.

Tiêu Dư An cọ cọ thân dưới của Án Hà Thanh, tiếp tục nói: “Sau đó người đó còn không gặp ta, ta kêu khổ tận trời, phí hết tâm tư rất muốn gặp hắn, rất không dễ dàng gặp được một mặt nhưng lại bị hắn bóp lấy cổ họng, xém chút nữa đã bị bóp đến tắt thở luôn rồi a!”

Án Hà Thanh nói: “Ta… … ta… …”

Tiêu Dư An lần đầu tiên thấy Án Hà Thanh lắp bắp, ở trong kinh ngạc mang theo sự vui vẻ bất ngờ, thành công mãng nguyện mà vui vẻ, càng ngày càng không có giới hạn, hắn đưa tay kéo lên tay của Án Hà Thanh, bỏ lên trên cổ của mình, cười nói: “Ngươi giúp ta xem thử, còn có vết hằng và bầm tím không?”

Án Hà Thanh như chạm vào bàn ủi, ra sức mà rút tay về, lại cẩn thận dè dặt mà vuốt ve lên cái cổ trắng nõn thanh tú của Tiêu Dư An, nơi đó làm gì còn cái vết hằng nào, cổ như tú tề. Trong sương mù mờ mịt, Án Hà Thanh có thể cảm nhận được mạch đập trên cổ của Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An giả vờ khoa trương mà than một hơi: “Nói lại ta vậy mà còn bị người đó đuổi đi! Bây giờ nghĩ nghĩ, thật sự quá ủy khuất rồi, đi đi cho rồi, đi Tây Thục quốc trải qua những ngày tháng sống yên ổn của mình, chân trời nơi nào không có cỏ thơm a… …”

Lời của Tiêu Dư An vẫn chưa nói xong, đột nhiên bị Án Hà Thanh hất lên, một trận tiếng nước, cả con người Tiêu Dư An bị Án Hà Thanh giữ lại đè ở trên bờ thùng, hai cánh tay của Án Hà Thanh ở hai bên của hắn, tạo thành một không gian cực kỳ chật hẹp.

Lòng ngực của Án Hà Thanh nhập nhô kịch liệt, trong con ngươi cuồn cuộn lên sóng to gió lớn, nhưng lại nói không ra nửa câu biện luận cùng phản bác, chỉ đành lo lắng suông, kìm nén đến không chịu được.

Tiêu Dư An cười thành tiếng, ở trên miệng Án Hà Thanh hôn một cái, nói: “Ngày tháng không có ngươi cũng không được coi như là những ngày tháng yên ổn, ngươi đuổi ta một trăm lần, thì ta sẽ quay về tìm ngươi một trăm lẻ một lần, không cần người khác, chỉ cần ngươi, không phải Án Hà Thanh ngươi không được… … hửm?”

Tiêu Dư An vẫn đang nói, đột nhiên cảm thấy giữa chân đỉnh lên một nói nóng như lửa đốt, hắn đưa tay đi mò mẫm một chút, trêu chọc đến Án Hà Thanh lùi lại một chút, Tiêu Dư An cười nói: “Án ca, ngươi lại dậy rồi.”

Án Hà Thanh không nói không rằng, đang muốn buông Tiêu Dư An ra tự mình giải quyết một chút, đột nhiên giữa eo quấn lên một đôi chân.

Tiêu Dư An cười rồi câu hắn: “Làm gì vậy nè? Lần nữa a.”

Án Hà Thanh ngừng một chút, nói: “Ngươi… …”

“Ta?” Nụ cười của Tiêu Dư An mặc sức không trói buộc, “Lo lắng ta chịu không nổi à? Ta bây giờ là tinh lực dồi dào vô cùng a, vài lần cũng chịu được, không tin ngươi thử xem? Án Hà Thanh, ngươi bây giờ không đè chắc ta, ngày ta sẽ liền chạy về Tây Thục quốc.”

Con ngươi Án Hà Thanh sa sầm, nghiêng người đè lên.

Và câu nói này, khiến Tiêu Dư An nửa đêm sau bất luận khóc lóc cầu tha như thế nào, cũng không thể không tiếp nhận sự va đập dữ dội và hoàn toàn không lưu tình, cuối cùng lúc mơ mơ màng màng chả biết gì mà thất thần đi rồi, chỉ cảm thấy hối hận đến xanh ruột.

(*hối hận đến xanh ruột: Nghĩa là hối hận muốn chết đi lun, vì khi chết ruột mới xanh.)

-

XueTu: Hai chương này sao dài thế, mị dịch mún mệt =)))