Edit: Tiểu Màn Thầu
“…..”
Lê Khí nghĩa chính ngôn từ*: “Không được.”
(*Nghĩa chính ngôn từ: Câu chữ nghiêm khắc, nội dung lý lẽ chính đáng. Nguồn GG.)
Người một ngày bị ghi ba lần như vậy thật cũng kiêu ngạo quá rồi, nếu không ghi chẳng phải sau này sẽ bay lên trời luôn sao?
Nhưng mẹ đại nhân đã lên tiếng: “Cái gì không được! Đàn ông sao có thể nói không được! Đặc biệt là trong lúc cô gái nhỏ muốn con giúp đỡ con tuyệt đối không được phép nói không được!”
Lợi Anh quay đầu mỉm cười với Bùi Chân nói: “Ôi, chuyện nhỏ thôi mà, dì cam đoan với cháu, Lê Khí tuyệt đối sẽ không bao giờ ghi tên cháu nữa. Cái đứa nhỏ này từ nhỏ luôn tích cực như vậy, dì đã nói với thằng bé rất nhiều lần, có phải không con trai?”
Lê Khí: “….”
Thừa dịp cậu không lên tiếng, Bùi Chân lập tức nói tiếp: “Đúng vậy dì ơi, Lê Khí cái gì cũng tốt, nhưng đôi khi quá nghiêm túc. Hôm qua cháu mua trà sữa muốn mời cậu ấy uống, cháu cũng biết theo quy định của trường học không cho phép làm như vậy, nhưng đó là tấm lòng của cháu. Kết quả — cậu ấy không chỉ không nhận mà còn ghi tên của cháu vào sổ đăng ký, cháu còn bị chủ nhiệm lớp phạt rất thảm….”
Thiếu nữ vẻ mặt tủi thân, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tầng nước mắt, rất giống một cô con dâu nhỏ đáng cáo trạng với mẹ chồng.
Lợi Anh quay đầu hung hăng trừng mắt với Lê Khí: “Con xem kìa, con làm sao vậy hả, con bé chỉ muốn mời con uống trà sữa thôi, con còn ghi tên của người ta nữa, có phải con làm chủ tịch hội học sinh đến váng đầu rồi không?”
Lê Khí nhìn dáng vẻ sắp khóc của thiếu nữ trước mắt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cậu cũng biết rõ cái gì gọi là kẻ ác muốn cáo trạng trước.
Còn nói chủ nhiệm lớp phạt cô.
Chẳng qua là chủ nhiệm lớp chuyển chỗ của cô đến bên cạnh mình mà thôi. Không biết rốt cuộc là đang phạt ai nữa….
“Chân Chân à, chuyện này là Lê Khí làm không đúng. Như vậy đi, dì mời cháu một bữa cơm nhé!”
Bùi Chân trở tay không kịp: “…..Dạ?”
Cô chỉ đơn giản thầm nghĩ muốn Lê Khí đừng ghi tên của cô nữa mà thôi, nhân tiện cáo trạng với mẹ của cậu để khiến cho cậu xấu hổ. Nhưng không nghĩ đến việc ăn cơm cùng bọn họ nha! Việc này…..Việc này thật ngại ngùng….
Thiếu nữ xua tay: “Không cần không cần đâu ạ, dì ơi, cháu còn phải làm việc…”
“Chuyện này đơn giản thôi, dì vào đánh tiếng với ông chủ của cháu không phải là được rồi sao!” Lợi Anh chạy đến nói vài câu với ông chủ quán cà phê, sau đó quay trở về dùng tay ra hiệu OK, “Xong rồi!”
Bùi Chân bối rối: “Cháu…cháu…”
Ngược lại thiếu niên đang ngồi im lặng ở một bên khóe môi nhanh chóng cong lên.
Cáo trạng xong muốn chạy à?
Một khi bị mẹ đại nhân nhìn chằm chằm, cô nên giác ngộ mọi chuyện đã được sắp xếp rõ ràng.
Cậu bỗng nhiên có chút chờ mong, đợi lát nữa Bùi Chân đứng ngồi không yên rồi, còn có hình ảnh bị bắt xã giao nữa.
Sau khi nhận ra cảm xúc bất thường của bản thân mình, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của thiếu niên rất nhanh đã thu lại, bày ra một bộ mặt Poker người sống chớ đến gần, đi theo phía sau bọn họ rời khỏi quán cà phê.
Lợi Anh một đường nắm chặt tay Bùi Chân, dẫn cô ngồi vào ghế sau của chiếc xe.
Bùi Chân muốn đứng lên: “Dì ơi cháu….” Lại bị bà ấy ấn xuống, “Ngồi xuống ngồi xuống đi, nào con trai, con cũng ngồi ở ghế sau đi.”
Lê Khí bất đắc dĩ ngồi vào, hai người một dựa vào bên trái cửa xe, một dựa vào bên phải cửa xe, cố gắng duy trì khoảng cách.
Lợi Anh từ ghế trước quay đầu lại, “Hai đứa ngồi cách xa nhau như vậy làm gì? Lại gần một chút. Con trai, con cài dây an toàn giúp Bùi Chân đi.”
“Không cần không cần, cháu tự mình làm ạ.” Bùi Chân vội vàng cài dây, rồi nhanh chóng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, lo sợ bất an hỏi: “Dì ơi…..Chúng ta đi chỗ nào ăn cơm ạ?”
“Chỗ tốt, chỗ tốt.” Lợi Anh không trả lời trực tiếp, tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt.
Chiếc xe chạy vững vàng lại rất nhanh, dần dần rời khỏi trung tâm thành phố, lái đến một khu nhà giàu yên tĩnh thoải mái còn có phong cảnh hợp lòng người.
Bùi Chân có dự cảm chẳng lành, quả nhiên chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thư to như lâu đài. Lợi Anh quay đầu hưng phấn nói: “Hoan nghênh Chân Chân đến nhà của chúng ta làm khách!”
Bùi Chân há hốc mồm. Cái này….Trực tiếp đến nhà của Lê Khí sao?
Mấy người giúp việc đi ra, thái độ cung kính động tác nhanh nhẹn tiếp nhận balo trong tay Bùi Chân, rồi dẫn cô vào đại sảnh.
Tòan bộ đại sảnh còn lớn hơn nhà của Bùi Chân. Ngay từ sảnh vào, chính là một cái sân lớn*, khắp nơi đặt các tác phẩm nghệ thuật khác nhau, còn có hai cầu thang bằng ngọc trắng bên trái và bên phải nối thẳng đến lầu hai.
(Một cái sân lớn)
Bùi Chân ngửa cổ nhìn trần nhà với những bức phù điêu màu sắc sặc sỡ trong chốc lát, cảm giác như mình đã đi đến một lâu đài thời trung cổ.
Lợi Anh đưa túi xách cho người giúp việc, nhắc nhở thiếu niên: “Con thất thần cái gì, còn không dẫn Chân Chân đi tham quan nhà của chúng ta một chút?”
Trên mặt bà ấy kích động cảm xúc cũng bộc lộ trong lời nói, đây là lần đầu tiên Lê Khí dẫn một người bạn khác giới đến nhà làm khách!
Lợi Anh phân phó quản gia: “Mau, nhanh lên, chuẩn bị thật nhiều món ăn, bảo đầu bếp nấu những món mà các cô gái nhỏ tuổi này thích ăn.”
Quản gia gật đầu lui xuống.
Thiếu niên nghênh đón ánh mắt chờ mong của thiếu nữ, đành phải nhấc đôi chân dài bước lên trước làm tư thế xin mời.
Bùi Chân nhảy cẫng lên đi về phía trước, Lê Khí khoanh tay đi phía sau cô, mỗi lần đi qua một căn phòng cậu mặt không cảm xúc giới thiệu nói: “Đây là thư phòng…Đây là phòng chiếu phim gia đình….Đây là phòng giữ quần áo….Đây là phòng chuyên dùng để lắp ráp lego….”
Đi đến cuối hành lang trên lầu hai, Lê Khí đặt tay lên chốt cửa, do dự một giây, rồi mở cửa ra: “Đây là phòng ngủ….của tớ.”
“Woa.” Bùi Chân đứng ở cửa nhìn vào trong, cẩn thận dè dặt hỏi: “Tớ, tớ có thể vào trong không?”
Ánh mắt của thiếu niên rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, thầm nghĩ, cũng đã đến nhà của tôi rồi, lúc này lại giả vờ khách khí làm gì?
Cậu nhẹ gật đầu: “Có thể.”
Sau khi nhận được sự cho phép, thiếu nữ nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ.
Căn phòng với gam màu đen trắng lại có ít màu xám, phong cách tối giản, mặt bàn cùng ga trải giường không nhiễm một hạt bụi.
Thiếu niên lười biếng dựa vào khung cửa, hỏi: “Thế nào?”
Bùi Chân dạo một vòng: “Không tồi. Chính là — có cảm giác hơi giống như căn phòng kiểu mẫu, không hề có hơi thở của cuộc sống.”
Cô từ trong ví tiền lấy ra một chú thỏ bông nhỏ màu hồng, “Cài này tặng cho cậu. Ở trước cửa tiểu khu có một cái máy gắp thú, mười tệ được năm lần gắp, tớ gắp trúng cái này. Cậu có thể đặt nó ở trên giá sách ~”
Lê Khí rũ mắt, nhìn chú thỏ bông trong lòng bàn tay cô: “….”
Cậu tiện tay bỏ lên bàn, “Xuống lầu thôi, có thể dùng bữa rồi.”
Lúc đi đến phòng ăn, Bùi Chân lại hết sức kinh hãi.
Trên bàn ăn phong cách Châu Âu 3m x 2m, bày đầy các món ăn! Mà người dùng bữa cơm này, chỉ có một nhà ba người của Lê Khí…. Và cô thôi.
“Nào, Chân Chân ngồi xuống đi.” Lợi Anh mời cô đi đến đó, “Muốn uống loại đồ uống nào?” Bà ấy nói môt loạt nhãn hiệu đồ uống mà Bùi Chân chưa từng nghe qua.
Thiếu nữ duỗi tay chỉ chỉ: “Dì ơi, cháu có thể uống coca không?”
Lợi Anh sững sờ, nở nụ cười ưu nhã ân cần, sờ đầu cô: “Đương nhiên có thể, Chân Chân muốn uống cái gì thì uống cái đó.”
Bà ấy vẫy tay, phần phó người giúp việc mang coca đến.
Lê Đằng ngồi ở vị trí chủ tọa, nở nụ cười hiền từ dễ gần, nói: “Ăn nhiều một chút.”
Bùi Chân kinh sợ: “Cảm ơn chú.”
Bốn người bắt đầu dùng cơm. Thiếu nữ đã làm việc suốt một ngày, giờ phút này thực sự có hơi đói bụng, vì vậy cô im lặng ngồi ăn.
Mỗi món ăn trên bàn đều ngon, hương vị cùng nguyên liệu cực kỳ phong phú. Cô vừa ăn vừa lén đưa mắt quan sát Lê Khí ngồi ở phía đối diện.
Thiếu niên mặt mày rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng cầm chặt chiếc đũa, chậm rãi bỏ đồ ăn vào trong miệng, dáng vẻ khi ăn sạch sẽ lại ưu nhã.
Dường như phát giác ánh mắt của thiếu nữ, cậu nâng mắt lên nhìn cô một cái, Bùi Chân lập tức giống như một chú thỏ bị kinh hãi, cúi đầu nhặt rau.
Ánh mắt của Lợi Anh qua lại giữa hai đứa trẻ, lộ ra nụ cười hài lòng, câu có câu không trò chuyện cùng bọn họ.
Chủ đề tất nhiên rơi vào trên người Bùi Chân: “Chân Chân, cháu có tiện nói ba mẹ của cháu làm công việc gì không?”
Bùi Chân uống một ngụm coca: “Ba của cháu là giáo sư đại học, mẹ của cháu là bác sĩ tâm lý.”
Lợi Anh và Lê Đằng trao đổi ánh mắt với nhau. Hóa ra là gia đình phần tử trí thức, trách không được cô gái nhỏ này khiến cho người ta cảm thấy hoạt bát đáng yêu lại có gia giáo như vậy.
Quả thực Lợi Anh rất hài lòng, trò chuyện một lúc lại nói đến chuyện xấu hổ khi còn bé của Lê Khí: “Khi còn nhỏ thằng bé từng nuôi một chú chó con màu trắng. Một ngày nọ, chú chó con ngã bệnh, thằng bé rất đau lòng, một mực ôm chú chó không buông. Nhà của dì không cho phép để chó con lên giường ngủ, kết quả buổi sáng hôm sau – Con đoán xem như thế nào?”
Lê Khí biết bà ấy muốn nhắc lại chuyện xưa, đỡ trán không thể không lên tiếng: “Mẹ –”
Bùi Chân vẻ mặt chờ mong: “Xảy ra chuyện gì ạ? Hử?”
Lợi Anh tiến đến gần thiếu nữ che miệng nhỏ giọng nói: “Buổi sáng dì thức dậy nhìn thấy, thằng bé thực sự đã ngủ ở ổ chó với chú chó nhỏ đó! Ha ha ha ha cháu nói xem đứa nhỏ này có phải khiến cho người ta dở khóc dở cười không.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Bùi Chân cũng cười rộ lên, vừa cười vừa lén liếc nhìn thiếu niên.
Nhìn không ra nha. Cô thầm nghĩ, hot boy của trường học trông cao lãnh như núi băng ngàn năm, còn có một mặt ấm áp như vậy.
Một khuôn mẫu ấn tượng nào đó trong nội tâm lặng lẽ nứt ra…..
…….
Sau khi ăn xong, dưới sự kiên trì của Lợi Anh, Lê Khí đã tiễn Bùi Chân về nhà.
Bọn họ ngồi ở ghế sau xe, không có Lợi Anh điều tiết bầu không khí, hai người một đường không nói chuyện với nhau.
Chờ chiếc xe dừng lại dưới lầu tòa nhà của Bùi Chân, thiếu nữ xuống xe rồi vòng trở lại, gõ vào cửa sổ xe còn chưa chạy đi.
Lê Khí hạ kính xe xuống, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt sáng trong bóng tối, “Làm sao vậy?”
“Cậu ở đây chờ tớ một lúc. Tớ đi lấy ít đồ.” Thiếu nữ bỏ lại một câu rồi chạy đi.
“….”
Tài xế biết thiếu gia không thích kết giao với người khác, do dự hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi chưa?”
“Đi.”
Chiếc xe phát ra tiếng động, chạy về phía trước, thiếu niên nhìn trong kính chiếu hậu ở đằng trước có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra, trong tay còn cầm một vật màu trắng, ngơ ngác nhìn về hướng chiếc xe đang chạy đi.
Thiếu niên không biết vì sao, ma xui quỷ khiến nói: “Lùi xe.”
Chiếc xe lùi về vị trí cũ, lúc này Lê Khí mới nhìn thấy rõ trong tay thiếu nữ đang ôm một chú chó màu trắng vừa tròn một tháng tuổi.
Thiếu niên hơi kinh ngạc, nhảy xuống xe đi đến trước mặt Bùi Chân, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Thật xin lỗi, vừa rồi tài xế trượt chân.”
“…” Tôi tin cậu mới lạ!
Bùi Chân mở to đôi mắt, không có ý định so đo với cậu, đặt chú chó nhỏ vào trong lòng của Lê Khí: “Con chó mẹ của nhà hàng xóm sinh sáu bé chó, tặng nhà tớ một bé, vẫn chưa đặt tên.”
Thiếu niên cúi đầu, cục lông xù màu trắng kia đang uốn éo trong lồng ngực của cậu, muốn tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống.
Cậu nhịn không được duỗi tay sờ lên bộ lông xù mềm mại đó. Chú chó con vẫy vẫy đuôi lè lưỡi ɭϊếʍƈ tay cậu, đôi mắt vừa đen vừa sáng, cái mũi nhỏ ẩm ướt bóng loáng.
Trái tim của Lê Khí dường như trở nên mềm mại hơn một chút.
Bùi Chân nhìn chằm chằm vào sắc mặt của cậu, nhịn không được hỏi: “Thích không?”
Thiếu niên vuốt ve chú chó nhỏ, gật đầu.
“Tặng cho cậu nhé?”
Thiếu niên bất giác lại một lần nữa gật đầu.
“Nghĩ hay lắm!” Bùi Chân bỗng nhiên vươn tay lấy chú chó nhỏ trong lồng ngực cậu đi, rồi ôm chặt trong lòng mình, “Tớ không tặng cho cậu đâu. Nếu cậu thích thì —”
Đôi mắt của cô cũng đen láy sáng ngời giống như chú chó nhỏ, mỉm cười nói:
“Về sau thường xuyên đến nhà tớ chơi nhé ~”
————————//—-//——————–
*Tác giả có lời muốn nói:
Lê Khí: Em cho rằng anh thích chú chó đó, nhưng thực ra —-
Bùi Chân: Thực ra anh là con chó à?
Lê Khí: Nói hay lắm, lần sau không cho phép nói nữa.
Tiêu rồi, cái phiên ngoại song song này không có hồi kết, cảm thấy còn có một vài chương muốn viết.