Edit: Tiểu Màn Thầu
“Sao lại ngây người? Hả?”
Cánh tay của Bùi Chân vẫn còn đang ôm Lê Khí, chỉ nhìn thấy cái người luôn không gợn sóng không sợ hãi vành tai lại đỏ lên, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Cô có chút buồn cười, nhưng cố gắng nhịn xuống, nghiêng người về phía trước một chút, “A Khí?”
Chớp mắt một cái hai người đều đã là người trưởng thành hai mươi tuổi, ngày thường bọn họ cũng giống như những cặp đôi khác ôm hôn thắm thiết, nhưng không đi đến bước cuối cùng.
Vốn dĩ loại chuyện này, con trai nên chủ động, nhưng A Khí anh ấy –
Luôn nho nhã lễ độ như vậy, thân sĩ như thế.
Sau mỗi nụ hôn sâu đều nhẹ nhàng xoa đôi môi sưng đỏ của cô, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi.”
Khốn kiếp, ai muốn anh nói lời xin lỗi! Tiếp tục hôn đi!
Có đôi khi hai người ôm nhau nằm trên giường, thiếu nữ đưa lưng về phía cậu, bọn họ dán sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được có một thứ gì đó cư0ng cứng nóng hổi cấn vào xương cùng của mình. Nhưng một giây sau Lê Khí lập tức đứng dậy, đỏ mặt xin lỗi vì đã mạo phạm đến cô.
Cái gì mạo phạm với không mạo phạm! Em là bạn gái của anh, không phải là Bồ Tát mà anh thỉnh về nhà cung phụng!
Nam sinh hai mươi tuổi tinh lực tràn đầy, thể lực dồi dào. Bùi Chân nghĩ mãi vẫn không ra chính là, rõ ràng A Khí nhịn rất vất vả như vậy, nhưng vẫn cố! Không chủ động!
Loại chuyện này, cậu không nói, bảo mình làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra đây?!
Chẳng lẽ còn muốn cô lên tiếng trước sao?!
Nhìn lại Diêu Băng và Ngô Thiệu Trạch cách vách đã đại chiến hơn ba trăm hiệp rồi, mà bọn họ rõ ràng yêu đương trước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đến bước kia. Trong lòng Bùi Chân gấp muốn chết, thực sự cô muốn hỏi một câu, A Khí có phải anh không được đúng không?! Có phải hay không?!
Hôm nay trước khi hẹn hò, Bùi Chân đã nhận được tin nhắn của Diêu Băng:
[Bé cưng, đêm nay phải bắt lấy anh ta!]
Mặt Bùi Chân nóng lên, giương mắt nhìn người đàn ông đang mặc áo khoác, lặng lẽ trả lời: [Tớ có chút khẩn trương. Có khi nào anh ấy không muốn không?]
[Này, khẩn trương cái gì, quản anh ta có muốn hay không làm gì, Bá Vương ngạnh thượng cung!]
Vừa khéo Lê Khí đi đến bên cạnh cô đổi giày, cho dù cậu cúi người, thoạt nhìn cũng cao hơn cô rất nhiều. Thiếu nữ đứng trước mặt cậu chính là một người nhỏ bé, thực sự không có cách nào tưởng tượng được, một người cao 1m như mình, làm thế nào ‘Đè được’ Lê Khí cao 1m87?
Trong điện thoại Diêu Băng lại gửi tin đến: [Cậu đó, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến lúc đó nước chảy thành sông, tiếp đến c0?i đồ ra, sau đó nữa —]
[Đợi một chút! Dừng lại! Dừng lại!]
Bùi Chân vội vàng ngăn cản Diêu Băng nói tiếp, thầm nghĩ người bạn tốt này của cô quá khí thế rồi, còn suýt chút nữa dạy cô làm thế nào đẩy ngã đàn ông.
Lê Khí thay giày xong, mở cửa ra, nghiêng người nói: “Xuất phát chưa?”
Nhìn thấy cô bạn gái nhỏ của mình luống cuống tay chân giấu điện thoại ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lê Khí: “?”
….
Yết hầu của Lê Khí vô thức di chuyển lên xuống, xác nhận thiếu nữ trong lòng không nói đùa.
Bùi Chân tựa vào người cậu, thân thể mềm mại hô hấp hơi phập phồng.
Giọng nói của cậu trầm khàn: “Chân Chân, em nghiêm túc chứ?”
Thiếu nữ hơi nhích người đến, chống lên trán của cậu: “Anh nói xem?”
Lê Khí hít một hơi thật sâu, lúc này cậu không nói một lời bế ngang cô lên, một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ, chậm rãi đặt thiếu nữ lên giường.
Phòng ngủ không mở đèn, chỉ có ngọn đèn sắc màu ấm bên ngoài phòng khách cùng ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi sáng bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn khiến cho Bùi Chân nhìn thấy rõ giờ phút này trong đáy mắt của thiếu niên nóng rực.
Cậu tự mình cởi từng cái nút áo trên cổ áo sau của Bùi Chân ra, ngón tay khẽ run run, thiếu nữ bắt lấy tay cậu, hôn một cái, mỉm cười nói: “Để em tự làm.”
Thiếu nữ cởi bỏ quần áo, mái tóc dài xõa xuống như rong biển trên tấm lưng trắng n0~n bóng loáng. Cô cong môi mỉm cười, giống như yêu tinh động lòng người.
Giọng nói của Lê Khí khàn khàn: “Sẽ đau đấy.”
“Ừ, em không sợ.” Ngón tay mảnh khảnh của Bùi Chân nhẹ nhàng nắm lấy ga giường.
Cho dù đau đớn, nhưng nỗi đau này cũng tràn đầy ngọt ngào.
Lê Khí nhìn thiếu nữ nằm dưới thân đôi mắt treo veo sạch sẽ, không sợ hãi, tràn đầy tin tưởng đối với cậu. Trái tim cậu khẽ rung lên, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn này rất sâu, không giống với nụ hôn triền miên trước kia, mang theo mười phần tính xâm lược.
Thiếu nữ đầu óc trống rỗng, cảm thấy trong bụng có vô số con bướm đang bay lên, nâng cô lên bầu trời kia.
Mà cô như bước trên đám mây mềm mại, mỗi lần vừa hạ xuống, lại có một đám mây khác bay đến đón lấy cô.
Cô đang lang thang trong biển mây này, thực sự cô không biết, biển mây này đã phải cẩn thận từng li từng tí, cố hết khả năng đối xử dịu dàng với cô.
……
Ngày hôm sau, Bùi Chân quấn trong chăn bông chỉ lộ ra đôi mắt.
Ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng, mặt trời treo cao trên bầu trời, cô chỉ liếc mắt một cái rồi nhắm lại, vươn tay ra sờ loạn chăn bông để tìm điện thoại.
Đợi cô mở điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình khóa xuất hiện con số: 10:35!
“A a a a tiêu đời rồi!” Thiếu nữ từ trên giường bật dậy, luống cuống tay chân nhặt quần áo mặc vào, “Đi học muộn rồi học muộn rồi!”
Cánh cửa két một tiếng mở ra, Lê Khi bưng bữa sáng tiến vào, nhìn thấy thế, cười một tiếng: “Đã giúp em xin nghỉ rồi.”
“?”
Lê Khí đặt bữa sáng lên bàn nhỏ, bưng đến cho cô: “Vừa khéo anh và trưởng khoa của em có quen biết với nhau, anh đã chào hỏi rồi, anh nghĩ ông ấy sẽ thông báo cho giáo sư chuyên ngành của em thôi.”
“….”
Thiếu niên chậm rãi bóc vỏ trứng trà: “Còn đứng ngây người ở đó à, coi chừng cảm lạnh đấy. Tới đây ăn chút điểm tâm đi.”
Lúc này Bùi Chân mới giật mình bản thân mình còn chưa mặc quần áo xong, vội vàng tiến vào ổ chăn ấm áp mỉm cười: “Ha ha ha ha …”
Nghĩ đến bài vận động khó tả đêm qua, cô không nhịn được kéo chăn lên, lén nhìn thân thể của mình, vừa nhìn đã sợ ngây người, ngực, bụng dưới, thậm chí ngay cả cổ tay đều có dấu dâu tây!
Cái này cái này cái này…. Cô sợ đến mức không nói nên lời.
Đêm qua nửa đoạn đầu cô còn mơ mơ màng màng có chút ấn tượng, chẳng qua là về sau cô không còn nhớ rõ, chỉ có thể hồi tưởng lại một số hình ảnh rời rạc, khiến cho người ta xấu hổ tim đập loạn.
Đến cuối cùng, Lê Khí vừa buông cô ra, cô vì quá mệt mỏi mà ngủ mê mang.
Hôm nay vừa nhìn thấy mới biết, ngày hôm qua bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng.
Nghĩ đến người nọ đang an vị ở một vị trí khác trên giường, hơi thở của Bùi Chân dồn dập, trong lòng vô cùng rối loạn, thật muốn lập tức quấn chăn bông vào chạy trốn ngay, nhưng trước mắt cô vẫn chưa mặc quần áo vào, không thể trốn thoát ngay lập tức. Thực sự buồn chết đi được.
Ngay khi trong lòng cô tan nát, Lê Khí bóc xong trứng gà, rồi rót ly sữa bò, mới nói với cô: “Chân Chân.”
Thiếu nữ đành phải bọc chăn mềm chậm rãi bước qua.
Lê Khí không nói gì, chỉ cười nhìn cái bánh gạo nếp trước mặt, tiện tay tìm một bộ quần áo mặc vào cho cô.
Quần áo này là của thiếu niên, có mùi sữa tắm dễ ngửi, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của cậu, Bùi Chân mặc vào to hơn người cô rất nhiều. Cô xắn tay áo lên, cuối cùng cũng lộ ra cánh tay, cầm ly sữa bò ấm áp ực ực ực uống một hơi.
Uống xong ly sữa bò, Lê Khí cầm khăn tay cẩn thận lau từng chút một “Râu ria” màu trắng quanh miệng cô.
Bùi Chân cảm nhận được động tác này với lực đạo vừa phải lướt trên khóe môi, không khỏi nghĩ đến tối hôm qua…
Cô quá mệt mỏi ngủ mất, còn chưa kịp tắm rửa, trong lúc mơ màng cô cảm giác có người cầm khăn lông ướt ấm áp nhẹ nhàng giúp cô lau thân thể.
Khuôn mặt thiếu nữ vừa mới hạ nhiệt lại đỏ bừng.
*
Ăn xong bữa sáng này cũng không còn sớm nữa, đã gần giữa trưa. Bùi Chân rửa mặt xong, nhìn thấy Lê Khí đang làm việc trong phòng khách, có chút tò mò: “Anh không đi làm à?”
Lê Khí thản nhiên nói: “Hôm nay không đi.”
“Ừ.” Bùi Chân đi đến ghế sô pha ngồi xuống, chuẩn bị một đống đồ ăn vặt, mở TV lên chỉnh âm lượng nhỏ, rồi thích thú xem TV.
Nhắc mới nhớ, hai người bọn họ đã rất lâu rồi không yên lặng ở cùng nhau làm việc riêng như vậy.
Tuy rằng không làm phiền lẫn nhau, nhưng lại làm cho người ta vô cùng an tâm.
Lê Khí tập trung làm việc, thỉnh thoảng lại nâng mắt lên nhìn thiếu nữ đang ngồi ở đầu ghế sô pha bên kia, mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng đáng yêu, khoanh chân ngồi xem TV, trong miệng không ngừng ăn đồ ăn vặt.
Cậu nhìn trong chốc lát, trầm thấp cười thành tiếng.
“Làm sao vậy A Khí?” Bùi Chân buông gói khoai tây chiên xuống, khó hiểu nhìn cậu.
Cậu mỉm cười: “Không có chuyện gì, vừa nhìn thấy một con thỏ đang ăn mà thôi.”
Lúc này chuông cửa vang lên một tiếng.
Lê Khí vừa định đứng dậy, Bùi Chân đã đứng lên trước nói: “Để em để em, anh tiếp tục làm việc đi.” Cô mở cửa ra, thấy hành lang trống không.
“Hả? Kỳ lạ.” Thiếu nữ nhìn xung quanh, căn bản không có ai.
Giọng nói của Lê Khí từ phòng khách truyền đến: “Chân Chân, là ai –”
Thiếu nữ đóng cửa lại, “Không biết, bên ngoài không có ai, thực sự kỳ quái mà.”
Cô trở lại phòng khách tiếp tục xem TV căn bản không đặt chuyện này ở trong lòng. Nhưng Lê Khí dường như có điều suy tư trong chốc lát, rồi gửi tin nhắn cho trợ lý Tiểu Viên: [Đi mua một cái màn hình giám sát, cái loại có thể lắp ở cửa nhà.]
Tiểu Viên: [Vâng ạ.]
Bùi Chân xem chương trình truyền hình một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán, cô đổi kênh khác, bỗng nhiên nhìn thấy trên TV có một bóng dáng quen thuộc. Cố Tinh Hải.
Đây chính là bộ phim tình cảm mới nhất của cậu ta.
Bùi Chân rất có hứng thú, đặt điều khiển từ xa xuống xem một cách thích thú.
Trên màn hình, Cố Tinh Hải đóng vai một học bá cấp 3 anh tuấn lạnh lùng, đang phát biểu trên khán đài. Phía dưới là một đám nữ sinh bị cậu ta mê hoặc đến mức tụ lại một chỗ hô to: “Anh rất đẹp trai!”, “Đàn anh nhìn em đi!”, “Em là cô gái nhỏ mê muội của anh!”
Bùi Chân: “Phụt.”
Quá buồn cười ha ha ha. Trong phim Cố Tinh Hải trông có chút dáng vẻ cao lãnh, nhưng ngoài đời cậu ta và cao lãnh không có nửa điểm liên quan.
Nhìn từ góc độ này, kỹ thuật diễn xuất không tồi.
Thiếu nữ vừa ăn vừa xem, cắn miếng khoai tây chiên kêu rộp rộp. Đột nhiên cô cảm thấy có một bóng đen đang chắn ánh sáng trên đầu cô, sau đó giọng nói lạnh lùng của Lê Khí truyền đến:
“Đẹp trai không?”
Bùi Chân dừng cười ngay lập tức, nghiêm túc nói: “Không đẹp, không đẹp trai chút nào.”
“Hả?” Lê Khí khoanh tay cúi người, tiến đến gần thiếu nữ: “Anh thấy em xem rất vui vẻ mà.”
Cậu nhẹ nhàng nắm cằm của Bùi Chân, quay đầu cô về phía mình: “Đừng nhìn cậu ta, nhìn anh này.”
Lúc này trên TV Chúc Án đóng vai nữ chính nhảy ra, đứng trước mặt nam chính do Cố Tinh Hải thủ vai lớn tiếng nói: “Cậu chảnh cái quái gì! Cuộc thi lần sau, tôi nhất định sẽ đánh bại cậu!”
‘Học bá cao lãnh’ Cố Tinh Hải nói: “Không tự lượng sức mình, buồn cười.”
‘Ngốc bạch ngọt’ Chúc Án không phục: “Cậu kiêu ngạo cái gì! Cậu cho rằng cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn, chủ tịch hội học sinh, đội trưởng đội bơi lội, trưởng câu lạc bộ chăm sóc người khuyết tật là có thể muốn làm gì thì làm à!”
Lời thoại của hai người quá đặc sắc, đến mức ánh mắt của Bùi Chân không nhịn được liếc nhìn về phía TV.
Lê Khí bất bắt dĩ buông cô ra: “Cùng xem đi.”
Hai người ngồi trên ghế sô pha xem trong chốc lát, suốt cả quá trình thiếu niên mặt không cảm xúc, còn Bùi Chân thì không nhịn cười được trước cốt truyện máu chó cùng lời thoại này, “A Khí, bộ phim này cũng quá đặc sắc nha, làm sao lại buồn cười như vậy!!!”
Lê Khí đưa ly nước sôi để nguội đến bên miệng cô, buồn bã nói: “Uống nước đi.”
“Hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi.” Bùi Chân nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm khái nói.
“Ừ.” Lê Khí không phủ nhận, cong môi, cùng Bùi Chân mười đầu ngón tay đan vào nhau, “Giống như chúng ta vậy.”
Bùi Chân bị lời nói sến sẩm đột ngột này của cậu làm cho ù ù cạc cạc: “Ừ..ừm.”
“Vậy –” Lê Khí nghiêng người qua, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hồn nhiên của thiếu nữ đang ngồi trên ghế sô pha. Ánh mắt của cậu chậm rãi dời xuống bờ vai trắng nõn của Bùi Chân, ở nơi đó có dấu vết đêm qua cậu từng lưu lại, giống như một đóa hoa xinh đẹp mê người từ từ nở rộ.
Đôi môi mỏng hơi lạnh của cậu dán lên trán thiếu nữ, di chuyển xuống từng chút một, giọng nói trầm khàn dụ dỗ:
“Không bằng chúng ta, lại làm thêm một lần nữa nhé.”
———-//—//—–
*Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên, vừa rồi bị khóa.