Edit: Tiểu Màn Thầu
Bùi Chân vỗ nhẹ vào lưng Lê Khí, cố gắng làm cho cậu bình tĩnh trở lại.
Thiếu niên trước sau như một dù núi có sập xuống trước mắt sắc mặt cũng không thay đổi, rốt cuộc hôm nay mơ đã thấy cái gì? Tại sao lại sợ hãi thành cái dạng này?
Thật lâu sau Lê Khí mới hoàn hồn lại, bỗng nhiên ý thức được giờ phút này thiếu nữ đang giạng chân ngồi trên người cậu, hai gò bồng đào ấm áp mềm mại kia dán lên lồng ngực của cậu.
Một chỗ nào đó trên thân thể lặng lẽ biến hóa…
Thiếu niên mặt đỏ bừng, trước khi người trong lòng nhận ra điều gì đó, cậu vội thay đổi tư thế đặt cô lên giường.
Mái tóc đen của Bùi Chân tùy ý rơi tán loại trên gối, áo ngủ màu hồng nhạt, cổ áo hơi mở ra, hai xương quai xanh dưới cái cổ trắng ngần lộ ra, Lê Khí không dám nhìn xuống nữa, bối rối lại mất tự nhiên dời ánh mắt đi nơi khác.
Dưới ánh trăng, đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ dường như ngấn nước, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô không biết giờ phút này mình có bao nhiêu mê người, giống như thiên sứ lại tựa như ác ma.
Thiếu niên gần như chạy trốn nhảy xuống giường, khóe mắt liếc nhìn thấy Tiểu Duệ đang đứng ở mép giường. Cậu bé vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Trong lòng của cậu sinh ra một cảm giác không vui khi bị nhìn thấu, Lê Khí xoay người đi đến phòng khách uống nước.
Một lúc sau, Bùi Chân mới từ phòng ngủ của cậu đi ra, đóng cánh cửa lại rồi đi đến bên cậu nhẹ giọng nói: “Tiểu Duệ ngủ rồi.”
Thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của cô: “Tại sao không mang dép lê?”
“Vừa rồi em vội chạy qua nhìn anh, quên mang.” Bùi Chân giang hai cánh tay ra, “Muốn bế, muốn anh bế lên ghế sô pha.”
Lê Khí bất đắc dĩ cong môi, bế ngang cô lên rồi đi đến ghế sô pha.
Lần này thiếu nữ không ngồi xuống ghế, mà ngồi trên chân cậu, mặt áp vào lồng ngực của cậu: “Vừa rồi Tiểu Duệ đến tìm em, nói anh đang nói mớ, em lập tức chạy đến. A Khí, rốt cuộc anh nằm mơ thấy cái gì vậy?”
Lê Khí mím môi, không muốn nhớ lại cảnh tưởng vừa rồi trong giấc mơ.
“Anh không muốn nói cũng không sao, chúng ta cứ ôm nhau như vậy một lúc được không? Khi nào anh muốn nói, có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.” Bùi Chân không muốn miễn cưỡng cậu, vùi vào lòng cậu không nói gì, trong lúc nhất thời trong căn phòng chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng cùng tiếng hít thở trầm thấp của bọn họ.
Thật lâu sau, lúc thiếu nữ mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, mới nghe thấy cậu lên tiếng: “Anh mơ thấy mẹ của mình.”
Bùi Chân từ trong cơn buồn ngủ mở mắt lên, nghe thấy cậu tiếp tục nói: “Anh chưa từng nói với em điều này đúng không, anh chính là người đã đưa mẹ của anh vào trại cai nghiện.”
Bùi Chân sửng sốt, trong truyện chỉ nói đến việc mẹ của Lê Khí chơi ma túy bị bắt, không đề cập đến là ai báo án.
Tiếng hít thở trầm thấp nhẹ nhàng của thiếu niên, hàng lông mi dày rậm rũ xuống nhớ lại: “Lần đó bà ấy cùng những người bạn của mình ở trong nhà chơi ma túy như thường ngày, mỗi lần sau khi chơi nó xong ngày hôm sau tâm trạng của bà ấy rất cáu kỉnh, luôn nghĩ trăm phương ngàn kếhành hạ anh. Ngày đó –”
Cậu dừng lại, sắc mặt dường như có chút thống khổ: “Bà ấy nói muốn treo ngược anh lên, treo ở ngoài ban công.”
“Anh không biết bà ấy nói thật hay nói đùa, hay là nghiêm túc, cho nên anh đã bỏ chạy, nhưng như vậy không được, trông bà ấy quá thống khổ, anh muốn giúp bà ấy, vì vậy anh đã gọi điện thoại cho cảnh sát.”
“Bọn họ lập tức đến đây bắt người, rồi mang bà ấy đi.” Thiếu niên nghịch tóc Bùi Chân một lúc, “Nghe nói là đưa đến trại cai nghiện.”
“Về sau hai người còn gặp lại nhau không?”
Lê Khí lắc đầu, chớp mắt đã mười năm rồi.
Bùi Chân nhớ đến những vết sẹo trên lưng của thiếu niên, đều là ‘kiệt tác’ của mẹ cậu, trong lòng thoáng chốc có hơi khó chịu. Cô vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên, “A Khí yên tâm đi, nếu như bà ấy dám làm tổn thương anh nữa, em tuyệt đối sẽ không tha cho bà ấy.”
“Vậy sao?” Thiếu niên bật cười, nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, “Vậy phải cảm ơn Chân Chân rồi.”
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Bùi Chân dụi mắt, nghĩ đến còn có một chuyện quan trọng muốn nói: “Ngày mai em muốn gọi điện thoại cho sở xã hội nói về chuyện của Tiểu Duệ.”
Môi trường sống hiện giờ của đứa bé này quá khắc nghiệt.
Lê Khí hiểu ý cô, gật đầu: “Ừ.”
…..
Sáng sớm hôm sau, sau khi Bùi Chân và Lê Khí đưa Tiểu Duệ về nhà rồi lại đi đến trường học.
Đương nhiên thiếu niên luôn ngồi bên cạnh Bùi Chân nghe giảng bài, cậu còn mang theo một chiếc áo khoác tay dài phủ lên người thiếu nữ.
“Em không lạnh.” Bùi Chân nói, “Em có tự mang cho mình.” Cô cố ý cho thiếu niên nhìn thấy cái áo khoác màu hồng đang giắt trên lưng ghế.
“Mặc của anh.” Thiếu niên giọng điệu cố chấp, “Cái áo kia của em quá mỏng.”
Bùi Chân: “…..”
Quả nhiên hôm nay thầy giáo dạy toán lại bảo thiếu niên đi lên bục giảng đề.
Thiếu niên thoải mái đi lên, cầm lấy phấn viết từng bước giải lên bảng đen, mỗi lần nói ánh mắt đều dừng lại trên người Bùi Chân một chút, thấy cô theo kịp mới nói tiếp.
Lúc cậu giảng đề giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thần, vẻ mặt lạnh lùng, vô cùng logic lại rõ ràng, tất cả mọi người trong phòng học im lặng nghe giảng đề, hiệu suất so với bình thường đi học cao hơn rất nhiều.
Thầy giáo dạy toán: …. Mẹ kiếp, tôi không cần mặt mũi nữa à?
Chương Tiến cũng đang ghi chép, ngòi bút di chuyển rất nhanh, bởi vì cách nói của Lê Khí hoàn toàn chặt chẽ, chỉ cần phân tâm một chút sẽ theo không kịp.
Mặc dù đối với việc thiếu niên bảo vệ quá mức cùng tính chiếm hữu cao có phê bình rất kín đáo, nhưng Chương Tiến không thể không thừa nhận, cậu thực sự rất mạnh.
Chương Tiến đang ghi chép, nghe thấy người bạn ngồi cùng bàn thở dài: “Xong rồi.”
“Một thẳng nam như tôi đây cũng bị Lê Khí bẻ cong mất rồi."
“Dáng vẻ nghiêm túc đứng trên bục giảng giảng đề đúng là có hơi đẹp trai.”
Sau khi Chương Tiến cạn lời một lúc cũng cảm khái.
Có thể nhận được lời khen ngợi từ người cùng phái, có lẽ là chuyện đáng kiêu ngạo nhất.
….
Mấy ngày tập huấn trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày bọn họ học xong đều đi đến căng tin dùng cơm, sau đó Bùi Chân quay về ký túc xá làm bài tập, còn thiếu niên phải quay về nhà tăng ca. Đến lúc tập huấn kết thúc, lại chính thức bắt đầu học bù của năm lớp 12, Diêu Băng cũng vào ký túc xá. Hai người bạn thân như bọn cô may mắn được xếp vào cùng một phòng ký túc xá.
Bùi Chân ở trong phòng ngủ giúp Diêu Băng thu xếp đồ đạc, hai cô gái đã một khoảng thời gian không gặp mặt nhau, chuyện nói mãi không hết.
Đợi đến lúc sắp xếp xong tất cả vật dụng, cả hai cùng nằm trên một cái giường gặm que kem nghỉ ngơi.
Lúc này trong phòng ngủ không có người khác, Diêu Băng suy nghĩ một lúc nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“?” Bùi Chân chờ cô ấy nói tiếp.
Diêu Băng chợt đỏ mặt: “Thực ra…Chuyện là…Tớ và Ngô Thiệu Trạch đã ở bên nhau.”
“Cái gì?!” Bùi Chân từ trên giường bật dậy.
“Ai da!! Này cậu làm gì vậy, làm tớ hết hồn.”
“Cậu cậu cậu lặp lại lần nữa đi.” Bùi Chân vẫn không dám tin vào lỗ tai của mình, “Cậu và ai bên nhau?”
Diêu Băng cắn một miếng kem: “Ngô Thiệu Trạch đó!”
“Chuyện khi nào?!” Là do gần đây cô học hành quá nghiêm túc à? Tại sao cứ có cảm giác đột ngột như vậy.
“Để tớ ngẫm lại xem…” Diêu Băng nghiêm túc nhớ lại, “Lần trước sau khi chơi ngôi nhà ma xong. Sau đó cậu ta lại mời tớ đi ăn, còn nói rất có hảo cảm với tớ. Đều tại bữa cơm chiên hải sản ăn quá ngon, tớ ăn xong rất cảm động nên đồng ý rồi.”
Bùi Chân còn muốn biết thêm nữa vội vàng hỏi: “Vậy cậu thích cậu ta không?”
Khuôn mặt Diêu Băng lại đỏ lên: “Thích nha. Đừng nhìn cậu ấy ngốc nghếch như vậy, thực ra con người của cậu ấy rất tốt, đối với tớ vô cùng vô cùng tốt.” Dứt lời, cô ấy ngượng ngùng liếc nhìn thiếu nữ: “Cậu có thể không cười tớ được không?”
Thiếu nữ cười cong cong vành mắt: “Tớ cười cậu làm gì, tớ vui thay cho cậu đấy. Lần sau chúng ta có thể double date (cuộc hẹn bốn người) rồi ~”
“Hẳn là Lê Khí tỏ tình với cậu lãng mạn lắm đúng không?” Diêu Băng nghĩ đến điều gì đó, một lần nữa hung tợn cắn que kem, “Thật đáng giận mà, lúc Ngô Thiệu Trạch tỏ tình với tớ còn nói rằng, cậu khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn. Tức chết tớ mà!”
“Phụt ha ha ha.” Thiếu nữ cười đau cả bụng.
Ngô Thiệu Trạch đúng là một nhân tài!
“Này tớ còn có một tin bát quái nữa, muốn nghe không?” Diêu Băng chống cằm liếc mắt nhìn cô.
Không có người nào không thích nghe chuyện bát quái? Bùi Chân nghiêng tai qua, “Đương nhiên muốn nghe rồi.”
“Lớp chúng ta có một người bạn học, mẹ của cậu ấy làm ở khách sạn XX, bà ấy nói trong khoảng thời gian này Cố Tinh Hải thường xuyên đến khách sạn đó dùng cơm, mỗi lần đến đều gọi một người phục vụ tên là Chúc Án.”
Chúc Án?
Nghe thấy cái tên này trái tim của thiếu nữ thoáng một phát nhảy lên, cô nghe Diêu Băng nói tiếp: “Mẹ của cậu ấy nói, Chúc Án lớn lên rất xinh đẹp, là học sinh làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè. Tớ có ảnh chụp nè, cho cậu xem.”
Bùi Chân nhìn vào điện thoại của Diêu Băng. Trên màn hình đúng là nhân vật nữ chính Chúc Án trong truyện, đang mỉm cười nói chuyện phiếm với Cố Tinh Hải.
Diêu Băng nhướng mày: “Cậu xem Cố Tinh Hải cười kìa, tớ cảm thấy hai người rất có hy vọng nha.”
Cho nên, Chúc Án đã quen biết với Cố Tinh Hải sao?
Cô nhớ rõ trong nguyên tác hai người quen biết nhau vào lúc Lê Khí và Cố Tinh Hải học năm hai đại học. Nói cách khác, mốc thời gian đã lùi lại hai năm?
Trong truyện, tuy nam phụ Lê Khí rất yêu nữ chính, nhưng từ khi Chúc Án quen biết nam chính Cố Tinh Hải, vẫn luôn rễ tình sâu đậm đối với nam chính.
Nghĩ đến đây, nỗi bất an trong lòng của thiếu nữ trong khoảng thời gian này thoáng yên ổn một chút.
Nữ chính đã có nam chính, A Khí không hề có biểu hiện vô cùng hứng thú đối với Chúc Án, có phải điều đó có nghĩa là —
Chuyện cô lo lắng căn bản sẽ không xảy ra đúng không?
Bùi Chân vui vẻ lấy điện thoại ra muốn chia sẻ tin tức này với [Leach ], nhưng suy nghĩ lại, không đúng nha, nếu như [Leach ] chính là A Khí, vậy những tâm tư nhỏ kia của cô không phải thiếu niên đều đã biết rõ ràng à?!
Mẹ ơi, nghĩ đến những lời trước kia cô luôn than phiền với [Leach ]:
“A Khí cái tên ngu ngốc này! Tôi đã ôm cậu ấy rồi mà cậu ấy còn hỏi tôi có ý gì!”
“Bạn nói xem có phải cậu ấy không làm được đúng không?!”
“Có phải cậu ấy thích cô gái khác rồi không?”
“….”
Bùi Chân xấu hổ đến mức muốn chạy suốt đêm ra khỏi trái đất này, dùng sức đập lên giường vài cái: “A a a a tôi đúng là đồ ngốc mà!”
Tại sao lúc ấy cô lại nói những lời này với một người bạn trên mạng?!
……
Bây giờ là chín giờ tối, Lê Khí vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ ngồi làm việc ở bàn trà trong phòng khách, trong tay cầm cơm nắm cá ngừ do thiếu nữ làm cho cậu.
Cậu còn chưa kịp ăn, nghĩ đến việc thiếu nữ nhìn thấy nhất định sẽ bĩu môi, lời nói thấm thía dạy bảo cậu phải biết chăm sóc thân thể, khóe môi thiếu niên không khỏi cong lên.
Nhìn xung quanh căn phòng, ở đâu cũng có dấu vết mà thiếu nữ lưu lại, cái gối ôm hình con chó và con thỏ hai người mua cùng nhau đang đặt trên ghế sô pha, trên tủ lạnh dán đầy nam châm hít tủ lạnh đáng yêu, chiếc khăn trải bán sọc ca rô đen trắng trên bàn ăn, còn có một bó hoa baby* đặt ở cửa phòng.
(Hoa baby)
Nhưng trong khoảng thời gian này cô luôn sống ở ký túc xá, trong nhà vắng lặng, không có khói lửa.
Thực sự…..Rất nhớ cô.
Thiếu niên khẽ thở dài, tiếp tục chuyên tâm làm việc, mấy phút sau tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt đứt suy nghĩ của cậu.
Là viện dưỡng lão.
Lê Khí có một dự cảm chẳng lành, nhận điện thoại:
“Alo, có phải là người nhà của bà Lục Mỹ Phương không? Tốt nhất cậu mau nhanh chóng đến đây một chuyến…”