Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 56: Nếu như lời nói vẫn chưa đủ, có muốn hôn thêm vài cái để chứng minh không?

Edit: Tiểu Màn Thầu
Bùi Chân cảm thấy xấu hổ, không phải vì câu nói ‘bạn gái, xin chào’ của Lê Khí, mà là vì thiếu niên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Có phải cậu đang cảm thấy….. Mình rất ghen đúng không?


Nhưng cô không hành động, người ta sẽ ở trước mặt bạn gái hàng thật giá thật này hỏi phương thức liên lạc của Lê Khí!
Việc này ai có thể nhẫn nhịn được!
Thiếu niên thấy mặt cô đỏ tới mang tai, cậu chớp mắt không nói lời nào, đột nhiên rất muốn trêu chọc cô:


“Nếu như lời nói vẫn chưa đủ, có muốn hôn thêm mấy cái để chứng minh không?”
Nói xong, cậu nghiêng người với đôi mắt đào hoa cầu người tiến đến, khóe môi hơi cong lên, làm môt tư thế nghiêm túc rất muốn hôn.
A a a a!


Bùi Chân bị cậu giữ chặt, vội vàng di chuyển ánh mắt, xấu hổ không thôi: “Không muốn!”
Thiếu niên không đành lòng bắt nạt cô nữa, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn trên mu bàn tay của cô, nhẹ giọng cười nói: “Chân Chân nhìn dáng vẻ em vì anh mà ghen thực sự rất đáng yêu.”


“….” Bùi Chân lỗ tai đỏ lên cúi đầu không nói lời nào, năm phút sau đột nhiên phản ứng lại nhìn đến những thức ăn trên cái bàn nhỏ.
Mười ngón tay đan vào nhau như vậy, làm sao cô có thể dùng bữa?
*


Máy bay hạ cánh, Bùi Chân và Lê Khí ngồi xe một khoảng thời gian ngắn, mới đến khách sạn này.
Trong sảnh khách sạn có hương thơm nhàn nhạt, xen lẫn trong không khí, làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh thoải mái.


Lê Khí cầm lấy thẻ căn cước của hai người đi đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, còn thiếu nữ cứ tùy ý dạo chơi sảnh khách sạn.


Cô có rất ít cơ hội được đi ra ngoài chơi, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, cũng là lần đầu tiên cô ở một khách sạn tốt như vậy. Cô cảm thấy không cần đi ra ngoài chơi nữa, chỉ cần ở trong khách sạn thôi cũng đủ khiến cho người ta vui vẻ rồi.


Lê Khí nhận thẻ phòng rời khỏi quầy lễ tân, đang muốn tìm kiếm bóng dáng của thiếu nữ, bỗng nhiên có người chọc vào eo cậu.
Bùi Chân đứng sau lưng cậu thò đầu ra, đặt một viên kẹo bạc hà vào trong lòng bàn tay của cậu:
“A Khí, ở đây còn có nước trà và kẹo miễn phí nè!”


Cô chỉ vào một loạt túi trà ở quầy bar hưng phấn nói.
Thiếu niên hơi cong môi, bỏ kẹo bạc hà vào trong túi, nắm tay cô tiến vào thang máy.
Nghe thấy cái tên đã lâu không nhắc đến, hàng lông mi của Lê Khí run lên, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.


Bùi Chân không chú ý đến biểu cảm của thiếu niên khẽ biến hóa, nói tiếp: “Hình như ông ấy cũng có một công ty khoa học kỹ thuật? Anh nói xem ông ta có đến thu mua phần mềm mà anh mới nghiên cứu phát minh ra hay không? Vậy chẳng phải anh sẽ được hợp tác với boss lớn rồi sao?”


“Có lẽ là như vậy.” Thiếu niên có vẻ như không quan tâm lắm, rũ mắt suy nghĩ điều gì đó.
….
Tham gia triển lãm cần có sự chuẩn bị tỉ mỉ, mấy ngày nay Lê Khí bận rộn rất nhiều việc.


Bùi Chân không đành lòng nhìn thấy thiếu niên quá mệt nhọc, vì vậy cô ở bên cạnh anh làm một số việc lặt vặt trong khả năng cho phép.


Vất vả lắm mới đến ngày hội triển lãm, Bùi Chân dậy sớm mượn phòng bếp của khách sạn làm rất nhiều bánh sandwich cùng trà sữa, đưa cho thiếu niên và những nhân viên công tác khác.
Mọi người cực khổ mấy ngày qua, có món ngon để ăn đều vô cùng vui vẻ.


Thiếu niên đứng trước phòng triển lãm, chậm rãi mở giấy gói sandwich ra, cắn một cái.
“Ăn ngon không?” Bùi Chân vẫn có chút khẩn trương, chờ mong hỏi.


Thiếu niên rất đói bụng, hai ba miếng đã nuốt cái bánh sandwich vào trong bụng, tự đáy lòng nói: “Vô cùng ngon.” Cậu giơ tay lấy một cái nữa rồi lại mở ra, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Em ăn bữa sáng chưa?”


Bùi Chân ngẩn người, sáng sớm cô đã thức dậy để làm thức ăn, bản thân cô vẫn chưa ăn gì, nghe thấy thiếu niên hỏi như vậy mới cảm thấy bụng trống rỗng, cón có chút cảm giác đói bụng.


Thiếu niên đưa cái bánh sandwich trong tay cho cô, mím môi vẻ mặt nghiêm túc: “Chân Chân, về sau nhớ kỹ phải chăm sóc cho bản thân mình trước, trong tất cả mọi chuyện cũng phải nghĩ đến mình trước, biết không?”


“Vâng.” Bùi Chân cũng cầm một cái bánh sandwich đưa cho cậu, “Anh cũng phải nghĩ đến bản thân mình, ăn nhiều một chút, đừng mệt mỏi quá.”
Một đám nhân viên ở phía sau nhìn bọn họ thể hiện tình cảm: “…” Cái bánh sandwich trong tay đột nhiên không còn thơm ngon nữa.


Suốt cả buổi chiều Lê Khí ở trong buổi triển lãm phụ trách tiếp đãi giới thiệu sản phẩm của công ty, bỗng nhiên có một người mặc tây trang mang giày da đi đến trước mặt Lê Khí, hai tay đưa danh thϊế͙p͙ qua, cung kính nói: “Xin chào, đây là danh thϊế͙p͙ của Lê tổng.”


Bùi Chân chăm chú nhìn vào đó, trên tấm danh thϊế͙p͙ có hai chữ: Lê Đằng.
“Cái này cái này cái này…” Thiếu nữ kích động đến cà lăm, “Là cái người mà tôi đang nghĩ đến Lê Đằng kia đúng không?”


Người đàn ông mặc tây trang nhìn cô mỉm cười, “Đúng vậy, chính là người cô đang nghĩ đến.”
Woa, điều này không phải có nghĩa là boss lớn siêu cấp trong giới kinh doanh chủ động đến đây làm quen với Lê Khí à?
Cái điều tuyệt vời tới mức trâu bò này thổi đến chết cũng không đủ?!


Thiếu niên không có biểu cảm gì, cũng không nhận lấy tấm danh thϊế͙p͙, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tầng hai trong phòng triển lãm.
Vừa khéo Lê Đằng đang ngồi ở vị trí khách quý trên tầng hai uống cà phê, thấy ánh mắt của thiếu niên nhìn qua, ông ấy nhìn về phía cậu mỉm cười đầy ẩn ý.


Người đàn ông mặc tây trang nói tiếp: “Lê tổng của chúng tôi muốn mời ngài dùng bữa tối, để bàn bạc sản phẩm của quý công ty. Không biết ngài có rảnh không?”
Bùi Chân vội trả lời: “Rảnh rảnh!”
Boss lớn mời đi ăn cơm, làm sao có thể nói không rảnh!


Cô đẩy nhẹ thiếu niên, để cậu tiến lên chủ động một chút.


Lê Khí im lặng nhận tấm danh thϊế͙p͙, người đàn ông mặc tây trang mỉm cười, giơ tay khách khí nói: “Tôi xem như ngài đã đồng ý cuộc hẹn này. Tôi là Mã Viễn, thư ký của Lê tổng, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho người đến đón ngài.”


Ánh mắt của anh ta rơi trên người Bùi Chân: “Vị tiểu thư này cũng có thể đi cùng.”
“Tôi không đi.” Bùi Chân vội vàng xua tay, tuy cô rất kích động, nhưng buổi tối bọn họ bàn bạc về vấn đề sản phẩm cô nghe cũng không hiểu, đi đến đó làm gì?


“Vâng.” Thư ký Mã cười nhẹ nói: “Tôi không quấy rầy nữa, buổi tối gặp lại.”
“Vâng, anh đi ạ ~” Bùi Chân rất nhiệt tình nói hẹn gặp lại.


Cô quay người nhìn thiếu niên, vốn muốn chia sẻ tâm trạng kích động với cậu, lại nhìn thấy thiếu niên nắm chặt tấm danh thϊế͙p͙ tập trung tinh thần suy nghĩ điều gì đó, trên mặt không có nửa điểm vui mừng nào.
“A Khí?” Cái tâm trạng cùng phản ứng này, không đúng lắm.


Thiếu niên hồi phục tinh thần, nhìn cô mỉm cười: “Làm sao thế?”
“Anh dường như không mấy vui vẻ à?”
“Làm sao có thể.” Thiếu niên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười, “Có thể gặp mặt Lê Đằng, anh rất vui.”
Nhưng mà ….Vẫn cảm thấy kỳ quái ở điểm nào đó.


Bùi Chân cắn miếng bánh sandwich, nhìn về phía tầng hai, người đàn ông trung niên đang thấp giọng nói chuyện với người khác, chói sáng bình tĩnh lại mạnh mẽ.
Cô nhìn một lúc lâu, không hiểu vì sao lại cảm thấy khuôn mặt của Lê Đằng dường như
có chút quen thuộc, thật giống —


“Chân Chân.” Ở phía sau, Lê Khí đang gọi cô, “Đứng ở đó làm gì. Tới đây ăn đi.”
Thiếu nữ lập tức hoàn hồn, vội vàng đáp: “À à, đến đây.”
Ý nghĩ vừa rồi trong đầu lập tức bị ném ra sau đầu.
……


Sáu giờ tối, Lê Khí đúng hẹn đến địa điểm dùng cơm.
Phòng bao gần biển, bên trong chỉ có thể chứa sáu người, nhưng trang trí rất có phong cách.
Lúc Lê Khí bước vào, Lê Đằng đã sớm ngồi ở vị trí chủ tọa, còn có một hai vị doanh nhân với tiếng tăm lẫy lừng.


Lê Đằng dùng khăn ướt lau tay, nhìn thấy thiếu niên bước vào, mỉm cười nói: “Lê Khí, đến ngồi bên cạnh tôi này.”
Thiếu niên thần sắc tự nhiên đi qua, ngồi vào cái ghế bên phải của Lê Đằng.
Một lúc sau, lại có vài người bước vào, một trong số đó còn có người bạn ngoại quốc.


Bữa cơm tối chính thức bắt đầu, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí xem như hòa hợp, chủ đề ngẫu nhiên rơi trên người Lê Khí. Tuy xung quanh toàn là những ông lớn lăn lộn trong thương trường đã nhiều năm, nhưng thiếu niên không hề luống cuống, nho nhã lễ độ, đối đáp trôi chảy.


Người bạn ngoại quốc đối với vị thanh niên này bội phục từ tận đáy lòng, ông ta đã sống ở nước ngoài nhiều năm, hôm nay đi theo một người bạn của mình đến đây, không quá thân quen với những người khác.


Khi nghe thiếu niên nói tên của mình là Lê Khí, vừa khéo người ngồi ở vị chủ tọa cũng tên là Lê Đằng, ông ta đứng lên mời rượu Lê Đằng: “Lê tổng, đứa con trai này của ngài thật quá ưu tú!”
Lê Đằng biến sắc, rượu trong tay suýt chút nữa đổ ra ngoài.


Người bạn ngoại quốc bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của bạn mình, khó hiểu nói: “Không phải ba con à, tôi thấy hai người có họ giống nhau, còn tưởng rằng…”


Người bạn của ông ta đứng ra giảng hòa: “Lê tổng, ông ấy là người nước ngoài, bị chứng mù mặt người Châu Á, cảm thấy tất cả mọi người ai cũng giống nhau.”
Lê Đằng cứng ngắc cong khóe môi nói: “Đều là hiểu lầm, không sao.”


Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt của Lê Đằng thực sự không tốt lắm, ngược lại thiếu niên thần sắc như thường, cười nhạt nói với vị bạn bè nước ngoài kia: “Ngài quá đề cao tôi rồi, tôi không có vận khí tốt như vậy, có thể có một người ba như Lê tổng.”


Mọi người muốn nhanh chóng ném cái đề tài này qua một bên, vì vậy chuyển lực chú ý lên người thiếu niên: “Vậy ba mẹ cậu làm gì?”
Thiếu niên mỉm cười: “Từ nhỏ tôi không có ba, sau khi mẹ của tôi bị bắt vì chơi ma túy tôi được đưa vào cô nhi viện.”


Cậu nhẹ nhàng nói ra lời nói này, thực sự khiến cho những người khác phải im lặng.
Cuối cùng có người nâng ly rượu lên đứng dậy kính cậu: “Xuất thân bần hàn nhưng lại có thể ưu tú như vậy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng.”


Những người khác cũng nhao nhao nâng chén, nói lời hay lại khách sáo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu nhóc lợi hại, rất có tiền đồ.
Chỉ có Lê Đằng khuôn mặt trắng bệch, từ sau khi nghe thấy câu nói vừa rồi của người bạn ngoại quốc ông ấy không lên tiếng nữa.


Cuối cùng bữa cơm tới đặt dấu chấm kết thúc, người bạn ngoại quốc cùng bạn của mình ngồi trên một chiếc xe quay về khách sạn.
Người bạn kia thở dài: “Eric, you make a huge mistake tonight.” (Eric, đêm hôm nay ông phạm một sai lầm lớn rồi.)


Ông ta tiếp tục nói: “Tôi và Lê Đằng là bạn già hơn hai mươi năm qua, khi ông ấy còn trẻ từng có một người bạn gái rất xinh đẹp, tên là Lợi Anh, con lai Trung Quốc và Thụy Sĩ. Hai người bọn họ còn sắp đính hôn, nhưng đáng tiếc không biết đã xảy ra chuyện gì, từ đó về sau Lê Đăng không cách nào tìm được người phụ nữ đó nữa. Tuy bên người ông ấy cũng có oanh oanh yến yến, nhưng ông ấy vẫn không chịu kết hôn, cũng không có con. Chúng tôi suy đoán lúc trước chia tay với Lợi Anh đối với ông ấy mà nói chính là một đả kích quá lớn, cho nên nhiều năm như vậy, chúng tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.”


“Như vậy à…” Người bạn ngoại quốc Eric thở dài một hơi, “Nhưng hôm nay đứa nhỏ này nhìn qua thực sự rất giống ông ấy.”


“Tôi cũng cảm thấy được, khuôn mặt khá giống nhau.” Người bạn kia cười khổ, “Nhưng loại chuyện này nếu không có chứng cứ đừng nên đoán bừa. Ngược lại tôi hy vọng ông ấy thực sự có thể có một đứa con, gần đây thân thể của ông ấy không tốt lắm….”


Trong phòng bao khách sạn bên này, Lê Đằng gọi thư ký Mã đến, thấp giọng phân phó: “Anh phụ trách việc đưa Lê Khí trở về, còn có –”
Ông ấy suy nghĩ: “Trong khoàng thời gian này anh hãy nghĩ cách thu thập đồ vật mà Lê Khí đã dùng qua, ví dụ như tóc, bàn chải đánh răng các thứ.”


Mã Viễn có chút mờ mịt nhìn ông ấy, “Lê tổng, đây là ý gì?”
Anh ta đi theo Lê Đằng hơn mười năm, là thủ hạ trung thành nhất của ông ấy, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Lê Đằng mất hồn mất vía như hôm nay, không khỏi lắm miệng hỏi một câu.


Lê Đằng im lặng trong chốc lát, nghĩ đến việc này cần nhờ Mã Viễn xử lý, cho nên hiện giờ ông ấy nói cho anh ta biết cũng không sao: “Tôi hoài nghi –”
“Lê Khí là con trai ruột của tôi.”
———–//—//——
*Tác giả có lời muốn nói: Tìm nha tìm nha tìm ba, tìm được một người ba tốt ~