Mọi người nhao nhao nhìn về phía thùng giấy, có người cẩn thận lập tức phát hiện ra: “Trên đó có một cái lỗ nhỏ.”
Quả thực có một lỗ nhỏ trên thùng giấy, bên trong có camera giám sát, bởi vì giấu quá kỹ, nếu như không tinh ý nhìn rất khó phát hiện ra.
Cái camera này, là lúc trước Bùi Chân nhờ cô giáo chủ nhiệm lớp Hồ Lệ lặng lẽ đặt ở đó.
Cô muốn Hồ Lệ giúp mình chuyện này, cho nên cô mới không từ chối việc ngồi cùng bàn với Cố Tinh Hải.
Sắc mặt Triệu Cẩn tái nhợt, ánh mắt trốn tránh: “Việc này…Hình như tôi nhớ nhầm rồi, ví tiền của tôi không bị mất.”
“Bây giờ lại nói ví tiền không bị mất à?” Bùi Chân cười lạnh, “Vừa rồi rất khí thế nói Lê Khí ăn trộm mà. Tôi còn cảm thấy kỳ quái, người bình thường mất ví tiền không phải trước tiên sẽ đến chỗ mất ví dò hỏi một phen sao? Nhưng cô lại trực tiếp tìm được nó ở chỗ này? Biết trước rồi à?”
“Đúng vậy.” Được Bùi Chân nhắc nhở, mọi người bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại.
“Nếu mất ví tiền không phải nên hỏi bạn học ở lớp mình trước à? Tại sao lại chạy đến lớp 11- của chúng ta?”
“Tớ nghe nói lần trước Triệu Cẩn tỏ tình bị Lê Khí từ chối, chẳng lẽ yêu quá sinh hận cố ý hãm hại cậu ta sao?”
Bùi Chân đi đến bục giảng, mở máy tính trong phòng học lên: “Đoạn video của camera giám sát được lưu trong máy tính, rốt cuộc chuyện này như thế nào, mọi người xem sẽ biết ngay thôi.”
Triệu Cẩn muốn bỏ chạy, thiếu niên lại di chuyển bước chân, như một bóng ma lặng lẽ chặn đường đi của cô ta.
Tất cả bạn học hóng dưa cũng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ nhìn thấy một màn như thế này:
Trong lớp học không một bóng người.
Triệu Cẩn lén lén lút lút tiến vào từ cửa sau của phòng học, đi đến hàng ghế cuối cùng, móc cái ví tiền “Bị trộm” đó ra bỏ vào trong cặp của thiếu niên, rồi kéo khóa lại….
Ồ. Chân tướng đã rõ ràng.
Bạn học vây xem bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Triệu Cẩn một mình tự biên tự diễn, cố ý vu oan cho Lê Khí. Nếu không có camera làm chứng, rất có thể mọi người đã bị cô ta lừa gạt, cho rằng Lê Khí thực sự trộm ví tiền của cô ta.
Hướng gió lập tức thay đổi:
[Đệch mợ cô ta ác độc quá!]
[Trực tiếp thôi học đi người này không xứng đáng ở lại trường An Sơn của chúng ta.]
[Hóa ra là vừa đánh trống vừa la làng, còn muốn vu oan cho Lê Khí lớp chúng ta!]
Bùi Chân từ trên bục giảng đi xuống, bước đến trước mặt Triệu Cẩn, lạnh lùng nói: “Đi với tôi gặp giáo viên.”
….
Văn phòng làm việc của giáo viên.
Triệu Cẩn cúi đầu đôi mắt rưng rưng, sau khi chủ nhiệm lớp 11- cùng hai giáo viên chủ nhiệm lớp khác nghe Bùi Chân nói hết sự thật, vô cùng tức giận.
“Triệu Cẩn, hành vi của em thật quá đáng!”
“Có thời gian dành cho việc yêu đương không bằng dành thời gian cho việc học tập thật tốt đi! Bây giờ trong lớp em là người có thành tích đếm ngược đấy!”
“Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, tất nhiên phải phạt nặng, em trở về gọi ba mẹ của mình đến đây một chuyến.”
Triệu Cẩn lau nước mắt: “Cô ơi em biết lỗi rồi, em thực sự biết lỗi rồi…”
“Biết lỗi thì có ích gì, em cũng không phải là trẻ con nữa, trước khi làm chuyện ngu xuẩn có thể dùng đầu óc hay không!” Chủ nhiệm lớp 11- vỗ bàn nói.
Hồ Lệ cười lạnh: “Nếu không phải lớp chúng tôi có đặt camera giám sát, em sẽ nhận lỗi à? Nói đến cùng –”
Cô Hồ vỗ vai Bùi Chân: “May mắn là Bùi Chân nhắc nhở tôi lắp đặt camera giám sát đấy.”
Thiếu niên con ngươi co rút lại.
Camera giám sát là Bùi Chân bảo lắp sao? Chẳng lẽ cô đã sớm đoán trước chuyện này sẽ xảy ra?
Lúc này Bùi Giai ôm một chồng bài tập bước vào văn phòng.
Cô ta không phải đến xem náo nhiệt mà là nghe nói kế hoạch của Triệu Cẩn thất bại, lo lắng Triệu Cẩn nói ra những điều không nên nói sẽ làm liên lụy đến mình.
Dù sao cả toàn bộ câu chuyện đều do cô ta đạo diễn và biên kịch.
Đáng tiếc Triệu Cẩn quá ngu ngốc, dựa theo kịch bản vốn có cũng có thể diễn thất bại cho được.
Triệu Cẩn nhìn thấy Bùi Giai, nghĩ đến mình bị cô ta mê hoặc, không cam lòng khóc rống: “Điều là do cậu ta xúi giục em làm!”
Bùi Giai sắc mặt cứng đờ, ngay lập tức nở nụ cười thản nhiên: “Triệu Cẩn, lời nói không thể nói lung tung nha. Tớ chỉ nói với cậu camera giám sát của trường đang bảo trì thôi, là cậu tự mình suy nghĩ ra việc này, muốn đi vu oan cho người khác à.”
Triệu Cẩn vô cùng tức giận: “Khi tôi nói kế hoạch cho cô biết tại sao cô không ngăn cản tôi?!”
“Hả? Cậu nói với tớ khi nào?” Bùi Giai tỏ vẻ kinh ngạc, “Ngại quá, có lẽ tớ tập trung làm bài tập không nghe rõ. Cậu mau xin lỗi các giáo viên và bạn học đi, tớ nghĩ bọn họ sẽ tha lỗi cho cậu.”
Triệu Cẩn nghe thế chỉ muốn lao đến xé toạt lớp mặt nạ giả dối của cô ta mà thôi, nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp 11- lại một lần nữa vỗ bàn: “Im miệng hết cho tôi! Triệu Cẩn em đã như vậy còn muốn kéo người khác xuống nước cùng mình sao?”
“Vốn dĩ chính là cô ta lên kế hoạch…” Triệu Cẩn nhỏ giọng lầm bầm, dùng ánh mắt oán độc liếc nhìn Bùi Giai.
Hồ Lệ đứng ở một bên nhìn hai học sinh ưu tú của lớp mình, Lê Khí và Bùi Chân, thực sự càng nhìn càng vừa lòng đẹp ý.
Thành tích xuất sắc, ngoại hình đẹp mắt, chưa bao giờ gây chuyện thị phi.
Cô ấy nhẹ giọng nói, đưa hai người bọn họ ra khỏi cửa văn phòng: “Tốt rồi, ở đây không có chuyện gì nữa, các em về lớp trước đi.”
“Vâng, cảm ơn cô Hồ.” Bùi Chân ngọt ngào trả lời, việc này đã giải quyết hoàn hảo, người xấu nhận hình phạt xứng đáng, Lê Khí sẽ không bị ảnh hưởng nữa. Ngay cả Bùi Giai đứng ở phía sau tấm màn…. Có lúc cũng lộ ra dấu vết. Tâm trạng của cô rất tốt, sau khi đi về phía trước vài bước mới phát hiện thiếu niên vẫn chưa đuổi theo kịp.
Thiếu nữ quay đầu, nhìn thấy Lê Khí đang hỏi chủ nhiệm lớp chuyện gì đó. Cách một khoảng cách khá xa, cô nghe không rõ lắm.
Bên này Lê Khí cúi đầu, lên tiếng hỏi: “Cô Hồ, Bùi Chân nhắc nhở cô lắp camera trong lớp chúng ta lúc nào vậy ạ?”
Hồ Lệ không biết vì sao cậu lại hỏi chuyện này: “Hơn nửa tháng trước, à, nhớ rồi, hình như là ngày đó nói đến việc đổi chỗ ngồi.”
Hàng lông mi dài của Lê Khí run lên: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn cô Hồ.”
Cho nên lúc trước thiếu nữ nói không có cách nào để từ chối việc thay đổi chỗ ngồi, là vì muốn Hồ Lệ đồng ý lắp camera giám sát sao?
Hơn nửa tháng trước cô cố ý lắp camera giám sát ở phòng học, đại khái đã dự đoán được hôm nay sẽ phát sinh ra chuyện như thế này.
Chẳng lẽ điều này nói lên Bùi Chân thực sự có năng lực biết trước chuyện tương lai? Hay nên nói, cô đến từ tương lai?
Nhưng hiện giờ việc này không quan trọng nữa.
Thiếu niên xoay người đi về phía Bùi Chân. Trên hàng lang trống trải, ánh mặt trời kéo cái bóng của cô dài ra, thiếu nữ đứng ngược sáng, từng li từng tí đường nét, mỗi một lọn tóc, cũng phủ lên một tầng hào quang vàng dịu dàng.
Tựa như một thiên sứ rơi xuống thế gian.
Lê Khí cậu có tài đức gì mà lại được trời cao chiếu cố như vậy.
Thiếu niên đã từng bi quan chán đời cố gắng kiềm chế ngón tay thon dài hơi run lên của mình, hốc mắt cũng có chút đau xót cay cay.
Thiếu nữ vẫn luôn xuất hiện khi cậu tứ cố vô thân, hay lúc gặp nguy cơ từ bốn phía, còn thay cậu – Chống lại những kẻ có dụng tâm nham hiểm.
Rõ ràng…. Lúc trước cậu còn vì chuyện đổi chỗ ngồi mà hiểu lầm cô.
Còn vì một số chuyện lông gà vỏ tỏi giận dỗi cô, lại ăn giấm chua nữa.
Cô chưa bao giờ tính toán so đo, còn vì cậu ngăn cản phong ba bão táp.
Thiếu niên hận không thể lập tức trưởng thành, muốn trở nên cường đại hơn, mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức một ngày nào đó có thể có năng lực bảo vệ cho cô, che chở cô cả đời khỏe mạnh bình an, muốn gì được đấy.
Dường như trải qua cả đời, cuối cùng cũng đi đến trước mặt thiếu nữ.
Cổ họng của Lê Khí khát khô không thôi, bắt gặp đôi mắt trong veo của Bùi Chân, cơn khô nóng trong lòng dần dần dịu xuống. Cậu do dự, duỗi tay nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo của thiếu nữ, mấp máy môi nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
*
Buổi sáng ngày giáng sinh, Bùi Chân mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ lông xù xì bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Lê Khí vẫn chưa rời đi.
Thiếu niên đang đứng ở bàn ăn bày đồ ăn sáng ra, nhìn thấy Bùi Chân đi chân trần, một đôi chân nhỏ vừa trắng vừa mềm, yết hầu của cậu thoáng di chuyển một chút, rồi dời tầm mắt: “Tại sao không mang dép lê?”
Bùi Chân cúi đầu nhìn xuống, có chút ngượng ngùng cười đến vành mắt cong cong: “Buổi sáng vội quá, cho nên tớ quên mang.”
“Đứng yên ở đó đừng nhúc nhích.” Lê Khí giọng điệu dịu dàng, đi vào phòng ngủ của thiếu nữ lấy một đôi dép lê hình con thỏ ra, ngồi xổm trước mặt cô duỗi tay ra, “Đến đây.”
Sau khi Bùi Chân ý thức được cậu muốn làm cái gì, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Để tự tớ mang được rồi.”
Thiếu niên giọng điệu kiên định: “Sàn nhà rất lạnh, nhanh lên.”
Bùi Chân do dự duỗi chân trái ra, Lê Khí rất nhanh đặt tay lên, nhẹ nhàng nắm chặt mắt cá chân trắng nõn của cô, bàn chân lạnh lẽo chạm vào bàn tay ấm áp của thiếu niên, hơi ấm lan tỏa.
Bàn tay của thiếu niên khá lớn, bàn chân của Bùi Chân hoàn toàn bị bao lấy, trông nó càng nhỏ nhắn đáng yêu hơn.
Bùi Chân nhìn một màn này, cảm thấy hơi thở nóng ran, khuôn mặt như muốn bốc cháy.
Động tác của Lê Khí chậm mà lại nhẹ nhàng, đặt chân thiếu nữ vào trong chiếc dép lê lông xù, sau đó là chân còn lại.
Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Bùi Chân.
“Bùi Chân.” Cậu gọi cô.
“Hả?” Bùi Chân trì hoãn ba giây mới ý thức được thiếu niên đang gọi mình, vội vàng trả lời.
Đôi mắt luôn lạnh lùng của thiếu niên mang theo ý cười: “Ngây ngốc gì đấy, mau đến ăn sáng đi.”
“Ờ ờ ờ ờ.” Bùi Chân gật đầu giống như gà mổ thóc, hoàn toàn không hề suy nghĩ, đi phía sau thiếu niên tiến về phía bàn ăn.
Lê Khí ngồi xuống, múc cháo đưa cho thiếu nữ, yên lặng nhìn cô ăn.
Cậu thầm nghĩ, nếu vừa rồi Bùi Chân đến gần mình hơn chút nữa, có phải cô sẽ nghe thấy tim của cậu đang đập nhanh hay không, thình thịch thình thịch giống như trống đánh, tiếng trống xuyên qua cổ họng.
Xúc cảm mềm mại mịn màng của làn da thiếu nữ vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay, thật lâu không tiêu tán.
Cậu không muốn chỉ có chuyện này thôi, không chỉ mang dép lê cho cô, cùng nhau dùng bữa sáng, cùng nhau đi học….Cậu muốn nhiều hơn nữa, muốn chiếm giữ tất cả mọi thứ của cô, muốn cô chỉ thuộc về riêng mình…
Lê Khí bi ai thầm nghĩ, nếu như Bùi Chân thực sự biết những suy nghĩ lệch lạc u ám trong nội tâm của cậu, có phải cô sẽ lập tức trốn chạy không?
Bùi Chân húp cháo thử hỏi: “A Khí, có phải buổi tối hôm nay quán cà phê rất bận đúng không?”
Lê Khí im lặng không nói gì một lúc: “Ừ.”
Lúc trước ông chủ để cậu làm quản lý trưởng đã từng dặn dò, chỉ cần doanh thu không thua lỗ, những chuyện khác Lê Khí làm thế nào cũng được.
Vì vậy, trong một tháng nay thiếu niên táo bạo dứt khoát, trang trí lại cửa hàng, thay đổi cả menu, nhân viên cùng hình thức kinh doanh có những điều chỉnh đáng kể. Bây giờ doanh thu mỗi ngày cao gấp năm lần trước đây, đã trở thành một quán cà phê nổi tiếng nhất trên mạng ở thành phố H, rất nhiều người ở thành phố khác cố tình lái xe đến đây chụp ảnh check in, gọi một ly cà phê nguyên chất tinh tế nhấm nháp.
Đêm nay là đêm giáng sinh, quán cà phê sẽ tổ chức một buổi tiệc giáng sinh mà Lê Khí đã lên kế hoạch từ rất lâu.
“Cậu muốn đến quán không?” Lê Khí ngước mắt lên.
“Hả? Tớ có thể đến sao?” Trong đôi mắt đen láy mờ mịt của Bùi Chân chợt sáng lên.
“Ừ.” Đêm nay rất náo nhiệt, hẳn là cô sẽ thích.
Thiếu niên đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy ra một hộp quà lớn màu trắng, buộc dây ruy băng đỏ, đặt trước mặt Bùi Chân: “Quà giáng sinh.”
Trên hộp có ghi vài chữ cái tiếng Anh, Bùi Chân nhận ra thương hiệu này, là một thương hiệu cao cấp quốc tế, một chiếc áo phông bình thường cũng phải hơn mấy ngàn.
Bùi Chân không thể tin nổi: “A Khí cậu điên rồi à?”
“Mở ra xem đi.”
Tay thiếu nữ có chút run run, chậm rãi gỡ dây ruy băng ra. Hàng cao cấp không giống với hàng bình thường, từ thiết kế hộp quà đến dây ruy băng đều vô cùng tinh xảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Chiếc hộp từ từ mở ra, gỡ một vài lớp giấy gói trong mờ, Bùi Chân nhìn thấy một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt rất đẹp, độc đáo sang trọng, đó là một kiểu dáng mà tất cả phái nữ liếc mắt một cái lập tức động tâm ngay.
Bùi Chân không nói nên lời, cẩn thận từng li từng tí sờ lên những hạt cườm thêu trên váy: “A Khí cậu bị điên hả?”
Chiếc váy này, không cần nói ít nhất cũng phải vài vạn.
Đuôi mắt đuôi chân mày của Lê Khí đều mang theo dịu dàng nhàn nhạt, nhìn ra được thiếu nữ rất thích.
Ông chủ quán cà phê từng hứa hẹn, lợi nhuận dài hạn từ quán cà phê sẽ chia phân nửa cho quản lý trưởng Lê Khí. Cậu đã dùng số tiền này dành cho Bùi Chân chọn lựa một món quà giáng sinh phù hợp với cô.
Công chúa của cậu, xứng đáng nhận được tất cả mọi sự tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Bùi Chân cầm lấy chiếc váy chạy vào phòng ngủ đứng trước gương loay hoay thử váy cả nửa ngày: “Vậy…Đêm nay tớ sẽ mặc chiếc váy này đúng không?”