“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Lê Khí ngồi ở một bên đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Bùi Chân chột dạ, nếu để Lê Khí nhìn thấy những bài đăng trên Weibo của cô, rất ngượng ngùng nha. Cô lập tức úp điện thoại vào ngực, hơi lui về sau nói: “Không có gì!”
“Tại sao lại khẩn trương?” Thiếu niên nhướng mày, đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn cô.
Thiếu nữ vội vàng phủ nhận ba lần liên tiếp:
“Không có khẩn trương!”
“Đừng nhìn tớ!”
“Không có chuyện gì.”
….
Khi đến trường học, đã có hai ba người đứng đợi bên ngoài phòng học.
Lúc Bùi Chân nhìn thấy Chương Tiến, vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Chương Tiến cười nói: “Tuy rằng cậu có thể không tin tưởng lắm, nhưng tớ cũng ở trong đội tuyển tham gia thi toán.”
Bùi Chân chỉ biết cậu ta là bạn cùng lớp với Bùi Giai và Triệu Cẩn, không biết cậu ta lại giỏi toán học như vậy, mỉm cười nói: “Tớ thực sự không ngờ đến luôn đấy, thành tích của cậu nhất định rất tốt.”
Sắc mặt Chương Tiến hơi ửng hồng, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo: “Cho cậu nè.”
Là vị dâu mà cô thích.
“Woa, cảm ơn nha!” Thiếu nữ ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy, một lúc nữa làm bài thi mệt mỏi, cô định ăn nó để lấy lại tinh thần.
Chương Tiến còn muốn nói chuyện phiếm cùng Bùi Chân, nhưng vừa ngước mắt lên, Lê Khí đã đứng phía sau thiếu nữ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Trong lòng của cậu ta sinh ra vài phần sợ hãi, chán nản đi qua một bên đọc sách ôn bài.
Cậu ta vừa đi, Lê Khí bước đến trước mặt Bùi Chân mở lòng bàn tay ra.
Bùi Chân khó hiểu: “?”
Giọng điệu của thiếu niên khô khan, giống như buồn bực lại tức giận: “Tớ muốn ăn kẹo.”
Bùi Chân liếc nhìn Chương Tiến đứng cách đó không xa, người ta mới cho mình kẹo lại chuyền tay đưa cho Lê Khí làm vậy không tốt lắm đâu.
Cô do dự một giây, Lê Khí vội thu tay lại, sắc mặt lạnh như băng, quay đầu rời đi.
“A Khí!”
Bùi Chân chạy chậm vài bước đuổi theo, nắm chặt tay cậu, “Cậu làm sao thế? Tại sao lại đột nhiên không vui?”
“Buông tớ ra.” Thiếu niên hờ hững rút tay.
Bùi Chân cảm thấy cậu đang giận dỗi, nhưng không biết vì chuyện gì. Cậu cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sẽ không vì một viên kẹo mà tức giận đúng không?
Bùi Chân nghiêm túc giải thích: “Không phải tớ không chịu cho cậu, nhưng cân nhắc đến việc vừa rồi Chương Tiến cho tớ kẹo, tớ lại lấy kẹo của cậu ấy cho cậu, như vậy không tốt lắm.”
“Cậu rất quan tâm suy nghĩ của cậu ta?” Lê Khí lạnh lùng nhướng mày hỏi.
Bùi Chân khóc không ra nước mắt, cô giải thích vẫn chưa rõ ràng à: “Đây không phải là vấn đề quan tâm hay không, mà là vấn đề lễ phép đó.”
Lê Khí rũ mắt, thầm nghĩ cậu không quan tâm cái gì lễ phép với không lễ phép. Nếu như thiếu nữ muốn người khác tặng quà cho mình, bất kể là món quà gì, cậu nhất định không nói hai lời hai tay dâng tặng cho cô. Chỉ cần cô vui vẻ là được.
Không đúng, cậu căn bản sẽ không nhận quà từ người khác. Không phải nhận lấy món quà đó đồng nghĩa mối quan hệ giữa hai người có thể tiến triển thêm một bước sao? Vậy tại sao vừa rồi Bùi Chân còn mang theo nụ cười nhận lấy kẹo của Chương Tiến?
Không phải cô nói thích mình sao?
Tại sao còn cười với người nọ?
Tại sao muốn tiếp nhận sự lấy lòng của người nọ?
Trong lòng Lê Khí có chút phiền muộn, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương lại buồn cười. Một khi có người cho đi một chút chân thành, cậu không thể đợi thêm nữa muốn vươn tay bắt lấy toàn bộ. Làm sao có thể như thế này?
Có lẽ thiếu nữ thích cậu chỉ là nhất thời hưng phấn.
Cậu lại trở thành một kẻ đáng thương lòng tham không đáy, muốn càng nhiều càng tốt, một tình yêu độc nhất vô nhị.
Thiếu niên khinh thường dáng vẻ bệnh hoạn của mình, cậu quay lưng về phía Bùi Chân, ngón tay buông lỏng bên người hơi cong lên, giọng nói khàn khàn: “Để tớ ở đây một mình trong chốc lát.”
Tâm trạng của Bùi Chân cũng rất sa sút, “Ừ” một tiếng quay trở lại cửa phòng học. Cô đã chuẩn bị cho cuộc thi này rất lâu rồi, bất luận như thế nào phải nghiêm túc thi xong để không khiến bản thân mình thất vọng.
Lê Khí cúi đầu đi về phía trước, chạm phải giáo viên dạy toán đến đây làm giám thị coi thi.
Thầy giáo dạy toán cầm bài thi, có hơi đáng tiếc: “Lê Khí, em vẫn không có ý định tham gia cuộc thi à?”
Không biết vì sao, thiếu niên bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ngước mắt lên nói: “Bây giờ em báo danh còn kịp không?!”
Thầy giáo dạy toán vốn đã buông bỏ, nghe thấy câu nói vừa rồi của cậu, ngay lập tức kích động nói: “Đương nhiên là kịp!!!”
Chỉ cần Lê Khí chịu tham gia, cần câu cá của ông ấy! Bộ tách trà của ông ấy! Tất cả có hy vọng rồi!
Lê Khí lấy ví tiền ra: “Em sẽ trả tiền chi phí ăn ở.”
“Không cần không cần, Bùi Chân đã giúp em đóng rồi.” Thầy giáo dạy toán xua tay.
Lê Khí có hơi ngạc nhiên. Thiếu nữ giúp cậu đóng tiền sao?
Thầy giáo dạy toán cười nói: “Một tháng trước em ấy đã đến nói chuyện với thầy, muốn thay em báo danh trước, còn thanh toán chi phí ăn ở. Là em ấy khuyên em đến đây à?”
Thiếu niên quay đầu nhìn thiếu nữ đang dựa vào tường nghiêm túc ôn bài thi.
Chính xác là cô khuyên cậu đến đây.
Nếu như không có viên kẹo đó, có lẽ cậu đã không nhận ra được một vấn đề: Giả sử Bùi Chân cùng Chương Tiến giành được vị trí trong danh sách, điều đó có nghĩa là hai tháng tiếp theo, bọn họ mỗi ngày sớm chiều bên nhau. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, cậu có chút….Không chịu đựng nổi.
Nếu cậu tham gia vào đội thi, tâm tư của thiếu nữ sẽ không lạc về hướng khác.
Cậu muốn nhận được tất cả sự quan tâm của cô.
Nghĩ đến đây, hàng lông mi như cánh bướm của Lê Khí nhẹ run lên, vì ý nghĩ đen tối trong lòng mình áy náy một giây. Nhưng ngay sau đó, khóe môi của cậu cong lên, sắc thái trong đôi mắt luôn lạnh lùng trở nên sáng ngời sinh động.
Một tháng trước cô đã thay mình đóng tiền sao?
Tham gia cuộc thi, kết giao bạn bè….Tất cả những chuyện này đều cho thấy, cô hy vọng mình càng ngày càng tốt hơn.
Cậu không thể phụ sự chờ mong của thiếu nữ.
Lê Khí đi theo thầy giáo dạy toán đến phòng thi, thầy giáo dạy toán vô cùng cao hứng: “Tuyên bố một tin tức tốt, Lê Khí đã đồng ý tham gia cuộc thi toán toàn quốc.”
Chuyện này được tính là tin tức tốt à? Những bạn học khác âm thầm nghĩ, sự tồn tại của người này chính là nhắc nhở bọn họ thiên tài và người thường như bọn họ có một khoảng cách không thể vượt qua. Lê Khí với tư cách là đội trưởng đội thi đấu của trường, suốt ngày luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, động một tí đã giáng cho mọi người một đòn đả kích, khiến những người như bọn họ cảm thấy rất áp lực.
Mọi người mở to mắt nhìn tòa băng sơn vạn năm cao 1m87 đi đến trước mặt Bùi Chân, giọng nói nhẹ nhàng êm ái:
“Làm bài thi cho tốt.”
“Tiến vào đội tớ mời cậu đi ăn đồ ngọt.”
“Vị dâu tây.”
Thầy giáo dạy toán cùng các bạn học tham gia cuộc thi trợn mắt há hốc mồm:
[Mẹ nó hình như tôi vừa được thồn một ít thức ăn chó phải không?]
[Tóm lại là chúng ta phải ở trong bầu không khí này à]
[Xong rồi, tính tình lãnh đạm thông suốt rồi. Việc chúng ta lọt vào danh sách càng trở nên vô vọng.]
[Không đúng, tại sao tớ lại nhìn không hiểu cảnh tượng này nhỉ, không phải mối quan hệ giữa hai người rất kém sao?]
[Chuyện đó cách đây lâu lắm rồi, cậu học bài đến ngốc rồi à?]
Lê Khí ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét đến, khiến những người mồm năm miệng người đang thảo luận sợ đến mức đồng loạt im lặng.
Chương Tiến đứng trong đám người đó, sắc mặt có hơi tái nhợt, ánh mắt Lê Khí nhìn cậu ta giống như băng sương ngàn năm.
Thiếu niên không làm gì, cũng không nói lời nào, nhưng cậu ta lại cảm thấy mình giống như con mồi bị thợ săn nhìn đến, toát cả mồ hôi lạnh.
……
Kết quả được công bố vào thứ hai, Lê Khí đứng hạng nhất, Bùi Chân đứng hạng ba, Chương Tiến hạng năm. Lê Khí là được tiến cử tham gia cuộc thi toán toàn quốc, Bùi Chân và Chương Tiến thì tự mình giành được vị trí trong danh sách tham gia cuộc thi toàn quốc.
Lúc Bùi Chân biết tin tức này kích động đến lắp bắp, cả mặt đỏ bừng: “Tớ tớ tớ được vào đội rồi?”
Sau khi cô liên tục xác nhận lại nhìn về phía người bạn cùng bàn nói: “A a a tốt quá! Cảm ơn A Khí!”
Lê Khí mở sách ra, mặt mày lãnh đạm: “Cảm ơn tớ chuyện gì?”
Là thành quả cô tự mình cố gắng mà.
Bùi Chân rất vui, ôm lấy Diêu Băng ngồi bàn trước: “ Ôi ôi ôi tớ vào đội rồi tớ vào đội rồi tớ thực sự vào đội tuyển rồi!”
Diêu Băng không thở nổi, đánh vào cánh tay cô: “Biết rồi cậu mau thả tớ ra, sức lực của cậu lớn quá!”
Làn da của thiếu nữ trắng nõn mềm mại, bị đánh vài cái lập tức ửng đỏ. Cô buông Diêu Băng ra, cười như đứa trẻ năm tuổi: “Đau, không phải đang nằm mơ.”
Khóe môi Lê Khí hơi cong lên, nhìn vào sách dùng khẩu hình miệng nói: “Cô ngốc.”
“Hôm nay tan học chúng ta đi ăn mừng một trận đi? Tớ mời khách!” Bùi Chân mời Lê Khí và Diêu Băng.
Thiếu niên: “Đêm nay quán cà phê có việc, các cậu đi đi.”
Gần đây trong nhà ông chủ xảy ra chút chuyện, vợ của ông ấy đi nước ngoài công tác một tháng, con gái bị viêm phổi nhập viện rồi, không còn cách nào khác đành phải giao quán cho Lê Khí. Cũng may thiếu niên này đầu óc thông minh, trong mấy ngày làm quản lý trưởng, rõ ràng doanh thu so với trước kia tăng lên gấp đôi.
Mặc dù Bùi Chân có chút thất vọng, trong lòng cũng hiểu những chuyện trong tay thiếu niên vẫn quan trọng hơn. Trong truyện, ban đầu cậu thông qua việc vận hành kinh doanh quán cà phê tích lũy một số kinh nghiệm, sau này học đại học ngành tài chính, lại khởi nghiệp thành lập công ty, từng bước vươn lên đỉnh cao.
Dù sao cậu cũng là nam phụ trong truyện, sau này cậu sẽ gặp được nữ chính, yêu cô ấy ngay cái nhìn đầu tiên.
Còn Bùi Chân chỉ là một phông nền bình thường nữ phụ pháo hôi, nói không chừng ngày nào đó quay trở về chết trong bệnh viện, cô không dám trì hoãn mạch truyện của nhân vật chính.
Lúc này chủ nhiệm Hồ Lệ tiến vào lớp, cô ấy nhìn hàng cuối cùng dãy thứ tư: “Bùi Chân, đi theo cô một chuyến.”
Ngón tay lật sách của Lê Khí dừng lại, ngước mắt nhìn về phía chủ nhiệm lớp.
Cô giáo chủ nhiệm đột nhiên tìm Bùi Chân là có chuyện gì?
Diêu Băng tính tình vô tư, không nhận ra điều bất thường, còn vô cùng cao hứng chia sẻ niềm vui với Hồ Lệ: “Cô Hồ, Bùi Chân tiến vào đội thi toán rồi!”
“Ừ, chúc mừng.” Hồ Lệ qua loa nhẹ gật đầu, mặt không biểu cảm, lần nữa thúc giục: “Bùi Chân?”
Thiếu nữ lo sợ bất an, lập tức đứng dậy đi theo Hồ Lệ rời khỏi phòng học.
Trong tiềm thức Lê Khí cảm thấy nhất định đã có chuyện gì đó. Cậu nhịn xuống xúc động đứng lên tiếp tục đọc sách, quyết định trước tiên kiên nhẫn chờ đợi Bùi Chân trở về.
“Cô Hồ, có chuyện gì ạ?”
Trong văn phòng làm việc, Hồ Lệ ngồi vào vị trí của mình, cầm lấy một lá thư đặt trước mặt Bùi Chân: “Cô vừa nhận được lá thư nặc danh này, em tự mình xem đi.”
Bùi Chân đọc hai lần, sắc mặt trở nên có chút trắng bệch.
Hồ Lệ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ dung mạo xinh đẹp làn da trắng nõn trước mắt: “Tình huống trong thư có đúng không?”
“Cô ơi, hiện giờ em và Lê Khí thực sự sống cùng một nhà, nhưng chỉ là bạn cùng phòng, không có quan hệ nào khác, cũng không làm chuyện gì không tốt, xin cô hãy tin tưởng bọn em.”
Nội dung trong thư viết “Sống chung”, “Hành vi không đúng đắn”, “Yêu sớm” cùng những từ khác. Bùi Chân đoán cũng có thể đoán ra được, người viết bức thư này không ai ngoài hai người Bùi Giai và Triệu Cẩn.
Lần trước người đăng tin nặc danh trên diễn đàn trường về thân thế của Lê Khí chắc hẳn là bọn họ, đáng tiếc cô không tìm được chứng cứ. Cũng may sau này Bùi Chân tìm được người quản lý của diễn đàn, nhờ anh ta xóa bài đăng công khai đời sống riêng tư của người khác.
Mặc dù bài viết đã được xóa, nhưng về cơ bản nó đã lan truyền khắp trường. Khoảng thời gian này bất luận Lê Khí đi đến đâu, cũng sẽ có người chỉ trỏ xì xào, nhìn cậu bằng ánh mắt rất phức tạp, không còn đơn thuần là sùng bái và hâm mộ nữa.
Bùi Chân âm thầm nắm chặt tay, cơn phẫn nộ bùng phát.
Bùi Giai và Triệu Cẩn hai người này không biết điểm dừng sao?! Liên tục giở những mánh khóe mưu mô không thể bàn cãi, năm lần bảy lượt chạm đến điểm mấu chốt của cô.
Cô vốn dĩ chỉ muốn cải thiện mối quan hệ giữa nguyên thân và Lê Khí, để kết cục của mình tốt hơn một chút thôi.
Nhưng hiện giờ không giống như lúc trước.
Cô đứng ở lập trường của thiếu niên mà suy nghĩ, cậu cố gắng sống như vậy, nhưng luôn có mấy con chuột cống, ruồi bọ thường xuyên đến quấy nhiễu thật là ghê tởm.
Con mẹ nó, không thể không phản kích được.
Bùi Chân tính toán, tình tiết quan trọng trong truyện không sai biệt lắm sắp đến rồi, cô muốn chuẩn bị thật tốt.
Hồ Lệ lời nói thấm thía: “Bùi Chân à, cô tin tưởng em, gần đây em học tập rất nghiêm túc, bình thường mối quan hệ với các bạn học khác cũng vô cùng tốt. Nhưng dù sao em vẫn là con gái, cùng nam sinh sống chung một nhà, để chuyện này truyền ra ngoài không hay lắm đúng không?”
“Cô Hồ, cô cũng nghe nói chuyện bài đăng trên diễn đàn đúng không ạ, lúc trước Lê Khí sống ở nhà của em chịu rất nhiều tủi thân, người nhà của em đối xử với cậu rất tệ, bao gồm cả bản thân em, cũng từng làm ra rất nhiều chuyện quá đáng với cậu ấy. Cho nên bây giờ em làm như vậy, đều là vì bù đắp. Giữa bọn em sẽ không phát sinh ra chuyện gì, cô không cần lo lắng.”
Hồ Lệ thở dài: “Được rồi, em tự mình hiểu rõ là được rồi, cô biết em và Lê Khí đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không đi quá giới hạn. Nhưng mà gần đây trong trường, trong lớp có rất nhiều tin đồn, nói em và Lê Khí yêu nhau.”
Bùi Chân lập tức phủ nhận: “Không có khả năng.” Nữ phụ pháo hôi và nam phụ ác độc lấy đâu ra tuyến tình cảm.
“Ừ, để tránh hiềm nghi, em đổi chỗ đi.” Hồ Lệ cân nhắc nói.
“Vậy kế tiếp em ngồi cùng bàn với Cố Tinh Hải nhé.”
—————–//—//———-
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương Tiến: Hôm nay tôi cho Bùi Chân một viên kẹo, cô ấy rất vui!
Cố Tinh Hải: Woa! Rốt cuộc tôi cũng được ngồi cùng bàn với Bùi Chân rồi!
Lê Khí (nghiến răng nghiến lợi): Đáng tiếc, người cô ấy thích là tôi