Kỷ Lâm giống như một chú cún bảo vệ chủ, cảnh giác đứng ở trước người Tư Vũ. Ôn Viễn lại không chịu chút uy hiếp nào, tiếp tục dùng đôi mắt ôn nhuận nhìn cô: "Trên mạng đều nói hai người quan hệ không tồi xem ra là thật."
Tư Vũ thấy Kỷ Lâm đột nhiên cãi nhau cùng người nọ liền vội vàng kéo em trai ngốc nghếch lại, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng: "Ôn Ảnh Đế anh đừng để trong lòng, Kỷ Lâm chỉ nói đùa thôi."
"Chị Tư Vũ, chị đừng bị vẻ bề ngoài của Ôn Viễn lừa gạt, hắn là một con cáo già xảo quyệt, em còn bị hắn hại không ít lần!" Kỷ Lâm hiển nhiên có giao tình "sâu đậm" với vị ảnh đế trẻ tuổi này, nói chuyện vô cùng tùy ý, không dám làm Tư Vũ mất mặt nên hắn chỉ ngồi một bên nói thầm: "Một con cáo già còn dám giả bộ trước mặt chị gái."
Ôn Viễn nghe thấy Kỷ Lâm gọi Tư Vũ là chị cũng không quan tâm lắm, anh em kết bái trong giới giải trí là chuyện rất bình thường, hắn chỉ tò mò một điều: Địa vị hiện giờ của Kỷ Lâm vì sao lại để ý một người mới vào giới, còn gọi cô là chị?
Ôn Viễn nhìn qua có vẻ thân thiện nhưng bạn bè cũng không nhiều, Kỷ Lâm lại nằm trong số ít đó nên nhìn bạn tốt ra sức che chở vị "chị gái" này - hắn không tự giác sinh ra một chút hứng thú, muốn biết cô gái thế nào có thể khiến người ngoài nóng trong lạnh như Kỷ Lâm cẩn thận đặt ở trong lòng — dù sao bản chất của hắn và Kỷ Lâm là giống nhau.
Tám vị khách mời đã tới đủ, Tư Vũ chỉ mới ngồi mười phút chương trình đã khai mạc, hai vị MC có "kinh nghiệm lâu năm" chỉ hai ba câu đã làm không khí nóng lên.
MC nữ Quê Cha Đất Tổ cười giảo hoạt chớp chớp mắt: "Hôm nay là ngày kỉ niệm 1 năm phát sóng của《Khiêu chiến bất khả tư nghị》, nhân ngày đặc biệt như vậy biên tập của chương trình quyết định tạo ra cho mọi người thêm tí niềm vui bất ngờ!"
Những vị khách mời cố định đều rên một tiếng, có người còn khoa trương nằm bệt trên sofa: "Tha cho tôi đi, niềm vui của mấy người chắc chắn là ra sức lừa chúng tôi, nhìn thấy chúng tôi xui xẻo chương trình liền cười thầm trong lòng!"
Quê Cha Đất Tổ cười thần bí: "Đừng nhận thua nhanh vậy chứ, chỉ chỉnh sửa chút quy tắc của trò chơi thôi mà. Lúc trước mọi người được xếp thành hai đội nhưng hôm nay sẽ khác biệt một chút: một đội sẽ có ba người, mỗi đội sẽ có một "nội gian", nội gian của đội khác đến làm lung lay tinh thần đó! Nếu đội nào thua trò chơi thì coi như nội gian đã châm ngòi thành công, điểm sẽ được cộng vào đội chính của nội gian. Sau khi trò chơi kết thúc sẽ công bố điểm, đội xếp hạng chót sẽ bị trừng phạt ~"
"Trời đậu, ba người? Lúc trước một đội hai người tôi còn bị lừa đến hộc cả máu, bây giờ còn tăng thêm độ khó, không muốn sống nữa!"
"Chương trình thật quá đáng! Rốt cuộc là ai đưa ra ý kiến ngu ngốc này!"
Tư Vũ nghiêng đầu, cảm thán một câu: "Không phải là xem trình độ kéo chân của ai tốt nhất sao?"
"Làm quen một chút sẽ ổn thôi." Ôn Viễn là vị khách mời cố định bình tĩnh nhất ở đây, hắn quay sang nhìn Tư Vũ cười: "Nhưng mà tôi cảm thấy nếu cô rút trúng thẻ nội gian... có lẽ sẽ không một ai nghi ngờ."
Tư Vũ tò mò hỏi: "Vì sao?"
Ôn Viễn nhìn cô chăm chú: "Bởi vì không giống chút nào." Bề ngoài chính là ưu thế lớn nhất của cô, bộ dáng mảnh mai khiến người ta có cảm giác chỉ nói chuyện to một chút cũng dọa đến cô, không có một tẹo liên quan nào đến sự âm hiểm xảo trá.
Tư Vũ nói: "Anh quá khoa trương rồi......"
Camera man tất nhiên quay lại hết phản ứng cùng đối thoại của mọi người, thấy các khách mời khóc không thành tiếng, nam MC Quý Tận vội vàng đứng ra: "Từ từ, chương trình lần này yêu cầu 9 người, chúng ta hiện giờ đang thiếu mất một người, tôi liều mình bồi quân tử, tự nguyện gia nhập cùng mọi người, như vậy có được không?"
"Ai, vẫn là Quý Tận có ý tứ, anh em tốt, yên tâm chúng tôi nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!"
Quý Tận vội vàng xin giúp đỡ: "Đừng mà, đây là chủ ý của đạo diễn, tôi cũng là người bị hại, mọi người phải tìm bọn họ tính sổ chứ!"
Mọi người cười vang.
Cách chia đội đơn giản nhất chính là rút thăm, nhân viên công tác cầm một hộp bìa lớn bước tới, lần lượt cho từng vị khách mời rút thăm. Nhân lúc bọn họ lấy giấy, Quê Cha Đất Tổ vội hỏi từng người xem muốn vào chung đội với ai nhất, lúc hỏi đến Sở Song Nghiên cô không chút do dự chỉ vào Kỷ Lâm: "Tất nhiên là A Lâm, tôi vì anh ấy nên mới tới, nhất định phải xếp tôi chung một tổ với anh ấy!"
Lời này được nói thẳng ra, Kỷ Lâm bị gọi tên lập tức sắc mặt tối sầm, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, Sở Song Nghiên cái đồ không có đầu óc, hắn đã sớm nói với cô hai người bọn họ một không hề có chút quan hệ nào, cô còn dám hét to cho cả thế giới biết, sợ mình chưa đủ nổi tiếng hả?
Quê Cha Đất Tổ ánh mắt sáng lên, quả nhiên mời Sở Song Nghiên tới là một quyết định đúng đắn, cô liền quay sang nhìn Kỷ Lâm: "Vậy Kỷ ca thì sao, anh có muốn cùng một tổ với Song Nghiên hay không?"
Câu hỏi này rất xảo quyệt, Kỷ Lâm nói không muốn cũng không được, muốn cũng không được, hắn nhàn nhạt trả lời: "Rút thăm thì tôi làm sao có thể quản được, tùy vào may mắn thôi."
Quê Cha Đất Tổ không chiếm được chỗ tốt nào của Kỷ Lâm cũng không ngại, cười tủm tỉm nhìn về phía Tư Vũ đang ngồi ngoan ngoãn không để lộ chút sự tồn tại nào bên cạnh Kỷ Lâm, cô gái nhỏ này giống như một con thỏ vậy, đôi mắt tròn tròn nhìn phản ứng của những người "đi trước"", Quê Cha Đất Tổ không nhịn được duỗi tay chọc chọc một bên má mềm mại của cô, Tư Vũ lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc quay đầu.
Như vậy càng giống con thỏ...... Quê Cha Đất Tổ ở trong lòng điên cuồng gào thét thật đáng yêu, mặt ngoài lại trấn định như cũ, có chút dụ dỗ hỏi: "Tư Vũ lần đầu tham gia chương trình của chúng tôi nhỉ, có cảm tưởng gì không nào?"
Đa số nghệ sĩ rơi vào trường hợp này đều tỏ ra thật vinh hạnh khi được mời tới chương trình này, thật chờ mong trò chơi sắp tới vân vân mây mây, nhưng Quê Cha Đất Tổ lại nhìn thấy cô gái này không đi theo lối thường – vô cùng thành khẩn nói: "Quá lừa gạt người, tôi vốn định tham gia chương trình để kết bạn, nhưng hiện giờ nghĩ lại không mất bạn đã coi như không tồi."
Diễn viên khác nghe được câu này lập tức vỗ đùi cười lớn: "Tư Vũ nói đúng, đạo diễn rất biết cách bắt nạt người khác."
Quê Cha Đất Tổ bị thái độ nghiêm trang của Tư Vũ chọc cười, lại giơ tay chạm vào má cô, lúc này Tư Vũ cũng không trốn, có chút nghi hoặc nhìn cô nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt lóng lánh: "Trên mặt tôi không có nhiều thịt đâu nhưng nếu cô thích nhéo thì cứ nhéo đi."
Quê Cha Đất Tổ: Bắn trúng hồng tâm! Tại sao có người đáng yêu như vậy!
Nếu không phải còn đang quay, Quê Cha Đất Tổ nhất định sẽ nhào lên gặm cắn.
Phỏng vấn hết một vòng, rút thăm cũng rút xong rồi, Tư Vũ mở tờ giấy trên tay... ở trên viết: Đội A ( Nội gian của đội C).
Không thể nào, cô là nội gian? Tư Vũ đưa tờ giấy cho nhân viên công tác, Kỷ Lâm lập tức quay qua hỏi:
"Chị ở đội nào thế?"
Tư Vũ nói: "Đội A, còn em?"
Kỷ Lâm chỉ thiếu vẫy đuôi: "Em cũng vậy! Em nói rồi chúng ta nhất định sẽ cùng một đội! Trong biển người rộng lớn còn có thể chung đội với nhau, Ôn Viễn anh nhìn đi, vậy mới gọi là duyên phận!"
Hắn còn không quên khiêu khích Ôn Viễn, ai ngờ Ôn Viễn ý vị thâm trường cười, đôi mắt ôn nhu nhìn Tư Vũ: "Tôi đồng ý lời Kỷ Lâm nói, chúng ta thật sự có duyên phận."
Hắn vươn tay về phía Tư Vũ, mỉm cười: "Tôi cũng là đội A, làm quen một chút chứ nhỉ?"
Khí thế đắc ý của Kỷ Lâm nháy mắt bị dập tắt, cả người cứng đờ. Rút thăm cái quỷ gì! Cố ý đánh vào mặt hắn à, tên hồ ly Ôn Viễn tại sao lại ở đây!
Tư Vũ trìu mến nhìn hắn rồi sờ đầu, đừng vui vẻ quá sớm, chị là nội gian đó, nói nghiêm túc thì hai chúng ta là nghiệt duyên......
Chia đội xong, Quê Cha Đất Tổ nhìn qua một chút, Tư Vũ, Kỷ Lâm cùng Ôn Viễn đều ở đội A, mà Sở Song Nghiên một lòng muốn cùng một đội với Kỷ Lâm lại ở đội C. Tư Vũ nghĩ ngợi, cô rút được tờ giấy nội gian của đội C, nếu như vậy hóa ra cô cùng một đội với Sở Song Nghiên?
Đạo diễn cũng nhận được một tờ danh sách, xem xong lập tức cười ầm lên.
"Hay rồi, cậu xem Kỷ Lâm rõ ràng không muốn có quan hệ gì với Sở Song Nghiên, nhưng cố tình Sở Song Nghiên lại là nội gian của đội A, trái lại Chu Tư Vũ có quan hệ tốt nhất với Kỷ Lâm lại là nội gian của đội khác!"
"Ha ha ha rất thú vị, nhìn bộ dáng của Chu Tư Vũ có nói là nội gian cũng không ai tin, đây là lần đầu tiên chương trình chúng ta có một vị "nội gian" không giống "nội gian"!"
Quê Cha Đất Tổ cố nén cười đề nghị: "Thôi thì kỳ này chúng ta có một gương mặt mới, chi bằng chơi một trò chơi nhỏ trước cho nóng người được không?"
Trò chơi mà Quê Cha Đất Tổ nói rất đơn giản: mỗi đội phái ra hai người đứng dưới thùng nước, có 5 sợi dây thừng gắn với các thùng, một sợi trong đó chính là "hàng thật", kéo nó nước sẽ đổ ập xuống, người còn lại sẽ ngồi một bên ra câu hỏi, ai không trả lời được trong 5 giây sẽ phải kéo một sợi dây thừng, sau khi kết thúc đội nào bị dính nước ít nhất sẽ chiến thắng.
Nhưng trong trò chơi này có một chỗ lừa gạt – để cho nội gian là người đặt câu hỏi là hỏng, nhất định người nọ sẽ hỏi những vấn đề khó trả lời.
Tư Vũ ở đội A cho nên tham gia đầu tiên, Kỷ Lâm xung phong đứng lên: "Thân thể chị Tư Vũ không tốt, không thể dính nước, em tới cho, chị mau đi ngồi đi."
Quê Cha Đất Tổ cười nói: "Kỷ ca của chúng ta rất có phong độ."
Ôn Viễn cũng chủ động đứng lên: "Nào có chuyện để con gái bị đổ nước."
Quê Cha Đất Tổ chớp mắt: "Ai, không khí đội A thật hài hòa, hoàn toàn không có mâu thuẫn nội bộ, không biết vì sao tôi cảm thấy có chút thất vọng......"
Sở Song Nghiên ngồi nhìn ở một bên, lạnh lùng hừ một tiếng, từ đầu cô đã xem Tư Vũ không vừa mắt, từ nhỏ đến lớn, Kỷ Lâm chưa từng để bụng với ai như vậy, lại còn hỏi han ân cần liên tục, ngay cả chơi trò chơi cũng quan tâm săn sóc! Sở Song Nghiên khinh thường nghĩ Chu Tư Vũ chỉ làm ra vẻ, làm sao yếu đuối như vậy được, thân thể không tốt chắc cũng là giả vờ?
Nhưng cô cũng là thành viên của đội A, tuy rằng không được gần Kỷ Lâm thôi, Sở Song Nghiên lại vui vẻ hơn một chút.
Tư Vũ ngồi ở trên ghế, có chút xin lỗi nhìn em trai nhà mình, xin lỗi, chị là nội gian mà......
"Câu hỏi là chỉ ra ba khuyết điểm của tôi." Tư Vũ ngồi đoan đoan chính chính, khuôn mặt mỉm cười, lời nói ra lại khiến người xung quanh không khỏi cười lớn.
Kỷ Lâm: "......??" Từ từ, khuyết điểm gì?
Ôn Viễn vô cùng trấn định đứng bên cạnh hắn, ngữ khí ôn hòa nói: "Khuyết điểm à...... Quá xinh đẹp, quá đáng yêu."
Hắn ngừng một chút, tại một giây cuối cùng chăm chú nhìn Tư Vũ, không nhanh không chậm bổ sung: "Quá... gầy."
Kỷ Lâm nghe được muốn phát nổ, thiếu chút nữa một chân đá tới. Ôn Viễn cái đồ cáo già không biết xấu hổ! Đấy mà gọi là khuyết điểm à, anh không phải thay đổi cách nói để khen người sao, còn dám ở trước mặt tôi xum xoe với chị gái tôi?!
Đếm ngược kết thúc, Kỷ Lâm nửa chữ cũng không nói được, Quê Cha Đất Tổ cười không ngừng, vừa cười vừa hỏi: "Tư Vũ cô có chấp nhận đáp án của Ôn Viễn không?"
Tư Vũ suy nghĩ cặn kẽ, gật đầu: "Chấp nhận, tôi cảm thấy anh ấy nói không sai, xem ra tôi khuyết điểm đầy người rồi."
"Nói như vậy Kỷ ca của chúng ta không trả lời được - phải kéo một sợi dây thừng!" Quê Cha Đất Tổ rất là chờ mong: "Kỷ ca, anh muốn Ôn Ảnh Đế giúp hay chính mình hành động?"
Trời đậu, Ôn Viễn anh chờ đó! Thua người không thua trận, có chị gái ở đây càng không thể mất mặt! Tràn đầy tín nhiệm, Kỷ tiểu thiếu gia ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra bộ dạng núi Thái Sơn có sụp cũng không thay đổi sắc mặt, tùy ý nói: "Không sao, làm gì có chuyện lần đầu tiên liền trúng thưởng, vận khí của tôi không kém như vậy."
Tư Vũ ngoan ngoãn giơ tay: "Chị muốn thử một chút có được không?"
Quê Cha Đất Tổ lập tức đồng ý, Tư Vũ đi tới tùy tiện chọn một sợi dây, Kỷ tiểu thiếu gia còn đang mặt mày hớn hở: "Mấy người sai rồi, quan hệ của tôi với chị Tư Vũ, chị ấy lừa ai cũng không lừa... Tôi..."
Tư Vũ kéo dây thừng, thùng nước lập tức nghiêng đổ xuống người Kỷ Lâm!
Kỷ Lâm: "......" Đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Viễn: "...... Phốc."
Tư Vũ ra sức xin lỗi: "Nhất định......là sai rồi?"
Kỷ tiểu thiếu gia cảm nhận được từng giọt nước ở trên tóc nhỏ xuống, ở trong lòng hò hét: Chị làm gì vậy, muốn mưu sát em trai ruột hả!
Tất cả mọi người thấy Kỷ Lâm nãy còn tự tin tràn đầy cuối cùng bị vả mặt, trong biệt thự lập truyền ra tiếng cười sung sướng, Tư Vũ thật sự không nghĩ tới vận khí của cô kém như vậy, vội lấy khăn lông lau khô tóc giúp Kỷ Lâm, dỗ dành: "Chị không biết sẽ như vậy, làm lại một lần, làm lại một lần ha."
Nhân viên công tác nhanh chóng điều chỉnh lại thiết bị, dây thừng trên đầu Kỷ Lâm và Ôn Viễn lại trở thành 5 sợi.
Lúc này "Nội gian" Tư Vũ rối rắm một hồi, giữa chuyện thắng bại với em trai ruột, dứt khoát quyết định...... vứt bỏ em trai một lần nữa.
"Câu hỏi là nói ba thứ đồ ăn hai người ghét nhất."
Kỷ Lâm vẻ mặt ngờ nghệch, không đúng, chị gái nhất định biết ăn không hề kén ăn thứ gì chứ!
Ôn Viễn như cũ chậm rì rì trả lời: "Cà tím, rau thơm còn có cà rốt."
Quê Cha Đất Tổ lập tức cười: "Xem ra phản ứng của Kỷ ca vẫn chậm một nhịp —— nhưng không nghĩ tới Ảnh Đế lại không thích ăn rau!"
Ôn Viễn nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải, nếu có người làm cho tôi ăn thì dù không thích cũng sẽ ăn hết."
Rồi hắn có chút ý cười chớp mắt nhìn Tư Vũ, sau đó quay qua hướng Kỷ Lâm: "Vừa rồi là Tư Vũ kéo dây thừng, lần này không bằng để tôi, vận khí của tôi cũng rất tốt."
Kỷ Lâm cảm giác rất ngứa tay, sắp khống chế không được mà vung một đấm lên khuôn mặt tuấn tú kia. Nhưng chị gái còn đang nhìn, hắn nỗ lực thẳng sống lưng, nhìn về phía Ôn Viễn cười lạnh: "Cũng được thôi, không làm anh khó xử, tôi sẽ bỏ đi 3 sợi dây thừng, để lại 2 sợi cho anh chọn, tôi không sợ gì hết!"
Ôn Viễn cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Kỷ Lâm, con nít không nên xúc động, cậu biết trên đời này đáng sợ nhất là gì không? Không phải người khác lừa cậu mà là cậu lừa chính bản thân mình."
Tư Vũ không ngại làm lớn chuyện, ở phía dưới còn ủng hộ: "Kỷ bảo bối đi nào, chứng minh cho mọi người thấy em tuyệt vời nhất!"
Có sự cổ vũ của chị gái, lồng ngực Kỷ Lâm lập tức có chút tự hào, nói chuyện thẳng sống lưng, hắn duỗi tay tóm chặt 3 sợi dây thừng cười như không cười nhìn Ôn Viễn: "Anh nhìn đi."
Dứt lời liền kéo ba sợi dây, thùng nước trên đầu lập tức nghiêng, một lần nữa đổ xuống người hắn!