Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 9

Sáng sớm hôm sau, Mạc Trạch còn chưa dậy đã được gã sai vặt truyền lời, nói là gia chủ đã trở lại, ở chủ viện chờ hắn.

Lúc này Mạc Thiên Hành tìm hắn, là chuyện gì không cần nghĩ cũng biết .

Hắn đuổi gã sai vặt đi, sau khi đóng kín cửa liền trở lại trong phòng thay áo lót, sau đó ném vào trong chậu nước chậm rãi giặt sạch.

Đại chiến, mỗi ngày giặt một lần.

Khiết phích cái gì, Lâm Sơ Dương biểu thị cậu mỗi ngày một nhịn, nhịn nhiều thành quen rồi.

Có điều cậu rất khó hiểu, trong tiểu thuyết rõ rõ ràng ràng viết Mạc Trạch vô cùng sùng bái Mạc Thiên Hành, cho dù bị bẫy cửu tử nhất sinh vẫn như thường xem người này là người thân mà đối xử, cuối cùng phi thăng cũng không bỏ sót, nhưng Mạc Trạch làm như vậy, ngược lại càng giống như đi gặp một người không quá quan trọng, ngẫm lại những chuyện ngày hôm qua, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Mạc Thiên Hành đoạt gái của Mạc Trạch?

Lâm Sơ Dương động não, lại càng nghĩ càng cảm thấy đó là chân tướng, ai bảo đây là văn ngựa đực chứ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận cậu lại có chút đáng thương cho Mạc Trạch, dù sao thân là nhân vật chính lại uất ức đến mức này đã không phải khổ bức bình thường nữa rồi.

Nếu không thì thương lượng, đổi người đi. Trước mắt cũng không tệ mà, đừng xem bây giờ là cái áo lót, phải xem sau đó, xem đầu tư lâu dài.

Tiềm lực, tiềm lực hiểu không?

Lâm Sơ Dương ở trong lòng thầm ảo tưởng một chút cảnh em gái trái ôm phải ấp tiểu đệ đấm chân rửa giò, nước miếng tăng vọt, đợi cậu hoàn hồn, vừa vặn kịp lúc hạ nhân tiến vào đưa điểm tâm.

Bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành đậu hủ gì đó, xếp đầy một bàn.

Đãi ngộ này, từ trước tới nay là lần đầu tiên, Lâm Sơ Dương trừng thẳng hai mắt, ngụm nước miếng vốn đang tích trữ liền ào ào ào chảy ra.

Vì vậy mỗ áo lót mới vừa bị giặt sạch bạo lực hong khô lại ướt…

Động tác mặc quần áo của Mạc Trạch ngừng lại, không giải thích được nhìn nhìn vệt nước đột nhiên xuất hiện trên áo, liếc liếc xung quanh, ghét bỏ nhíu nhíu mày.

Sau đó mỗ áo lót lần thứ hai bị ném vào trong chậu nước…

Chờ lúc bên này xong việc ra cửa đi tới chủ viện thì đã sắp giờ thìn.

Bên ngoài chủ viện rất náo nhiệt, hai mươi mấy quản sự run như cầy sấy quỳ trên mặt đất, mà quỳ ở trước nhất chính là Mạc Quân Hạo cùng Ngụy Giang.

Hai người nhìn thấy Mạc Trạch, sắc mặt vô cùng khó coi.

Khóe môi Mạc Trạch mang theo ý cười, thế nhưng ý cười vẫn chưa lan tới đáy mắt, hắn giống như đang nhìn từng tảng từng tảng đá điêu khắc không có chút sự sống, nhất nhất đi vòng qua tiến vào sân.

Sau khi đi vào hắn mới phát hiện bên trong không chỉ có Mạc Thiên Hành, Liễu Mục Nhiên cũng ở đây.

Liễu Mục Nhiên một thân cẩm y lam đậm, cầm quạt xếp trong tay, cứ như quen thuộc nghênh đón vỗ vỗ vai hắn, nói rằng: “Thực là đúng dịp, sư đệ cũng đến tìm Mạc gia chủ nói chuyện? Người bạn kia của ngươi đâu?”

Mạc Trạch bất động thanh sắc đập rớt cái tay trên vai, “Là gia chủ gọi ta đến đây, còn Lâm Sơ Dương, ta cũng không biết hắn ở đâu.”

Liễu Mục Nhiên nhún nhún vai, thu tay về, đi tới ngồi xuống trên cái ghế lúc nãy đang ngồi.

Ngay lúc Liễu Mục Nhiên xoay người, Lâm Sơ Dương mắt sắc nhìn thấy một túi trữ vật nhỏ nửa che nửa đậy cất giấu trong tay áo hắn.


Hệ thống: “Thứ ngươi muốn đang ở trong túi trữ vật trên người hắn.”

Lâm Sơ Dương có chút xoắn xuýt: “Trạng thái này của ta lại không thể động, căn bản không có cách nào lấy tới cả.”

Hệ thống: “Kí chủ có thể mua sách kỹ năng giải trừ trạng thái khóa chặt của áo lót trong phân loại võ của thương thành.”

Lâm Sơ Dương vội vàng mở thương thành ra, quả nhiên ở phân loại võ tìm thấy sách kỹ năng mà hệ thống nói, giá một trăm điểm.

Hơi đắt, có điều ngẫm lại sau này ở trạng thái áo lót vẫn hành động tự do không bị hạn chế như thường, có vẻ như thật sự đáng giá.

Cho nên nhất định phải mua!

Hệ thống: “Mua kỹ năng thành công, có kích hoạt kỹ năng hay không?”

Lâm Sơ Dương: “Kích hoạt.”

Hệ thống: “Kích hoạt kỹ năng thành công, vì mức tiêu phí cho thương thành của kí chủ đạt đến hai trăm điểm, cho nên thưởng một lần cơ hội nhận thưởng, đóng giao diện coi như từ bỏ.”

Âm thanh hệ thống vừa dứt trước mắt Lâm Sơ Dương liền nhảy ra năm cái bảo rương ánh vàng rực rỡ, dưới đáy mỗi cái đều có một nút lệnh ghi “Mở ra”.

Cậu không vội vàng chọn, mà là trước tiên kiểm tra tình huống bản thân một hồi.

Cậu có thể cảm nhận được loại cảm giác cứng ngắc như bị cao thủ điểm huyệt kia đã hoàn toàn biến mất, cảm giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới có vẻ như đều trở về.

Cậu thử hơi hơi nhấc ống tay áo trái một chút, kết quả thật sự nâng lên được một chút độ cong, giống như là bị gió thổi, mặt vải phía dưới của ống tay áo kề sát trên cánh tay Mạc Trạch, cậu cũng không dám làm động tác lớn hơn nữa.

Chỉ là dù vậy, động tác rất nhỏ này vẫn cứ khiến Mạc Trạch chú ý.

Hắn thu hồi tầm mắt từ trên người hai người Mạc Thiên Hành Liễu Mục Nhiên đang nói chuyện phiếm, cúi đầu nhìn tay trái của chính mình, vừa nãy rõ ràng không có gió…

Lâm Sơ Dương không biết chỉ cảm thấy nghi hoặc, sau khi xác định hành động có thể được giải thoát, cậu đem lực chú ý đặt trên năm cái bảo rương kia, suy nghĩ một chút, mở ra cái thứ nhất bên trái.

Bảo rương mở ra, một quyển sách bìa màu lam từ bên trong nhảy ra.

Hệ thống: “Chúc mừng người chơi rút trúng kỹ năng —— khống chế, hiệu quả kỹ năng là có thể khống chế vật chất có đẳng cấp thấp hơn cùng hình thái với bản thể của kí chủ, có kích hoạt hay không?”

Lâm Sơ Dương: “Chờ đã, cùng hình thái vật chất là chỉ cái gì? Vải vóc ?”

Hệ thống yên tĩnh hai giây, phun ra hai chữ: “Áo lót.”

Nói cách khác sau khi phát động kỹ năng cậu có thể khống chế nhiều loại… áo lót?

Sao lại cảm thấy có chút bị hố nhỉ?

Hệ thống: “Kí chủ có thể thay đổi góc độ suy nghĩ, trong lục giới có mấy ai không mặc áo lót ?”

Hai mắt Lâm Sơ Dương trong nháy mắt sáng lên, sao cậu lại không nghĩ tới vậy cà, cậu là Lưu Vân Y, cấp bậc Thần khí, trong lục giới có đẳng cấp cao hơn cậu hầu như không có, cậu có thể khống chế áo lót, mà áo lót mặc trên thân thể người thì vẫn là áo lót thôi, cho nên, cậu cũng giống như đã khống chế nửa người trên của tất cả mọi người trên thế giới này (trừ người không mặc áo lót).


Đây là tiết tấu muốn làm nhân vật chính sao?

Chỉ là nghĩ tới thôi cũng đã hưng phấn nhiệt huyết sôi trào rồi phải làm sao đây?

“Kích hoạt kỹ năng!” Còn nói cái gì nữa, nhất định phải kích hoạt.

Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ, kích hoạt kỹ năng thành công, đã thu vào trong danh sách kỹ năng.”

Lâm Sơ Dương mở danh sách kỹ năng ra, nhìn thấy bên trong chỉ có hai cái kỹ năng kia trong lòng ngứa ngáy một trận, nếu không liền thử xem hiệu quả một chút đi?

Cậu đem tầm mắt nhắm ngay ba nam nhân ở đây.

Từ lúc Mạc Trạch tiến vào ba người bắt đầu đông một câu tây một câu nói chuyện tào lao, thăm dò lẫn nhau, ai cũng không chịu đem lời dẫn tới đề tài chính.

Lâm Sơ Dương ngắm một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Mạc Thiên Hành.

Trong nguyên tác người này tâm nhãn nhiều nhất tính tình xấu nhất, không hãm hại hắn thì hãm hại ai.

Lúc này một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, “Gia chủ, tiểu nhân có việc bẩm báo.”

Mạc Thiên Hành liếc mắt nhìn gã, “Nói.”

“Dạ.” Gã sai vặt đáp lời chạy chậm đến bên cạnh Mạc Thiên Hành, đưa lỗ tai dùng bí thuật để nói.

Loại bí thuật này người nhà họ Mạc đều biết, chuyên dùng để nói thầm, chỉ cần hai người thân cận chút, những người khác cái gì cũng không nghe được.

Không quản người khác nghĩ như thế nào, Lâm Sơ Dương cảm thấy cơ hội của cậu đã đến, cậu trừng tay phải Mạc Thiên Hành, phát động kỹ năng.

Ống lam dùng tốc độ năm trăm một giây mà hạ xuống, Mạc Thiên Hành bên kia lập tức có động tác, chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, “bốp” một tiếng vỗ vào mông gã sai vặt.

Ngoại trừ Lâm Sơ Dương, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Một tiếng này quá vang dội, khỏi nói ở đây đều có tu vi, tai thính mắt tinh là điều chắc chắn, cho dù không có tu vi bổ trợ, vậy cũng nghe được rõ ràng.

Gã sai vặt truyền lời kia sắc mặt đỏ bừng, xoay người bước chân chữ bát (chữ bát: 八) chạy ra ngoài, lúc tới cửa hình như là nhớ ra cái gì đó bỗng nhiên dừng lại, xoay đầu qua ném cái mị nhãn với Mạc Thiên Hành, sau đó đi ra ngoài.

Mạc Thiên Hành nhìn nhìn Liễu Mục Nhiên đang trợn mắt hốc mồm cùng với Mạc Trạch hứng thú dạt dào bên cạnh, mặt âm trầm đến mức có thể hạ mưa rào sấm chớp.

Tỉnh hồn lại Liễu Mục Nhiên theo bản năng giải thích: “À, vừa rồi ta chỉ kinh ngạc thì ra Mạc gia chủ lại yêu thích như vậy… Ừm… Kỳ thực như vậy cũng không tồi, trải qua ép buộc…” Ý thức được càng nói càng sai, hắn thống khoái ngậm miệng lại.

Lâm Sơ Dương rất rõ ràng vì sao Liễu Mục Nhiên lại nghĩ như vậy, dù sao thì bộ dạng gã sai vặt vừa rồi thực sự quá mức cường tráng, khối cơ bắp kia khiến quần áo đều căng ra, thêm vào chiều cao ít nhất hơn Mạc Thiên Hành một cái đầu cùng gương mặt vuông vức có thể so với cục gạch…

Không trách Liễu Mục Nhiên sẽ cho rằng Mạc Thiên Hành khẩu vị nặng, nếu không phải cậu dùng kỹ năng, phỏng chừng cậu cũng sẽ hoài nghi như vậy.

“Hai vị công việc bận rộn, ta thực sự không tiện quấy rầy hai vị quá lâu.” Cho dù Mạc Thiên Hành có tâm nịnh bợ Liễu Mục Nhiên thì hiện tại cũng thực sự không còn mặt mũi, đành phải đưa người đi trước đã rồi qua hai ngày lại diện kiến.

“Vậy ta cáo từ trước.” Liễu Mục Nhiên đứng lên, lôi Mạc Trạch ra ngoài.

Cơ hội tốt như vậy không cần chính là ngốc, Lâm Sơ Dương lặng lẽ mò tới cái túi trữ vật nhỏ kia, nhanh chóng thu đồ vào túi của mình.

Liễu Mục Nhiên không biết bị mất đồ mang người ra bên ngoài tới địa phương không có ai mới dừng lại, hỏi: “Ngươi thật sự không biết Lâm Sơ Dương ở đâu?”

Vẻ mặt Mạc Trạch bằng phẳng: “Ngày hôm qua là hắn tự đi, ta thật sự không biết.”

Liễu Mục Nhiên nhìn chằm chằm hắn một hồi, tựa như xác định hắn không có nói dối mới thu hồi ánh mắt lại, “Thôi, ngược lại cũng không đi vội, hai ngày nay nhờ Mạc gia chủ hỗ trợ tìm giúp là được rồi, đúng rồi, cái này cho ngươi.” Hắn lấy ra từ túi đồ bên hông một bình sứ đưa cho Mạc Trạch, “Đây là bồi nguyên đan, mấy ngày nay ngươi an tâm tu luyện, mật cảnh sắp mở ra, đợi lúc đó ngươi theo người ta đi vào học hỏi kinh nghiệm.” (mật cảnh: kiểu như phó bản trong game á, lâu lâu mở ra một lần, trong đó có quái có đồ tốt vân vân.)

“Chỉ sợ Mạc gia chủ không muốn để ta đi vào.” Mạc Trạch nhận lấy thưởng thức, trong tiểu mật cảnh có thứ khác hắn muốn đi lấy, đến lúc đó nhất định sẽ đi vào, chỉ là không thể nói như thế, cho dù hiện tại linh căn xuất chúng, hắn cũng phải là một “kẻ yếu”.

“Yên tâm, hắn ta không dám.” Liễu Mục Nhiên phất phất tay, rời đi.

“Hắn ta tự nhiên là không dám.” Mãi đến tận khi bốn phía yên tĩnh lại, Mạc Trạch mới thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn phương hướng chủ viện, phảng phất như đang nhìn một đống rác thải, một hồi lâu mới xoay người, lần thứ hai treo lên biểu tình có thể gọi là ôn nhu giống như dĩ vãng, bước rời đi.

Hết