Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 47

Kỳ thực Chân Hoa rất hưng phấn, tuy rằng bình thường y cũng rất có sức hấp dẫn, thế nhưng tập trung nhiều như vậy lại là lần đầu tiên, đặc biệt có cảm giác thành công, cho nên y đặc biệt bày ra một tư thế khiến người ta thưởng thức, cho đến khi nhìn thấy Mạc Trạch đến.

Ánh nhìn đầu tiên thấy Mạc Trạch, y liền khóc, mặt đầy nước mắt chua xót, nếu không phải Mạc Trạch ngăn lại quá rõ ràng, y hận không thể lập tức nhào tới cho lão đại của y một cái ôm yêu thương.

Tuy rằng lão đại hạ độc y còn để y làm chân chạy việc dọn dẹp nhà trông cửa, nhưng so với Vân Lạc, quả thực quá nhân từ.

Từ lúc y bị Vân Lạc từ trong nhà kéo ra ngoài mỗi ngày trúng độc đều không giống nhau, động một chút là toàn thân nổi mụn nhọt đau đến lăn lộn đầy đất, thật vất vả lấy được thuốc giải, kết quả ăn vào còn nghiêm trọng hơn có được không, tiếp đó liền nghe thấy Vân Lạc rất chăm chú rất nghi ngờ nói hình như y bỏ thiếu một vị thuốc / cầm nhầm phương thuốc / nghĩ sai phân lượng rồi…

Dù sao thì cũng không có một lần đúng.

Ngoài ra, y còn phải phụ trách tạp vụ của cả Dược Vương Phong, chẳng hạn như làm bữa cơm dọn dẹp cái phòng, lại xới đất cho vườn thuốc của Dược Vương Phong gì đó…

Biết cả Dược Vương Phong vườn thuốc có bao nhiêu lớn không.

Đều là một mình y sống.

Nói ra mẹ nó toàn là nước mắt a!

Lão đại nhiều lắm là bóc lột sức lao động của y thôi, còn Vân Lạc thì hoàn toàn không coi y là người!

Mạc Trạch bình tĩnh tiếp nhận sùng bái cùng với lòng trung thành đột nhiên xuất hiện của Chân Hoa, lôi kéo Lâm Sơ Dương đi tới, “Sư phụ lão nhân gia người có mạnh khỏe không?”

Chân Hoa cung kính cúi đầu: “Không tốt đẹp gì, gần đây luôn gió thổi mưa rơi, chân nhân luôn đau lưng nhức eo chân chuột rút.”

Mạc Trạch: “Bọn họ ở trong thôn hay là ngoài thôn?”

Chân Hoa: “Trong thôn.”

Mạc Trạch: “Phía đông hay là phía tây?”

Chân Hoa: “Phía đông.”

“Biết rồi.” Mạc Trạch quay đầu nói với Bách Lý Thần bên cạnh: “Gần đây bên này khí trời tốt, sư phụ ta không thành vấn đề, tất cả mạnh khỏe, vị trí ở hướng tây ngoài thôn, chúng ta trực tiếp đi qua là được.”

Chân Hoa: “…”

Mọi người: “…” Thánh phiên dịch nha!

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, mọi người lại bắt đầu đi về phía trước, sau một ngày rốt cuộc đến được mục đích.

Đây vốn dĩ nên là một mảnh đất trống, hiện tại rậm rạp chằng chịt tất cả đều là lều bạt, ngẫu nhiên xen lẫn mấy căn phòng ốc do pháp khí biến thành, có điều gộp lại không vượt quá mười căn.

Thời buổi này pháp khí phòng ốc vẫn rất đắt giá, không phải tất cả mọi người đều dùng được, dù là Huyền Dương tông thì cũng chỉ có một ít đệ tử nội môn nòng cốt mới có.

Cho nên khi Mạc Trạch lấy ra nhà trúc nhỏ hai gian kia của hắn lập tức thu hoạch được không ít ánh mắt.

Quá trình này Mạc Trạch vẫn luôn kéo tay Lâm Sơ Dương không buông, có vài tên đàn ông mắt sắc vốn yêu thích đàn ông lập tức rõ ràng quan hệ của hai người, sau đó phát hiện bộ dạng của thanh niên được che chở kia không có dáng người dễ nhìn bằng mình không có thái độ mềm mại bằng mình không có phóng đãng bằng mình, chủ động vứt ra mị nhãn.

Tiểu công bên kia nhìn qua, nhìn qua nhìn qua, tiểu thụ bên này rất phấn khích…

Đáng tiếc ánh mắt Mạc Trạch từ đầu tới cuối đều không rời khỏi Lâm Sơ Dương, giống như lỗ tai đều không nghe thấy âm thanh mấy trái tim thủy tinh bộp bộp bộp rớt xuống đất vỡ nát, đợi lập phòng ở xong liền đi tìm Vân Lạc báo cáo.

Bách Lý Thần từ bên cạnh chui ra, cảnh giác liếc nhìn Lâm Sơ Dương một cái, vô cùng cẩn thận biểu đạt y cũng muốn đi gặp Vân chân nhân một chút.

Lâm Sơ Dương: Loại cảm giác bị xem là trộm mà phòng bị này…

Cậu làm cái gì?


Mạc Trạch an ủi nhéo nhéo lòng bàn tay Lâm Sơ Dương, đối với thỉnh cầu của Bách Lý Thần vui vẻ đáp ứng, vì vậy hai người đi biến thành ba người, còn Chân Hoa, khi nghe thấy hai chữ Vân Lạc đã sớm chạy mất dạng.

Trụ sở của Vân Lạc ở trung ương phụ cận, là một toà tiểu lâu hai tầng, sau khi đi vào tầng một toàn bộ đều là phòng luyện đan, tầng hai là phòng ngủ.

Sau khi ba người đi vào, Vân Lạc đã chờ ở cửa, vẫn cứ là một thân nữ trang, có điều hôm nay là màu xanh nhạt, càng có phong cách em gái hàng xóm.

Bách Lý Thần choáng váng, xem ngốc, tiếp đó trái tim bùm bùm càng lúc càng nhanh.

Nhất kiến chung tình chính là loại này.

Lâm Sơ Dương thấy như vậy liền nhớ lại mình trước kia, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, cậu đồng tình liếc mắt nhìn Bách Lý Thần một cái, thật lòng đốt cho người ta 100 cây nến.

Giấc mộng rất đầy đủ, hiện thực rất đáng sợ, bề ngoài không đại biểu cho bên trong, biết được chân tướng chúng ta cần phải cứng rắn lên.

Đồng chí, cậu chịu đựng, thứ cho anh không phụng bồi, chạy trước một bước.

“Ai u, ta đau bụng!” Lâm Sơ Dương khom lưng che bụng, diễn cũng xem như giống y như thật, “Không được, ta đi nhà vệ sinh trước một chuyến, các ngươi vào trước đi.”

Mạc Trạch đã sớm nhìn ra Lâm Sơ Dương giả bộ, có điều cũng phối hợp lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Vân Lạc không lên tiếng, từ túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn đưa tới.

Lâm Sơ Dương hung hăng co rút khóe miệng, dược hoàn này tuy rằng rất thơm thoạt nhìn tương đối khiến người ta thèm ăn, nhưng nhãn mác dán trên bình nhỏ là năm chữ “Thị huyết hóa cốt đan”, đúng không?

Cái tên quỷ dị như thế xác định cậu ăn vào sẽ không bụng rách ruột nát?

Còn có thể chơi đùa khoái trá hay không.

Vân Lạc liếc liếc cậu, quay người vào nhà, vung tay lên liền bay tới mấy cái ghế, lần này không ai muốn rời đi.

Đợi mọi người ngồi xuống, Mạc Trạch bắt đầu báo lại những điều nghe thấy nhìn thấy sau khi rời khỏi Huyền Dương tông, tình tiết cũng coi như là phập phồng lên xuống, có điều tình hình chân thực thế nào cũng chỉ có trong lòng một mình hắn rõ ràng.

Sau khi nói xong, Vân Lạc lấy từ túi trữ vật ra một cái hộp gỗ đưa cho Mạc Trạch, Mạc Trạch mở ra liếc mắt nhìn, cười híp mắt tiếp nhận, “Tạ ơn sư phụ.”

Lâm Sơ Dương đẩy đẩy hắn, “Thứ gì vậy?”

Mạc Trạch thần bí nói: “Buổi tối cho ngươi xem.”

Lâm Sơ Dương run lập cập, loại cảm giác chẳng lành đột nhiên xuất hiện này là chuyện gì xảy ra?

Hai người lại đợi một lát liền rời đi, chỉ còn lại mình Bách Lý Thần ngốc ngốc đi theo sau Vân Lạc.

Đàn ông rơi vào xúc động ái tình trong đầu thường thiếu mất một sợi dây.

Sau khi Lâm Sơ Dương đồng tình xong, rất không tử tế nở nụ cười một đường.

Sự thật nói cho chúng ta biết, cười nhạo người khác nhất định cũng sẽ bị hố.

Buổi tối, Lâm Sơ Dương bi kịch.

Khi cậu và Mạc Trạch ở trong cùng một cái phòng trên cùng một cái giường, Mạc Trạch thật sự đem cái hộp kia mở ra.

Mới đầu Lâm Sơ Dương còn rất hưng phấn, nhưng khi cậu thấy rõ bên trong đầy tiểu dược hoàn chuẩn bị cho thời điểm bạo cúc thì triệt để khổ bức.

Trong hộp còn có một tờ giấy, Mạc Trạch từng chữ từng chữ đọc ra: “Sư phụ nhớ trước đó cho các ngươi cũng có thể dùng hết rồi, đặc biệt luyện cái mới, xem việc các ngươi là đồ đệ của vi sư nên đã thay đổi qua, hiệu quả x càng mạnh hơn, còn tăng cường độ kéo dài, các ngươi yên tâm dùng.”

Yên tâm em gái ngài đó, quan tâm sinh hoạt tình dục của người khác như vậy cẩn thận vô sinh á nhá!


Không có đi đường lấy cớ ngã xuống đất, ông đây phải làm sao từ chối bạo cúc hả!

Lâm Sơ Dương táo bạo nắm tóc, “Sư đệ…”

Mạc Trạch đánh gãy lời của cậu: “Chúng ta không nên lãng phí tâm ý của sư phụ.”

Lâm Sơ Dương càng xoắn xuýt, bích ảnh nghe lệnh Mạc Trạch, muốn chạy là không thể nào, không biết hiện tại biến thành áo lót có còn kịp hay không.

Lần trước cậu quên mất, lần này nhờ Bạch Tuộc Nhỏ, cậu nhớ rõ rõ ràng ràng.

Nói không chừng sau khi Mạc Trạch biết cậu là áo lót sẽ không còn cảm giác với phía sau của cậu nữa, hoặc là trực tiếp không cứng nổi.

Là một ngựa giống lại không cứng nổi gì đó…

Lâm Sơ Dương một bên não bổ một bên tự nhận là bí mật ngắm phần dưới eo trên đùi của Mạc Trạch, sau đó cậu phát hiện cái bộ phận kia lập tức phồng lên.

Lúc đầu Mạc Trạch vốn còn muốn dụ dỗ từng bước, nhưng to gan nhìn nơi đó của mình như vậy rõ ràng chính là ám chỉ mà, nhịn nữa hắn mẹ nó liền không phải là nam nhân.

Vì vậy Lâm Sơ Dương bị đánh gục, tiếp đó quần áo bị bóc, rất nhanh tiểu dược hoàn cũng bị nhét vào mặt sau.

Lâm Sơ Dương cuống lên, vội vàng lôi ra danh sách kỹ năng, sau đó cậu phát hiện, biểu tượng của kỹ năng chuyển đổi là màu xám, ấn xuống không được lại càng không có hiệu quả…

Nói cách khác hiện tại cậu biến, thân, không, được!

Có dám gạt người thêm một chút hay không!

Rất nhanh, Lâm Sơ Dương cảm giác được đồ vật để ở mặt sau cậu, vội la lên: “Mạc Trạch, ta có chuyện muốn nói, ta cho ngươi biết ta là… Ngao!”

Tất cả lời nói trong nháy mắt đều bị nuốt trở lại trong bụng, suốt cả một buổi tối cậu chính là như thế bị bẹp rồi lại bẹp trôi qua mãi đến tận bình minh mới nghỉ ngơi.

Vì vậy ngày thứ hai cứ như vậy bị cậu ngủ qua mất, chờ ngày thứ ba lúc có thể bò dậy, câu nói đầu tiên là “Hệ thống, cho tao một lời giải thích!”

Hệ thống: “Bởi vì tính đặc thù của huyết khế, kỹ năng sẽ phải chịu ảnh hưởng của bên chủ, nói cách khác bên chủ không hy vọng cậu biến, cậu liền không biến được.”

Lâm Sơ Dương: “Vậy có biện pháp khác không?” Thực sự không được liền chạy thôi, biến em gái mày đi nhiệm vụ, ông bãi công!

Hệ thống: “Vượt quá khoảng cách hạn chế sẽ gia tăng tiêu hao tinh khí, nếu như cậu muốn làm áo lót cả đời thì có thể chạy xa một chút.”

Lâm Sơ Dương: “…”

Hệ thống: “Kỳ thực nam chính cũng không tồi, tướng mạo tốt vóc người đẹp, còn chăm sóc cậu như vậy, bưng trà rót nước giặt quần áo làm cơm, một chút lời oán hận cũng không, đương nhiên, mấu chốt nhất là năng lực x đủ kéo dài, có thể thỏa mãn cậu.”

Lâm Sơ Dương nghe thấy lời phía trước cảm thấy thật giống là chuyện như vậy, nhưng câu cuối cùng quyết đoán bùng nổ, “Thỏa mãn em gái mày, đi ra, đơn đả độc đấu!”

Hệ thống cũng bùng nổ: “Mẹ kiếp, đụng tới kí chủ như cậu ông đây đã ép lòng cầu toàn xuống để nam chính giảo cơ rồi cậu còn muốn thế nào!”

Nói cho cùng đều rất ủy khuất, Lâm Sơ Dương ít nhiều có chút áy náy, cũng không nói, còn về chuyện làm mặt sau cậu cũng rất sảng khoái, cũng không cần nói.

Dưỡng đến ngày thứ tư cậu liền được thông báo phải đi họp.

Bởi vì trong Quỷ Vực nhất định là ma tu, làm không tốt còn là một đám, cho nên hội nghị này liền gọi làm đại hội đồ ma, vị trí hội trường liền ở trên đống đất phía đông doanh trại.

Mọi người vốn là muốn tìm ngọn núi cao dựng đài, không biết thế nào mà phụ cận đều là khu vực bình nguyên, chỗ cao hơn một chút cũng không có.

Sau đó thôn trưởng Thường gia thôn muốn để ra một mảnh đất trống, nhưng giống loài cao cao tại thượng như tu sĩ làm sao có khả năng trộn lẫn với người bình thường.

Đám lãnh đạo quyết đoán cao ngạo ngẩng đầu, dùng một loại giọng điệu bọn người phàm các ngươi có thể nào sỉ nhục chúng ta như vậy mà cự tuyệt.

Bọn họ vốn tưởng rằng thôn dân sẽ còn đến lần thứ hai thậm chí lần thứ ba, sau đó bọn họ liền cố mà tiếp nhận vũ nhục này.

Đáng tiếc, các thôn dân quá nghe lời, tiên nhân nói không muốn vậy nhất định là không muốn, toàn bộ thối lui làm gì thì làm đó.

Đám lãnh đạo choáng váng, cuối cùng chỉ có thể ở phụ cận chất một cái đống đất chấp nhận tạm.

Lúc họp lãnh đạo đều đứng ở trên đống đất, những người khác ngồi vây quanh đống đất.

Vừa bắt đầu Lâm Sơ Dương còn rất sảng khoái, có loại ảo giác xâm nhập vào nội bộ chính đạo, cho dù Mạc Trạch khó chịu cậu cũng vội vàng giúp an ủi.

Hội nghị bắt đầu đầu tiên là một người đi ra giảng một đoạn văn nhấc cao sĩ khí, tiếp đó lão giả đứng cao nhất cũng chính là đầu lĩnh lấy ra một quyển thẻ tre thật dài, lật tới một phần trong đó, “Ngày hôm nay chúng ta thảo luận kế hoạch tác chiến phần thứ nhất điều thứ hai mươi hai, từ tính mục đích, tính khả thi của hành động cùng với tính phối hợp phân biệt thảo luận, đầu tiên chính là tính mục đích…”

Người phía trên nói xong người phía dưới liền bắt đầu lên tiếng, từ đơn giản giết vào Quỷ Vực diệt trừ ma tu kéo dài tới hàm nghĩa sâu sắc của chính và tà, hơn nữa nói chuyện dẫn theo kinh điển…

Sau hai canh giờ hội nghị kết thúc, ngay cả cái mục đích cũng chưa định ra, Lâm Sơ Dương cũng choáng rồi.

Kế tiếp ngày thứ năm ngày thứ sáu ngày thứ bảy, hội nghị vẫn luôn thảo luận cái này, khi cậu tình cờ nghe nói hội nghị này đã mở hơn một tháng, rốt cuộc không nhịn được kéo kéo tay áo Mạc Trạch, “Ngày mai thay ta xin nghỉ, ta đau trứng.”

Hết