Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 20

Lâm Sơ Dương bắt đầu nghĩ lại đến tột cùng là phạm sai lầm ở chỗ nào, cậu len lén liếc em gái Tiêu Nhu đối diện.

Em gái Tiêu Nhu vẫn rất thẹn thùng, mặt rất đỏ, nhưng làn sóng trong mắt lại chưa từng đứt đoạn, từng cơn sóng liên tiếp, cường độ có thể so với tia X, hung mãnh lại trực tiếp, rõ ràng tâm tình đã được nội dung nói chuyện vừa rồi hoàn toàn nâng lên, phỏng chừng nam chính nói một câu thôi lập tức nằm ngửa cũng không tính là gì.

Lại nhìn nam chính, mặt mỉm cười trong mắt chứa nhu tình, biểu tình rất hoàn mỹ, chẳng qua sóng mắt em gái quăng cho hắn giống như quăng tới đều là không khí vậy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm một tên đàn ông khác, sau đó ở dưới gầm bàn lôi kéo tay một tên đàn ông không buông.

Một tên đàn ông khác = Lâm Sơ Dương.

Lâm Sơ Dương ở trong lòng vẽ ra cái dấu bằng, khổ bức muốn cào tường, cái tay này nắm lấy cậu từ hồi nào vậy sao cậu không biết?

Một em gái yểu điệu như vậy ngồi đối diện nam chính anh lại sống chết nắm tay đàn ông không buông là quậy cái gì vậy hả!

Cậu giật giật tay, không giật được.

Mạc Trạch dùng một tay khác rót ly nước đưa đến bên môi Lâm Sơ Dương, “Sư huynh, uống nước.”

Vừa nãy Lâm Sơ Dương đã khát, vô thức há mồm, cảm giác được chất lỏng mát mẻ lướt qua cổ họng, trên sinh lý thoải mái hơn, đồng thời trong lòng cũng thoải mái một chút.

Được rồi, nhìn nam chính quan tâm như vậy cậu liền không tính toán.

Làm nam chính-thật, cậu rất là rộng lượng.

Mạc Trạch tiếp tục mỉm cười, để ly không xuống liền cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến bên môi Lâm Sơ Dương, “Cơm tối còn phải chờ một lát, sư huynh ăn trước chút điểm tâm lót dạ đi.”

Kỳ thực tu luyện tới Trúc cơ sau đó mười ngày ăn một bữa là đủ rồi, thật ra Lâm Sơ Dương không quá đói, tuy nhiên nam chính có lòng như vậy cậu cũng không thể làm mất mặt người ta đúng không, vì vậy cậu cắn một cái.

Ừm, vị mặn, là vị cậu thích nhất.

Em gái Tiêu Nhu đối diện nhìn hình ảnh một màn tương thân tương ái huynh hữu đệ cung này, miệng mở lớn có thể nuốt cả một cái trứng gà, trong lòng khiếp sợ chỉ còn dư lại hai chữ —— mẹ kiếp!

Ngươi gặp qua đôi huynh đệ nào vừa đút nước vừa đút điểm tâm chưa, cũng không phải bị thương nặng không dậy nổi!

Huống chi đây là sư huynh đệ, huynh hữu đệ cung quỷ gì hả, bà đây nhớ thương lâu như vậy, thông đồng lâu như vậy, thì ra là một đôi cơ lão, có thể đùa người khác như vậy sao!

Mặc kệ trong lòng Tiêu Nhu rít gào thế nào, ngoài mặt vẫn rất nhanh ngậm miệng sau đó tiếp tục lộ ra biểu tình ‘ta rất hồn nhiên ta là thánh mẫu’ nhìn hai người đối diện, chỉ có điều có một chút xíu cứng ngắc.

Chút lỗ hổng ấy dĩ nhiên Lâm Sơ Dương không thấy được, cho nên cậu gặm xong hai khối điểm tâm trên tay Mạc Trạch liền có lòng tốt đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt em gái, “Điểm tâm này đều là sư đệ ta tự mình làm, ngươi nếm thử.”

Tiêu Nhu yên lặng cân nhắc tính khả thi của việc đem Mạc Trạch bẻ thẳng, liền thật sự đem bàn tay hướng về phía điểm tâm.

Ngay khoảnh khắc em gái đụng tới điểm tâm, Lâm Sơ Dương lại nghe được âm thanh của hệ thống.

Hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành -10/10, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ thất bại, xử phạt ngẫu nhiên rút ra hoàn tất, nội dung: yêu cầu kí chủ hoàn thành một bức thư tình, thời hạn một tháng.”

Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng, dùng ý thức giao lưu với hệ thống, “Viết cho ai?”

Hệ thống: “Cũng không ghi tên, đồng thời giữ lại đến lúc thời hạn kết thúc là được.”


Ý tứ chính là viết một bức thư tình không cần ký tên sau đó giữ lại một tháng sau tiêu hủy là được?

Hệ thống: “Không sai.”

Lâm Sơ Dương luôn cảm thấy thật giống như không đơn giản như vậy, nhưng mà hệ thống đã nói rất rõ ràng…

Cậu còn chưa có nghĩ rõ ràng liền nghe thấy Tiêu Nhu hét lên một tiếng che miệng lại lao ra sân, không đến vài giây liền mất bóng.

Cậu mờ mịt nhìn về phía Mạc Trạch, “Nàng làm sao vậy?”

Mạc Trạch cúi đầu liếc nhìn bàn điểm tâm kia, không kiên nhẫn cùng phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng coi như theo người rời đi mà tiêu tan gần như không còn, cười nói với Lâm Sơ Dương: “Có thể là đau răng đi.”

Kỳ thực điểm tâm này là làm dựa theo khẩu vị của Lâm Sơ Dương, bên trong có ba vị, mặn, chua, cay, Tiêu Nhu kém may mắn, vừa vặn chọn miếng cay, vì vậy cay chạy…

Đương nhiên, những lời này hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Lâm Sơ Dương.

Chân tướng không đáng kể, nhưng một vài lời khác thì lại phải nói một chút, hắn không hy vọng một ngày nào đó không chú ý, đồ của hắn liền chạy theo người khác, đặc biệt vật này còn là áo lót của hắn, “Sư huynh, ngươi cảm thấy Tiêu sư tỷ thế nào?”

Lâm Sơ Dương sững sờ.

Nam chính hỏi như vậy là có ý gì, rõ ràng vừa rồi độ thiện cảm âm kết quả người ta chân trước mới vừa đi chân sau anh liền động lòng?

Tôi kháo, cái này nhất định không được nha, bản thân đóa hoa đẹp kia tuy không có độc nhưng bằng thuộc tính thánh mẫu kia bẫy chết người không đền mạng đó có được không.

Cậu lôi ra tư thế tâm sự xoay ghế một cái đối mặt Mạc Trạch, “Sư đệ, tuy rằng Tiêu sư tỷ tướng mạo tốt tính cách tốt gia thế tốt, tiền nhiều bằng hữu nhiều…”

Mạc Trạch bắt đầu thả khí đen ra bên ngoài như không cần tiền.

Lâm Sơ Dương: “Thế nhưng, hai người các ngươi là không có hạnh phúc.”

Khí đen của Mạc Trạch hơi ngưng lại.

Lâm Sơ Dương không tiếc sức lực bôi đen em gái Tiêu Nhu, “Ý tứ của tu chân là mạnh được yếu thua, cho dù Tiêu sư tỷ là được hai vị phong chủ sủng ái lớn lên, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, đã gặp qua nhiều chuyện thì làm sao có thể thật sự không rành thế sự?”

Trên thực tế Lâm Sơ Dương cũng coi như chân tướng.

Đối với việc này Mạc Trạch có cảm ngộ sâu nhất, đời trước Tiêu Nhu ba lần bốn lượt cầu xin cho những người hại hắn giết hắn, có lúc thậm chí còn lấy cái chết ép buộc, nhưng đến cuối cùng lúc hắn chết, ngoại trừ thờ ơ lạnh nhạt thì một lời cũng không nói.

Cho nên bề ngoài biểu hiện ra không hẳn là bên trong, chẳng hạn như Tiêu Nhu, chẳng hạn như Trương Linh Nhi, lại chẳng hạn như hắn…

Bởi vì lời này mà tâm tình Mạc Trạch tăng vọt, nhất thời vui vẻ, khí đen đột nhiên tiêu tán, lại là một bộ hình tượng tốt ôn nhu thánh nhân, “Sư huynh nói đúng lắm, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, buổi tối sư huynh muốn ăn cái gì?”

Lâm Sơ Dương hài lòng vỗ vỗ vai Mạc Trạch, “Ngươi an bài là được.”

Chờ Mạc Trạch rời đi cậu lại bắt đầu suy tư chuyện thư tình.

Kỳ thực đời trước lúc cậu học cấp ba cũng từng viết thư tình, giống như trước đây từng nói, có ai chưa từng ngu ngốc yêu thích mấy nữ thần chứ.


Không sai, lúc đó cậu coi trọng cũng là nữ thần toàn trường.

Nữ thần kia để một đầu tóc dài, ánh mắt nhìn người khác vĩnh viễn là ôn nhu như ánh sao, không bao lâu cậu liền đắm chìm, sau đó một ngày ba bữa viết thư tình cho nữ thần, tranh thủ dùng số lượng giành chiến thắng.

Kết quả nữ thần thật sự tới tìm cậu, còn đem hết thảy thư tình đều mang đến, vẻ mặt cực kỳ phức tạp nói với cậu: “Tôi vĩnh viễn không sẽ yêu cậu, bởi vì… cậu không phải là con gái.”

# giới tính không đúng làm sao nói chuyện yêu đương #

Đã từng có một quãng thời gian, cậu mắc phải chứng sợ hãi con gái.

Lâm Sơ Dương đỡ trán, thư tình đổi lấy lịch sử đen tối thực sự đau thương không chịu nổi.

Khoảng chừng sau nửa canh giờ Mạc Trạch bưng cơm nước trở lại, sau khi ăn xong hai người cùng nhau đến chỗ Vân Lạc.

Huyền Dương tông quy định phàm là đệ tử sau Trúc cơ đều có thể lĩnh từ chỗ phong chủ một lệnh phù đi tới tàng bảo động tìm một pháp khí, tuy rằng phẩm chất không quá tốt, nhưng đối với người không có pháp khí mà nói thì vẫn tốt hơn là không có.

Chờ sau khi lấy được pháp khí là bọn họ có thể rời khỏi tông môn, vừa vặn đi ra ngoài đem mấy bàn tay vàng cố định đồng thời không có hạn chế thời gian đó cướp đoạt một lần.

Lúc hai người đến Vân Lạc đang ở trong phòng luyện đan.

Phòng luyện đan rộng hơn trăm mét vuông, ngoại trừ mặt ở cửa thì ba mặt khác đều đặt năm sáu hàng kệ, bên trên bày đầy chai chai lọ lọ cùng các loại linh thảo linh quả, chính giữa phòng là một lò luyện đan cao bằng hai người, trước mặt lò luyện đan đặt một cái đệm hương bồ, Vân Lạc an vị trên đệm suy tư gì đó.

Lâm Sơ Dương lén lút liếc mắt nhìn quần áo trên người Vân Lạc ngày hôm nay, vẫn cứ là nữ trang, màu vàng nhạt, đủ non.

Mạc Trạch tiến lên một bước, nhẹ giọng đem mục đích hắn và Lâm Sơ Dương tới đây lần này nói ra.

Vân Lạc không lên tiếng, tiện tay chụp một cái liền có hai túi trữ vật bay đến, sau đó ném cho hai đồ đệ của y, “Dám ném mặt mũi của Dược Vương Phong sư phụ sẽ tự mình bắt các ngươi trở về thí nghiệm thuốc, còn có… đừng chết ở chỗ ngay cả cọng tóc cũng không thừa, nhặt xác cũng không tìm thấy.”

Tuy rằng lời nói nghe không hay lắm cũng có chút vô căn cứ, nhưng Lâm Sơ Dương vẫn nghe ra quan tâm bên trong, trong nháy mắt cảm động ào ào, “Sư phụ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sống sót trở về.”

Vân Lạc không giải thích được liếc mắt nhìn cậu, “Kỳ thực chết rồi cũng không sao, chỉ cần thi thể bảo tồn tốt là được, mất mặt chút cũng tốt, ta đang cần thí nghiệm thuốc.”

Đây tột cùng là đồ đệ hay là kẻ thù hả, có thể hung tàn thêm chút nữa không!

Tim Lâm Sơ Dương đều nát, vỡ ào ào, vì vậy xoay người đáng thương trông mong nhìn Mạc Trạch, một bộ dạng cầu an ủi cầu đồ ăn.

Mạc Trạch cười xoa xoa đầu cậu, sau đó từ trong bao trữ vật lấy ra một khối điểm tâm.

Lúc tâm trạng của kẻ tham ăn không tốt thì phải dùng ăn để giải quyết, còn trường hợp trước mắt có thích hợp hay không, không ở trong phạm vi suy xét của kẻ tham ăn.

Lúc này đan dược trong lò luyện đan đã luyện xong, Vân Lạc lấy ra thả vào trong một hộp ngọc, khoảng chừng hơn mười hạt, mỗi một hạt đều to bằng móng tay, còn mang theo một luồng hương hoa nồng nặc.

Lâm Sơ Dương nuốt điểm tâm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm cái hộp trên tay Vân Lạc không dời ra được, đan dược này bất kể là hộp hay là hương vị đều cho người ta một loại cảm giác đặc biệt cao lớn, nghĩ hiệu quả cũng nhất định không kém, cậu muốn vẫn là muốn vẫn là rất muốn, “Sư phụ…”

Vân Lạc nhíu mày, hiếm thấy vẻ mặt ôn hòa, “Ngươi muốn?”

Nguồn :

Lâm Sơ Dương lập tức vui sướng gật đầu, lúc nên chiếm tiện nghi thì nhất định phải chiếm.

Vân Lạc đậy hộp lại, hào phóng trực tiếp nhét vào tay….. Mạc Trạch bên cạnh Lâm Sơ Dương, “Tiết kiệm một chút, mỗi lần một viên, cùng lúc bôi trơn và mở rộng, ngoài ra còn có hiệu quả thúc tình.”

Mạc Trạch: “…”

Lâm Sơ Dương: “…”

Vân Lạc không nhịn được nói: “Hai ngươi là biểu tình gì vậy, đây là nam phong quán trong trấn dưới chân núi đặc biệt tìm ta làm riêng đó, nếu không phải thấy hai người các ngươi là đồ đệ của ta thì làm sao có khả năng cho các ngươi trước chứ, ta còn phải làm một lần nữa.”

Đầu gối Lâm Sơ Dương mềm nhũn, cho nên nói tham lam quả nhiên không được…

Hết