Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 61

Mỗi lần cơ thể này của Lê Phi Phàm ngã bệnh, bệnh tới nhanh mà khỏi cũng nhanh.
Tức là lần này, theo như lời của ông Chúc, bởi vì anh đột nhiên thức dậy vào nửa đêm, sau đó tinh thần căng thẳng rất lâu nên đau đớn mới kéo dài, dù đã khỏi bệnh được hai ngày nhưng cơ thể vẫn mất sức.


Đừng nói đến chuyện đi làm, anh còn không thể đi ra khỏi Ngọc Kinh Viên.
Một mặt là do chị Lan quản rất chặt, nhưng quan trọng là do Hoắc Uẩn Khải không cho phép.
Kể từ ngày hôm đó trở về, Hoắc Uẩn Khải đã dẫn Lê Phi Phàm tới phòng của hắn, đến bây giờ anh vẫn chưa thể quay về phòng của mình.


Lê Phi Phàm cũng không có ý kiến gì với chuyện xảy ra lần này.


Dù sao hiện tại anh đã không còn là Lê Phi Phàm của ngày xưa, nếu không phải ngủ trên mặt đất thì cũng là ngủ trên sô pha. Buổi tối, anh nằm trên giường của Hoắc Uẩn Khải rồi cảm thán: “Đúng là không dám nhớ lại chuyện cũ, xưa không bằng nay mà.”


Hoắc Uẩn Khải hỏi anh: “Cái gì gọi là xưa không bằng nay?”
Lê Phi Phàm nghiêng đầu nhìn người đang đứng tháo đồng hồ bên mép giường, vui vẻ trả lời: “Nói về chuyện tôi làm một con cá mắm trở mình.”
Lê Phi Phàm tự nói xong cũng thấy hứng thú.


Anh lật người nằm sấp lại, hỏi hắn: “Nhị gia, anh nói thật tôi nghe xem, bây giờ tôi có được coi là đã trèo cao thành công không?”
Động tác trên tay Hoắc Uẩn Khải hơi dừng lại, hắn liếc nhìn anh: “Có lúc nào mà cậu không thành công à?”


“Tất nhiên là khác nhau rồi, đây là quá trình chuyển đổi từ người yêu giả thành người yêu thật đó.” Lê Phi Phàm nhanh chóng ngồi dậy, quấn mình trong chăn. Nhìn người đàn ông trước mặt dù là bề ngoài hay khí chất đều khiến người khác không thể khinh thường, Lê Phi Phàm nói: “Anh thử nghĩ mà xem, hồi đó hai chúng ta ký hợp đồng theo nhu cầu, bây giờ sự nghiệp của tôi cũng có chút thành tựu, rõ ràng anh bắt đầu thích tôi. Nếu không thì làm gì có ai cứ hở ra là lại hôn người mình không có cảm giác gì chứ, người muốn diễn giả thành thật là anh chứ ai.”


Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chăm chú.
Hắn bình tĩnh hỏi lại: “Nhưng nhìn cậu cũng đâu giống có ý kiến gì?”


“Ai nói tôi không có, cái gì tôi nên nhận được thì sẽ không khiến mình phải chịu thiệt.” Lê Phi Phàm nói: “Thật hay giả với tôi mà nói cũng không khác gì mấy. Vẫn là câu kia, nếu có một ngày anh không cần tôi nữa, ít nhất nên nể mặt phần tình cảm này mà chia tay trong hòa bình.”


Lê Phi Phàm nghĩ rất thoáng về chuyện này.
Anh không thể chủ động thoát khỏi thân phận chim hoàng yến, nếu cứ bị động để thời hạn hợp đồng kéo dài thì chẳng có gì tốt cho anh. Tất nhiên hiện tại anh không cảm thấy Hoắc Uẩn Khải sẽ lấy mạng mình, nhưng quan hệ giữa người với người luôn không ổn định.


Thề non hẹn biển còn đổi thay được, kết hôn còn có gút mắc năm thứ bảy, mà tình cảm nồng nhiệt rồi cũng có ngày nhạt phai.
Càng khỏi nói quan hệ giữa anh và Hoắc Uẩn Khải chỉ dựa vào một bản hợp đồng mà đi đến ngày hôm nay.


Vậy nên dù thế nào anh cũng phải nhấn mạnh điều này, chuẩn bị tốt cho mọi trường hợp có thể xảy ra.
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh, im lặng không nói chuyện.
Sau đó hắn đột nhiên vẫy tay, ra hiệu cho anh lại gần.


“Anh định làm gì?” Lê Phi Phàm cảnh giác nhìn hắn, anh luôn cảm thấy biểu cảm của hắn lúc này có hơi nguy hiểm.
Giọng điệu của Hoắc Uẩn Khải không nghe ra một chút cảm xúc: “Lại đây.”
Lê Phi Phàm do dự hai giây rồi vẫn đứng lên, không ngờ anh không cẩn thận vấp vào góc chăn bông.


Cả người lảo đảo ngã về phía trước.
“Đệt.” Anh hoảng hồn mắng một câu, vừa ngửa đầu lên đã thấy Hoắc Uẩn Khải ở dưới đang đối mặt mình, anh thầm mắng một câu rồi nhanh chóng ngồi dậy lùi về phía sau.


Mới lùi được nửa bước thì đã bị Hoắc Uẩn Khải nắm chặt tay, khiến anh đang quỳ trên giường lại ngã nhào về phía ngực hắn.
Lê Phi Phàm ngây người, ngẩng đầu lên: “Anh gọi tôi qua đây để làm gì?”
“Cậu nói thử xem?” Hoắc Uẩn Khải vươn tay, vuốt nhẹ tóc anh.


Lê Phi Phàm liếc thân dưới của hắn một cái, nhướn mày: “Anh muốn tôi thực hiện nghĩa vụ của người yêu ngay bây giờ hả?”
“Cậu còn chưa khỏe đâu.” Giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có thể coi là ấm áp.


Lê Phi Phàm bị hắn dùng tay vuốt ve sau tai đến tê dại, anh nghiêng đầu cọ vào tay hắn, hơi vươn người về phía trước, cuối cùng lại biến thành chui cả người vào trong lồng ngực của đối phương.
Lê Phi Phàm nói: “Hình như anh không vui.”
“Cậu dựa vào đâu mà nhìn ra được?”


Lê Phi Phàm hơi lùi về sau, nhìn Hoắc Uẩn Khải rồi nói: “
Anh đừng nghĩ là chỉ có anh hiểu tôi thôi. Nhị gia à, tôi đi theo anh lâu như vậy, tuy không dám nói chắc là hiểu rõ tâm trạng của anh được trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng có ba phần đấy.”


“Ừm.” Hoắc Uẩn Khải gật đầu đồng ý: “Vậy cậu nói xem vì sao tôi không vui?”
Lê phi Phàm nhìn xuống phía dưới, có hơi khó xử: “Anh không muốn tôi thực hiện nghĩa vụ, chẳng lẽ là bởi anh không “lên” được?”


“Bốp!” Lê Phi Phàm vừa dứt lời, mông đã bị đánh cho một cái rõ to khiến cả người đều choáng váng.
Quan trọng nhất là âm thanh này còn vừa giòn vừa vang.
Lỗ tai của Lê Phi Phàm đỏ rực lên, anh hung dữ trừng hắn, nói: “Anh làm gì đấy?”


Sau đó, bàn tay của Hoắc Uẩn Khải sờ chỗ anh vừa bị đánh như an ủi, một giây sau hắn đã kéo anh áp sát vào người mình. Hoắc Uẩn Khải cúi đầu xuống hỏi bằng chất giọng trầm thấp: “Cậu cảm nhận được chưa?”
Tất nhiên Lê Phi Phàm cảm nhận được, rõ ràng là đằng khác.


Động tác tay của Hoắc Uẩn Khải vẫn tiếp tục, vừa chậm rãi vừa mạnh khiến Lê Phi Phàm cảm thấy bản thân như bị ném vào chảo dầu, toàn thân suýt bốc khói.
Anh không có chỗ nào để trốn nên đành nắm chặt phần áo nơi ngực Hoắc Uẩn Khải.


Sau đó, anh nghe thấy hắn nói khẽ bên tai: “Sau này cậu bớt đánh trống lảng đi, cậu biết rõ vì sao tôi không vui mà, đúng không?”
Lê Phi Phàm dựa vào ngực hắn, đáy mắt chứa đầy hơi nước vì giọng nói khẽ bên tai, anh nói nhỏ: “Chẳng qua anh không thích nghe tôi nhắc tới “kết thúc”.”


“Cậu hiểu rõ nhỉ.”
Tay của Hoắc Uẩn Khải dần dời lên trên, mò vào trong bộ quần áo rộng thùng thình, chạm vào lưng anh.
Một cái tay khác luồn qua bế hẳn Lê Phi Phàm lên.


Chóp mũi của hắn khi có khi không mà cọ qua lỗ tai anh, hắn thấp giọng nói: “Có gì băn khoăn thì cứ nói thẳng cho tôi biết, cậu muốn diễn giả thành thật cũng được, cho dù là thân phận gì, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ cho cậu hết.


Nhưng đừng bao giờ đề cập tới hai từ “chấm dứt” này với tôi lần nữa, cậu làm được không?”
Lê Phi Phàm đổ một lớp mồ hôi mỏng mà chẳng hay biết.
Không biết từ khi nào, mỗi lần ở cùng Hoắc Uẩn Khải, anh đều bị đối phương dắt mũi.


Hoắc Uẩn Khải của bây giờ không còn như ngày xưa, chỉ cần bị anh chọc ghẹo hai ba câu là đã mở miệng đuổi anh đi nữa.
Lê Phi Phàm vừa muốn mắng người vừa bị đôi tay vuốt ve trên làn da khiến co rúm lại, anh càng dựa sát vào người kia.


Lê Phi Phàm chỉ đành đồng ý: “Được, tất nhiên là được.”
“Không nghe lời.” Hoắc Uẩn Khải cắn nhẹ vào cổ anh.
Không nghe ra được liệu hắn đã tin lời Lê Phi Phàm, hay hắn chỉ nghĩ anh đang thuận miệng đồng ý bừa.
Cuối cùng Hoắc Uẩn Khải cũng chịu thả tay, hắn giúp anh sửa sang lại quần áo.


Thấy khuôn mặt Lê Phi Phàm vẫn còn đỏ bừng, hắn nửa trêu chọc nửa bất đắc dĩ nói một câu bên tai anh: “Ngoài cái miệng lợi hại ra thì mới chạm chút đã đỏ, toàn thân mềm nhũn.”
Lê Phi Phàm trừng hắn, kéo chăn lên bọc kín người: “Ngủ!”


Ngày hôm sau, lúc nhà họ Tần đưa một tập giấy tờ sang tên tài sản đến, Lê Phi Phàm đang cùng Trì Cận và Thành Dư Nam thảo luận một vấn đề triết lý đời người: Bàn về rốt cuộc Hoắc Nhị gia là người như thế nào.


“Cái này mà còn cần phải nói à, chúng tôi đã quen biết nhiều năm, tất nhiên sẽ hiểu rõ cậu ta rồi. Tôi dám chắc ngoại trừ người cậu ta để ở trong lòng, cách cậu ta đối xử với những người khác chỉ có bốn từ để hình dung, đó là “lạnh lùng vô tình”.” Trì Cận vừa chơi mạt chược vừa nói: “Nhưng gần đây tôi thấy cậu ta có thay đổi đôi chút.”


Lê Phi Phàm: “Thay đổi như thế nào?”
Lê Phi Phàm trông thì có vẻ không để tâm, nhưng trong đầu anh toàn là hình ảnh những hành vi lưu manh của Hoắc Uẩn Khải dạo gần đây.
Anh cũng không rõ là do hắn ở trong sách quá lạnh lùng hay là do hắn che giấu quá tốt.
Đúng là kỳ lạ.


“Không nói rõ được.” Trì Cận hơi ngừng lại, ra hiệu cho Hoắc Thất bị kéo đến cho đủ số lượng: “Hoắc Thất, cậu nói xem, gần đây chú Hai của cậu đối xử với cậu ra sao?”
Khóe môi Hoắc Thất run rẩy : “Anh hỏi tôi làm gì? Tôi cũng đâu có biết.”


Chỉ còn có Thành Dư Nam vẫn thong dong như cũ, anh ta nói: “Hình như đâu có thay đổi.”


“Đùa à.” Trì Cận nói: “Tôi thấy cậu ta thay đổi rõ ràng lắm, trở nên… giống người bình thường hơn, dù sao cũng khó nói rõ được. Tầm này năm ngoái, cậu ta còn đang bận rộn, không phải bay đi khắp nơi thì cả ngày cũng không thấy bóng dáng. Nào giống như bây giờ, dù có việc cũng chuyển đến Ngọc Kinh Viên để làm, chúng ta còn có thể ngang nhiên chơi mạt chược trước mặt cậu ta nữa, nếu là trước đây tôi sẽ không dám tin.”


Hoắc Thất đột nhiên nói: “Tôi không có thời gian vui chơi, tôi cầm hợp đồng tới để Lê Phi Phàm ký thôi, tôi rất bận đó.”


“Tiểu Hoắc tổng của chúng ta đúng là xưa không bằng nay.” Trì Cận cười, sau đó nhìn sang Lê Phi Phàm, lại trêu Hoắc Thất tiếp: “Cậu không biết à? Chú Hai của cậu không nỡ để người yêu vất vả, cậu còn chọn lúc này để đưa việc cho cậu ấy làm, nếu không phải tôi nhanh tay kéo cậu ra chơi mạt chược, có khi giờ cậu đã bị đá ra khỏi nhà họ Hoắc rồi đó?”


Hoắc Thất trợn trắng mắt nhìn Trì Cận.
Sau đó cậu nhìn về phía Lê Phi Phàm.
Hoắc Thất nhíu mày lại: “Anh thật sự không sao chứ? Nếu không thì vào trong nghỉ ngơi đi.”


Lê Phi Phàm đã chơi chán, nghe thấy lời này của Hoắc Thất bèn nói ngay: “Tuổi còn trẻ thì đừng học người khác lải nhải nhiều như vậy.”
“Thật là, quan tâm mà còn bị coi là lòng muông dạ thú.”
Hoắc Thất nói.
Lê Phi Phàm đá cho cậu một đá ở dưới bàn : “Không biết lớn nhỏ.”


Trong bốn người đang ngồi ở đây, có hai người vốn nằm trong dàn hậu cung của Thư Dịch Khinh.
Lê Phi Phàm thật sự không ngờ có một ngày bản thân anh sẽ ăn không ngồi rồi mà đi chơi mạt chược với họ.
Hôm nay tiết trời rất đẹp, tới buổi chiều thì càng khiến người ta thêm buồn ngủ.


Nhưng mấy người này càng chơi càng hăng, hết ván này tới ván khác.
Vậy nên khi Cao Thăng ôm một chồng văn kiện thật dày tiến vào thì nhìn thấy Lê Phi Phàm thua thảm không nỡ nhìn thẳng.
“Đây là cái gì?” Lê Phi Phàm hỏi.


Cao Thăng chỉ thấy khâm phục khi thấy bọn họ chơi được từ sáng đến chiều.


Anh ta trả lời câu hỏi của Lê Phi Phàm: “Nhà họ Tần đưa hợp đồng chuyển nhượng tài sản đến, Nhị gia nói trước mắt cậu không cần lo, bên văn phòng luật sẽ giúp cậu xem qua một lần, bây giờ đến để thông báo cho cậu một tiếng.”


Trì Cận tùy tiện cầm lấy văn kiện đang mở ra, khϊế͙p͙ sợ: “Nhiều quá, Tần Bách Dạ hào phóng thật.”
“Cái này vẫn chưa là gì đâu.” Không hiểu sao đột nhiên Cao Thăng lại nói: “Tổng tài sản riêng của Nhị gia hơn gấp ba lần nhà họ Tần.”


Trì Cận: “Mọi người đều biết Hoắc Nhị gia có tiền, thế thì sao?”
“Tôi sẽ không nhận.” Lê Phi Phàm thản nhiên nói: “Anh nhờ Nhị gia từ chối giúp tôi.”


Cao Thăng như sớm biết anh sẽ nói vậy: “Nhị gia đã nói, đây là sự bảo đảm của ông chủ Tần dành cho cậu, ngài ấy đã thay cậu làm chủ nhận lấy rồi. Nhưng mà cậu cứ yên tâm, nhà họ Hoắc cũng lấy thứ khác ngang giá, cộng thêm ba phần nữa để trả lại cho nhà họ Tần.”


Cả bàn mạt chược chợt yên tĩnh.
Hoắc Thất nhìn Lê Phi Phàm đang đờ người ra, nhỏ giọng nói: “Chú Hai muốn làm gì vậy? Lấy danh nghĩa của nhà họ Hoắc trả lại, còn cho thêm tài sản, của hồi môn à?”
“Ngốc quá!” Trì Cận vỗ đầu cậu một cái: “Đây là sính lễ!”