Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Chương 82

Mắt thấy mọi chuyện không thể thay đổi, Vương đại nhân nóng nảy, tức giận đến hai mắt trợn trừng, thế mà thật sự hôn mê bất tỉnh.

Lê Diệu Nam chép miệng, trợn tròn mắt nói dối: “Vương đại nhân cao hứng đến ngất xỉu.”

Khoé môi mọi người run rẩy một hồi, vội vàng tránh xa một chút, sợ dính xui.

Dương Minh Hoa chỉ hắn: “Ngươi---”

Lê Diệu Nam nhướn mày: “Chúc mừng Dương đại nhân, Vương đại nhân là nhạc phụ của ngài, chúng ta giao ông ấy cho ngài.”

Trương Khải Hiền lập tức hùa theo: “Đúng, thỉnh Dương đại nhân thứ lỗi.”

Có một người mở đầu, những người còn lại không muốn mang phiền toái, tất nhiên lại là một trận khen tặng: “Dương đại nhân hạnh khổ.”

Dương Minh Hoa tức giận không thôi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía đồng nghiệp ngày thường vẫn quan hệ tốt.

Trương đại nhân do dự một chút nói: “Việc này chưa định, chúng ta có nên chờ Vương đại nhân tỉnh lại rồi hẵng nói không?”

Lê Diệu Nam nhếch miệng mỉm cười, châm chọc: “Hay là Dương đại nhân không muốn chịu trách nhiệm, ta còn tưởng ngài là chính nhân quân tử, thì ra chỉ biết ăn nói lung tung, dám nói không dám làm sao?”

Dương Minh Hoa chua xót trong lòng, lúc này ngoại trừ nhét Vương Thanh vào sân thì tựa như làm thế nào cũng sai, oán hận trừng Lê Diệu Nam: “Vương công tử băng thanh ngọc khiết, tại hạ có thể được đến chính là vinh hạnh. Lê đại nhân đừng cho rằng như thế là có thể chối bỏ trách nhiệm, ngươi không muốn phụ trách thì cần gì phải nói xấu mệnh quan triều đình.”

Âm thanh trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại, mọi người lúc này mới nhớ tới Lê Diệu Nam vừa rồi còn vọng ngôn.

Sắc mặt của Biện Thiên Hòa không tốt, ánh mắt nhìn về phía Diệp đại nhân, lúc trước Lê Diệu Nam nói xấu tất cả mọi người đều nghe thấy, gã muốn xem Diệp đại nhân giải vây cho tiểu tử cuồng vọng kia như thế nào.

Diệp đại nhân nhíu mày, cảm thấy phu quân tiểu cửu cũng quá biết gây chuyện, sóng này vừa lặng sóng kia lại lên.

Lê Diệu Nam chắp tay quỳ xuống, động tác liền mạch lưu loát, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc: “Hồi đại nhân, tại hạ không hề vọng ngôn.”

Diệp đại nhân liếc nhìn một cái, trong lòng bắt đầu hưng trí: “Hử? Nói xem nào.”

Biện Thiên Hoà căng thẳng, cứ cảm thấy sự tình không đúng chỗ nào. Nhìn tác phong thường ngày của Lê Diệu Nam, nếu hắn có thể dưới sự bài xích của mọi người mà vẫn hỗn như cá gặp nước ở Hàn Lâm Viện thì sao có thể nói năng không cẩn thận như vậy.

Lê Diệu Nam nghĩa chính ngôn từ: “Hồi bẩm hai vị đại nhân, huynh trưởng của Vương đại nhân hiếp bức dân chúng, tham ô hơn trăm vạn ngân lượng giúp nạn thiên tai. Hạ quan không tin được gia phong Vương phủ, không muốn làm bạn, Biện đại nhân lại cố tình tán dương, hạ quan không phục cho nên mới nói năng lỗ mãng.”

“Lớn mật!” Biện Thiên Hoà gầm lên, trong lòng vừa vội vừa tức, tiểu tử cuồng vọng không chỉ nói xấu mệnh quan triều đình, thế mà còn dám tha gã xuống nước.

Mọi người nghe vậy lập tức gục đầu xuống, chỉ hận lúc này không thể giả điếc, trong lòng bắt đầu hận Lê Diệu Nam, việc này có thể nói lung tung sao?

Lê Diệu Nam nghiêm nghị chính khí, vẻ mặt khảng khái, phong phạm thanh quan giả vờ đến quá tốt, rất có vài phần tư thế vì dân thỉnh mệnh* không sợ cường quyền.

(*Vì dân thỉnh mệnh: Thỉnh mệnh là xin chỉ thị, ở đây là xin Hoàng Thượng đưa ra chỉ thị, mệnh lệnh tốt cho dân chúng.)

Sắc mặt Diệp đại nhân thận trọng: “Lời ấy có thật không? Ngươi có biết hậu quả việc nói xấu mệnh quan triều đình không?”


Giọng điệu Lê Diệu Nam cực kỳ kiên định: “Hạ quan nói thật, mong Diệp đại nhân nắm rõ.”

Diệp đại nhân thờ dài, cảm giác có chút đau đầu, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lê tiểu tử hắn cho rằng quan tràng dễ hỗn sao? Phải biết cử động này sẽ đâm thủng một lỗ lớn, thôi thôi thôi, việc này ông không giúp được gì, chỉ hy vọng qua chuyện này, Lê Diệu Nam có thể nhận vài phần dạy dỗ, quay đầu nhìn về phía Biện Thiên Hòa: “Việc này bản quan không làm chủ được, còn phải bẩm báo Hoàng Thượng, Biện đại nhân nghĩ thế nào?”

Biện Thiên Hoà chần chừ một chút: “Đây… chỉ sợ không ổn, dù sao cũng chưa kiểm chứng.”

Diệp đại nhân khoát tay: “Kiểm chứng là chuyện của Đô sát viện, chúng ta không cần làm thay. Việc này sự tình trọng đại, Thám hoa lang nếu thề son thề sắt, nói vậy trong lòng đã hiểu rõ, ta cho rằng bẩm báo Hoàng Thượng là tốt nhất.”

“Đây…” Biện đại nhân nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, lạnh lùng liếc nhìn Lê Diệu Nam, trong lòng cũng không so đo với hắn nữa. Dù sao việc này không liên quan đến mình, ngay cả thiên hướng Vương đại nhân vài phần, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn người không chuẩn, không tính là sai lầm lớn. Nhìn xem Lê Diệu Nam muốn chết như thế nào, chỉ là cái tiểu tử mới mọc lông, vọng tưởng cáo trạng thượng quan, đúng là không biết trời cao đất dày.

Lê Diệu Nam làm sao không biết suy nghĩ của gã. Vương đại nhân bên ngoài là người của Thái tử, nếu chuyện tham ô điều tra ra là thật, mặc kệ Vương đại nhân có tội hay không, cử động này của mình không chỉ xúc phạm đến Hoàng Thượng, mà còn đắc tội Thái tử, khẳng định không được chỗ gì tốt. Chỉ tiếc gã không biết hết nguyên nhân.

Lê Diệu Nam hạ quyết tâm, hôm nay muốn mượn chuyện này lập uy, miễn cho mấy người đều nghĩ hắn dễ bị bắt nạt. Thấp cổ bé họng thì thế nào, cùng lắm là mượn lực đánh lực.

“Như thế, Lê đại nhân chờ ở đây, bản quan tiến đến cầu kiến Hoàng Thượng.” Diệp đại nhân nói xong liền cùng Biện đại nhân rời đi.

Dương Minh Hoa nhanh chóng tìm người nâng Vương đại nhân vào phòng nghỉ ngơi, sai người truyền Ngự y. Trong lòng hắn ta ảo não muốn chết, quả thực hận thấu Lê Diệu Nam, chỉ hy vọng Vương đại nhân nhanh tỉnh lại, nếu thật sự bị định tội, hắn ta sợ mình sẽ bị liên lụy.

Hàn Lâm Viện yên tĩnh không tiếng động, mọi người rất ăn ý mà đứng cách Lê Diệu Nam xa hơn. Ai cũng biết thời biết thế, lúc này Lê Diệu Nam chính là mầm hoạ, ai đi lại gần thì người đó xui xẻo, không một ai xem trọng hắn, phải biết Hoàng Thượng thiên vị Thái tử là ai ai cũng biết.

Trương Khải Hiền tức không chịu nổi, thật không hiểu tiểu biểu đệ lấy gan ở đâu. Rốt cuộc hắn có biết không, Thái tử dù là Thái tử nhưng sau này sẽ lên Hoàng đế, đắc tội Thái tử có lợi chỗ nào chứ?

Lê Diệu Nam gật đầu mỉm cười, vỗ vai hắn ta, an ủi: “Đừng lo lắng, ngươi chỉ cần đứng xem là được.”

Trương Khải Hiền căm tức lườm hắn, mình có thể không lo lắng sao?

Lê Diệu Nam cong khoé môi, không để ý đến Trương Khải Hiền nữa, hắn tin biểu ca biết năng lực của mình. Nhìn lướt qua mọi người xung quanh, thấy sắc mặt Thường Hoà Huy không tốt, Lê Diệu Nam cười đi tới, hô: “Thường đại nhân.”

Thường Hoà Huy nháy mắt khôi phục thái độ bình thường, chắp tay đáp lễ, sắc mặt lạnh nhạt: “Lê đại nhân.”

Lê Diệu Nam dò hỏi: “Không biết Thường đại nhân thấy chuyện này thế nào?”

Thường Hoà Huy đáp: “Việc này đương nhiên từ Hoàng Thượng định đoạt, bản quan cũng không tiện nói xen vào.”

Lê Diệu Nam gật đầu, sớm biết Thường Hoà Huy là cáo già làm việc cẩn thận, không trông cậy vào có thể hỏi ra cái gì, cười nói: “Tại hạ có cái nhìn khác.”

Thường Hoà Huy cảnh giác không nói gì, gã không biết Lê Diệu Nam tìm tới mình có dụng ý gì, chẳng lẽ hắn đoán ra mình là người của Thái tử? Nếu như thật vậy, người này càng không thể coi thường, gã không tin Lê đại nhân sẽ lỗ mãng như thế.

Lê Diệu Nam không đợi gã đáp lời, hạ thấp giọng như tự lẩm bẩm: “Nghe nói ngân lượng giúp nạn thiên tai tổng cộng thiếu một trăm sáu mươi vạn lượng.”

Đồng tử Thường Hoà Huy mãnh liệt co rụt, Lê Diệu Nam cười cười: “Nếu như ta là hắn, lúc này nên đến trước mặt Hoàng Thượng nhận tội, trích mình ra khỏi vũng bùn đó.”

Thường Hoà Huy căng thẳng trong lòng, ánh mắt ám trầm: “Lê đại nhân có ý gì?”


Lê Diệu Nam ra thủ thế đừng lên tiếng, cười nói: “Thường đại nhân cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Thường Hoà Huy rùng mình, nhìn thoáng qua khắp nơi, ánh mắt mọi người quả nhiên đang chăm chú nhìn về phía này, nhưng không phải chú ý mình mà là chú ý mầm tai hoạ bên cạnh mình, lạnh lùng nói: “Lê đại nhân có chứng cớ gì, chỉ bằng đôi ba câu liền muốn bản quan tin, này chỉ sợ không có khả năng.”

Lê Diệu Nam cười nhạt, rất có tư thái không liên quan đến mình: “Hoàng Thượng tất sẽ điều tra rõ chân tường, bản quan cho đại nhân nhân tình, có tin hay không tuỳ ngươi.”

Ánh mắt Thường Hoà Huy tối sầm lại, cười lạnh: “Lê đại nhân thật biết mưu tính.” Nếu Lê Diệu Nam nói thật, khó trách hắn sẽ nháo lớn mọi chuyện, căn bản là không hề sợ hãi. Nhưng gã không rõ Thám hoa lang chỉ là một thư sinh, đến tột cùng là lấy đâu ra nhân mạch có thể tra rõ chuyện bí ẩn như thế.

Lê Diệu Nam vừa thấy sắc mặt của gã liền biết là gã tin, tiếp tục nói: “Không biết Thường đại nhân có can đảm hay không.”

Thường Hoà Huy mặt không đổi sắc, mỗi lần nói chuyện với Thám hoa lang, gã đều cảm thấy mệt mỏi, lúc trước là đánh thái cực, giờ lại ăn nói sắc bén, Thám hoa lang quả thật là nhân tài.

“Lê đại nhân nói thử xem.” Thường Hoà Huy thầm cân nhắc việc này có lợi gì cho mình.

Lê Diệu Nam hạ giọng: “Sử ti Muối vận mấy năm gần đây tham ô không ít, tại hạ chính là nói cho đại nhân tỉnh, đừng biến thành người chịu tội thay, như là may giá y cho người khác vậy.”

Thường Hoà Huy mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn, Lê Diệu Nam chỗ nào đang nhắc nhở mình, rõ ràng là nhắc nhở chủ tử sau lưng mình, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Lời ấy là thật?”

Lê Diệu Nam thản nhiên: “Đại nhân không tin cũng được, có thể đi kiểm chứng, tại hạ sẽ không lấy tiền đồ ra nói giỡn.”

“Sao ngươi lại biết được?” Thường Hoà Huy nhíu mày, nhanh chóng tính toán được mất.

Lê Diệu Nam cười không nói, thong thả bước đi.

Thường Hoà Huy hiểu được mình quá phận, chuyện bí mật như vậy sao Lê đại nhân có thể nói cho mình, chỉ là gã vẫn muốn thử một chút.

Thường Hoà Huy không rối rắm lâu lắm, đề bút viết thư cho Thái tử, không phải gã tin tưởng Lê Diệu Nam, mà là gã tin vào phán đoán của mình. Dưới tình thế như vậy, vô luận thế nào Lê đại nhân cũng sẽ không lấy tiền đồ ra nói giỡn, cho nên gã quyết định đánh cuộc một phen. Đánh cuộc thắng thì gã có thể hoàn toàn chiếm được tín nhiệm của Thái tử. Thua, gã cho rằng không có khả năng, mặc dù gã không biết Tri phủ Sơn Đông hàng năm tiến cống cho Thái tử bao nhiêu nhưng tuyệt đối không vượt quá năm mươi vạn lượng, bạc trắng còn lại đi đâu vậy?

Lúc này Vương đại nhân còn không biết, khi gã từ hôn mê tỉnh lại, toàn bộ thế giới đã biến hoá đến nghiêng trời lệch đất. Gã hối hận, hối hận không nên chọn cái đinh Lê Diệu Nam này, nhưng mà hối hận đã không kịp nữa rồi. Ca ca hận gã, thê tử hận gã, nhi tử nữ nhi đều hận gã, nếu không phải vì gã, Vương gia sao có thể gặp đại hoạ như vậy!

* * *

Lại nói Diệp đại nhân bên này, Ngự thư phòng, Hoàng đế nghe xong thông truyền liền chiêu hai người tiến vào.

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

“Hai vị khanh gia bình thân.” Hoàng Thượng chậm rãi nói, trong lòng có chút kinh ngạc, hai người này sao hôm nay lại đi cùng nhau.

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Hai người dập đầu tạ ơn, Biện đại nhân dẫn đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay tiến đến Hàn Lâm Viện, vi thần gặp được một chuyện lý thú. Các vị đại nhân lại đang cãi nhau trong Hàn Lâm Viện, tân khoa Thám hoa lời nói sắc bén, khẩu chiến tứ phương cãi đến các vị đại nhân phải chịu thua, rõ ràng còn có một vị đại nhân tức đến ngất xỉu.”

“Hửm?” Hoàng Thượng nhướng mày cười, giọng điệu có chút tán thưởng: “Thám hoa lang quả thật không tồi.”

Biện đại nhân nóng nảy, rõ ràng gã đang cáo trạng, Thám hoa lang vô lễ như thế, Hoàng Thượng vậy mà không trách cứ.

Diệp đại nhân cười lạnh, Hoàng Thượng thích thần tử cấp tiến, Biện đại nhân hành động không cao minh.

Biện Thiên Hoà vội vàng nói tiếp: “Vi thần vừa hỏi mới biết, Thám hoa lang thế nhưng nói xấu mệnh quan triều đình, nói ẩu nói tả, chỉ ngôn Tri phủ Sơn Đông Vương đại nhân tham ô hơn trăm vạn ngân lượng giúp nạn thiên tai.”

Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, nhìn về phía Diệp đại nhân: “Ngươi nói.”

Diệp đại nhân cung kính trả lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Biện đại nhân nói thật, chẳng qua Thám hoa lang nói năng rành mạch, giống như thật sự biết chuyện. Vi thần không thể làm chủ, lúc này mới tiến đến bẩm báo Hoàng Thượng.”