Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 65: Mê án cung đình [6]

Edit: Kiri

Hai người truy hỏi mãi Bát Hiền Vương mới chịu nói ra chuyện này.

Vốn ông không định nói nhưng thấy hai người này có quan hệ không tồi với Phi Yến nên cân nhắc hồi lâu mới quyết định nói ra.

Bao Chửng và Công Tôn Sách đều không ngờ chuyện lại có liên quan đến Bàng phi, nhưng Hoàng thượng đã không nói với họ chứng tỏ không muốn họ tham gia nên dù Công Tôn Sách rất lo cho Phi Yến nhưng cũng không thể làm gì.

“Bổn vương nói điều này với các ngươi là để cho các ngươi yên tâm đừng lo lắng nữa. Công Tôn Sách, lần này Bàng Tam tiểu thư tiến cung không phải vì Hoàng thượng có hảo cảm với nàng ấy, ngươi có thể yên tâm.”

Công Tôn Sách cười khổ: “Nhưng nàng vẫn đang ở Hoàng cung, nếu Bàng Thu Yến xảy ra chuyện chẳng lẽ Ngài không nghĩ rằng nàng ấy lại càng có lý do để vào cung ư.”

Sao hắn có thể không rõ nếu Bàng Thu Yến gặp chuyện không may, tất nhiên Bàng gia phải để một nữ tử khác tiến cung, dù Bàng Thái Sư không muốn nhưng nếu Hoàng thượng hạ chỉ thì không thể không theo.

Cho nên, Bàng phi nhất định phải bình an vô sự.

Trái với huynh muội Bàng gia, Bát Hiền Vương hay Bao Chửng Công Tôn Sách đều giữ thái độ hoài nghi, họ không dám khẳng định Bàng Thu Yến chắc chắn vô tội.

“Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, không biết Bát Hiền Vương có thể hỗ trợ ta cải trang thành thái giám vào cung không?” Công Tôn Sách nói.

Bao Chửng lập tức phun trà.

Bát Hiền Vương lắc đầu: “Không ổn. Bổn vương cảm thấy các ngươi nên nghe theo Bàng Thống, đừng làm gì cả, các ngươi không nghĩ rằng nếu các ngươi tiến cung sẽ dễ trở thành nhược điểm của Bàng Tiểu thư à. Hoàng thượng vốn đã chú ý nhiều hơn đến Bàng tiểu thư, mà giờ Bàng phi lại liên quan đến chuyện mưu hại hoàng tự, trong lúc này, tiến cung là rất không thích hợp.

Nghe Bát Hiền Vương khuyên bảo một hồi, cuối cùng hai người cũng quyết định từ bỏ chuyện này.

Tuy rằng Công Tôn Sách vẫn rất lo âu nhưng vẫn chọn con đường tốt nhất cho Phi Yến.

Hắn phải tin tưởng, tin tưởng tình cảm của Phi Yến đối với hắn, có lẽ hắn không tin người khác nhưng không thể không tin Phi Yến.

***

Bàng Thống rời cung điều tra thân phận bối cảnh còn Phi Yến ở lại trong cung cẩn thân kiểm tra mọi thứ của Tam Hoàng tử.

Không ngờ lại tìm được một đầu mối mới, thuốc của Tam Hoàng tử bị thay đổi, nếu không phải do Vương Thái y cẩn thận thì sẽ không thể phát hiện ra điểm này.

Hoàng thượng nghe được chuyện này liền tức giận đập vỡ một chén trà, mưu hại hoàng tự là chuyện lớn, sao hậu cung có thể náo loạn đến mức này.

Thái y phụ trách Tam Hoàng tử bị bắt lại.

Cuối cùng, lão thái y khai báo là do Lệ phi sai ông ta làm mọi thứ.

Tuy Lệ phi không thừa nhận, nói rằng có người hãm hại nhưng Hoàng thượng vẫn tức giận thưởng cho nàng ta một cái tát.

Hơn nữa lại đột nhiên xuất hiện nhân chứng nói khi Tam Hoàng tử gặp chuyện không may Lệ phi có xuất hiện ở gần Ngự hoa viên, mọi bằng chứng đều chỉ hướng Lệ phi.

Hoàng thượng cũng không quan tâm Lệ phi biện giải gì nữa, lập tức phái người soát cung, không ngờ tìm được một hộp độc dược, loại độc này cũng chính là loại độc hai cung nữ kia trúng phải.

Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Hoàng thượng vô cùng tức giận hạ lệnh giam lỏng Lệ phi trong cung nàng ta.

Phi Yến lại luôn cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, cũng rất không hợp lý, cũng do nàng kiên trì nên Hoàng thượng mới không biếm vào lãnh cung ngay lập tức mà chỉ giam lỏng trong cung giống Bàng phi.

Sau khi Bàng Thống trở về nghe được tin này cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn vẫn nói lại kết quả điều tra cho Phi Yến.

Nhà hai cung nữ kia đều nhận được một số bạc lớn, tuy rằng tạm thời chưa tra được là ai đưa bạc nhưng khả năng họ bị mua chuộc là rất lớn.

“Có phải Lệ phi không?” Bàng Thống hỏi.

Phi Yến cũng không dám khẳng định: “Muội cũng không dám chắc chắn, chuyện này tiến hành quá thuận lợi, muội không dám nói nhất định là nàng ta nhưng cũng không dám bảo không phải, nên muội thấy chúng ta nên tiếp tục điều tra. Tuy rằng chúng ta phải rửa sạch oan tình cho tỷ tỷ nhưng cũng không thể vì thế mà oan uổng người khác.”

Bàng Thống nhìn thấy muội muội kiên định thì gật đầu đồng ý.

Thật ra nếu là hắn, có lẽ hắn sẽ không làm như vậy nhưng sau khi tra án cùng muội muội, thấy những người này chấp nhất với chân tướng như thế nào, đột nhiên hắn lại nghĩ, có khi bọn họ đúng.

“Bàng tiểu thư, Bàng tiểu thư……..” Chu Công công vội vã chạy lại, Phi Yến nhíu mày nhìn hắn.

Sao Chu Công công luôn ầm ĩ vậy chứ.

“Đã xảy ra chuyện, là chuyện lớn.” Ông ta thở hổn hển nói: “Lệ phi nương nương, Lệ phi nương nương đi rồi.”

“Cái gì?” Phi Yến rất ngạc nhiên.

“Vừa rồi cung nữ phát hiện Lệ phi nương nương tự sát.”

Phi Yến đẩy Chu Công công ra, vội vàng chạy về cung Lệ phi. Bọn họ hoài nghi Lệ phi, Lệ phi liền chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nàng không tin là tự sát.

Ngỗ tác kiểm tra xong thì nói nhỏ với Phi Yến: “Không phải tự treo cổ, có ngoại lực tác động, xem như mưu sát.”

Nếu Lệ phi thực sự bị người khác hại chết vậy Lệ phi nhất định không phải người hại Tam Hoàng tử.

“Muội muội…..” Bàng Thống thấy mọi chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc thì thở dài.

Bọn họ có thể đổ hết mọi chuyện lên người Lệ phi, dù sao cũng có thể dễ dàng nói thành sợ tội tự sát.

Giúp Thu Yến giải quyết khốn cảnh mới là quan trọng nhất.

Phi Yến cũng biết đạo lý này nhưng Hoàng thượng không phải tên ngốc, ngỗ tác cũng là do Hoàng thượng phái tới, cũng không phải hạng người đơn giản gì.

Nếu như khiến Hoàng thượng hoàn toàn không tin bọn họ vậy thì sẽ càng khó giúp Thu Yến.

Nàng có thể nghĩ đến thì sao Bàng Thống không thể.

Hai ngày trời, có vẻ như tìm được rất nhiều manh mối nhưng cuối cùng lại không tra được gì, không chỉ thế, Lệ phi còn mất mạng.

Rốt cuộc là ai hại chết Lệ phi?

Hoàng thượng là một người đa tình, tuy rằng trước đó hoài nghi Lệ phi có thể độc ác nhưng giờ khi biết nàng ta vô tội còn bị hại chết thì lại đau lòng.

Nhìn thấy huynh muội Bàng gia, hắn khoát tay áo ý bảo bọn họ lui xuống.

“Nếu Lệ phi chết huynh nói xem ai là người có lợi nhất?” Hai huynh muội lui ra phân tích.

“Du phi, nếu cả Thu Yến cũng đổ thì Du phi là người có lợi nhất.”

Bọn họ thật sự không muốn đoán Du phi sẽ hại con mình, hơn nữa, Phi Yến tự nhiên lại thấy có chút bất an, không hiểu vì sao nàng càng ngày càng bất an, bất an về Bàng Thu Yến.

Nàng không thể nói với Bàng Thống nhưng lại âm thầm nghi ngờ, Thu Yến, Thu Yến tỷ tỷ của nàng thật sự vô tội ư?

Hôm sau.

Mấy người tiếp tục điều tra, hiện giờ manh mối đều rất hỗn loạn, bọn họ chỉ có thể tiếp tục điều tra, không ngờ lại nghe được một tin tốt lành.

Tam hoàng tử đã tỉnh.

Tam hoàng tử tỉnh thì có nghĩa là chân tướng sắp được làm rõ.

Lúc hai người bọn họ tới thì Chờ bọn hắn đã tới rồi. Tam Hoàng tử sỡ hãi ngồi dựa vào Hoàng thượng, không hề thân thiết với Du phi. Hơn nữa theo như Phi Yến thấy, không chỉ không thân thiết mà trong mắt còn hiện lên vẻ tránh né.

Hoàng thượng hỏi Tam Hoàng tử ngay trước mặt mọi người là tại sao lại rơi xuống nước.

Đứa trẻ lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết nhưng bộ dáng khiếp đảm kia lại hoàn toàn không giống không biết.

“Con ngoan, nói cho mẫu phi được không, con nói cho mẫu phi biết tại sao lại rơi xuống nước, có ai đẩy con sao?” Du phi vừa định bước qua dỗ tam hoàng tử thì nó đã vội vàng lui vào lòng Hoàng thượng, bộ dạng này làm mọi người hoài nghi.

Ngay cả Hoàng thượng cũng có chút khó hiểu.

Phi Yến nghĩ một lát rồi không hỏi gì nhiều mà lập tức ra ngoài.

Chờ Hoàng thượng và Du phi bước ra, Phi Yến nhìn bọn họ: “Thần nữ có cách.”

Nàng nói xong cũng đồng thời nhìn thấy có một tia gì đó lóe lên trong mắt Du phi.

Phi Yến cầm một con búp bê rồi cười nói: “Hoàng thượng bằng lòng vào cùng thần nữ chứ?”

Du phi không vui: “Hoàng nhi vừa tỉnh, các ngươi đừng để cái gì đấy làm hại nó.”

Phi Yến rất thận trọng: “Sẽ không, thần nữ có thể không vào, Hoàng thượng, Người đưa con rối này cho Tam Hoàng tử và nói với Tam Hoàng tử câu này là được.”

Phi Yến tới gần Hoàng thượng dặn dò vài câu.

Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Phi Yến rồi gật đầu đáp ứng.

Thì ra Phi Yến nói với Hoàng thượng là nói với Tam Hoàng tử, búp bê này là một con búp bê thần kỳ, nếu nói bí mật cho nó biết nó có thể giải quyết phiền não cho mình.

Mấy người Chu Công công thật không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến thế nhưng khi nhìn vẻ mặt của Phi Yến và Hoàng thượng thì lại thấy cũng chưa chắc là vô ích, bọn họ biết là giả nhưng Tam Hoàng tử chỉ là một đứa trẻ, sẽ không biết.

Quả nhiên sau khi Tam Hoàng tử nhận được quà của Hoàng thượng liền rất vui vẻ, còn mọi người thì đợi ở cửa sổ. Dù nó không nói ngay lập tức thì Phi Yến thấy nhất định nó cũng sẽ nói gì đó, chỉ cần chờ ở đây thì sẽ có thu hoạch.

Quả nhiên bọn họ không phải thất vọng.

Chẳng được bao lâu, liền thấy Tam Hoàng tử ôm búp bê cúi đầu thì thầm: “Ngươi thật sự giúp được ta sao?”

Một lát nữa nó lại tiếp tục thì thầm, ngữ điệu rất chần chờ: “Vừa rồi Phụ hoàng hỏi ta có biết ai đẩy ta xuống hồ không, ta lừa Phụ hoàng.”

Mọi người ở ngoài đều chấn động, nó thật sự biết.

“Ta biết, ta biết đó là Mẫu phi.” Giọng nói của nó đã trở nên nghẹn ngào.

Còn Hoàng thượng ở bên ngoài đã bóp cổ Du phi……..