Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 14: Xuất phát

Edit: Yukira

Beta: Kiri

Nói thật, đối với cô nương Tô Hữu Ninh này, Chu Kính cũng không biết rõ lắm.

Nhưng thông tin cả hai bên cộng lại thì vẫn có chút thu hoạch.

Tô Hữu Ninh, cung nữ, hai mươi ba tuổi, phụ trách quét tước Từ Thọ cung. Bởi vì tuổi tác tương đối lớn, bốn tháng trước được đưa ra khỏi cung. Thế nhưng nửa tháng sau, Hoàng thượng bắt đầu phái người tìm kiếm cô ta, nhưng mà người phái đi thì đến một phần ba là bị giết chết, hung thủ luôn gây án bằng cơ quan.

Mười ngày trước, Hoàng thượng thu hồi tất cả thị vệ đã được phái đi, sau đó tìm đến nhóm người Bao Chửng, Công Tôn Sách, lệnh ra ngoài tìm người.

“Ai~~ ta nói này, không phải là Hoàng thượng có tư tình  với Tô Hữu Ninh chứ?” Bao đại nương đưa ra một giả thiết không đáng tin cậy lắm, người mới nghe ai cũng là nghĩ đến điều này trước tiên.

Song lại nhận được ánh mắt đùa cợt của mọi người.

“Này này, các ngươi nhìn ta kiểu gì vậy. Không thể sao?”

“Chu huynh, vậy khi các ngươi đi tìm người có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Bao Chửng hỏi Chu Kính, cũng không quan tâm tới suy đoán của Bao đại nương. Có lẽ ở đây ai cũng biết, đó là điều không thể.

Chu kính chần chừ một chút: “Ta cũng không cảm thấy có gì kỳ quái cả, kỳ quái nhất. Chính là việc tìm người này thôi. Hơn nữa Tô cô nương này, từ đầu đến cuối chúng ta đều không nhìn thấy cô ta. Nếu như không phải huynh đệ chúng ta không ngừng chết đi, và bị dính hết bẫy rập này đến bẫy rập khác thì có lẽ ta cũng cho rằng là không có người này.”

“Các ngươi thật sự chưa từng thấy vị Tô cô nương này?” Ngay cả Công Tôn Sách cũng rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, chưa từng thấy.”

“Thật ra sao chúng ta phải tìm Tô cô nương này chứ?” Phi Yến rãnh rỗi thốt lên một câu.

Mọi người khó hiểu nhìn nàng.

“Mọi người xem, ta vừa nghe Chu đại ca nói xong, liền cảm thấy nếu chúng ta không theo kịp cô ta thì cô ta cũng sẽ dừng lại chờ, hơn nữa, còn lộ ra một chút dấu vết dụ dỗ mọi người đuổi theo. Đây là chuyện mà một người thật sự muốn trốn sẽ làm sao? Ta đoán là dù chúng ta không đuổi theo, cô ta cũng sẽ tìm tới chúng ta.”

Mọi người đều là chưa tiếp xúc với vị Tô cô nương này, mà người duy nhất từng tiếp xúc – Chu Kính suy nghĩ một chút rồi nhíu mày.

“Quả thật là như thế.”

“Được, nếu đã thế, vậy phải nghĩ đến vấn đề thứ hai, tại sao cô ta lại muốn làm như vậy? Lẽ nào chỉ là vì muốn giết người?” Bao Chửng nói lên vấn đề.

“Không ai buồn chán như thế đâu?” Lăng Sở Sở mở miệng.

Phi Yến nghĩ, cũng chưa chắc đâu, thật sự cũng có vài người nhàm chán như thế, ở hiện đại có không ít trang báo đã đăng tin, có vài người do bị áp lực quá lớn, nên làm một số hành vi quá khích trả thù xã hội.

Nhưng đương nhiên, Tô Hữu Ninh này lại là chuyện khác!

“Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Nói mấy thứ này cũng chẳng để làm gì, Phi Yến vẫn quan tâm đến chuyện chính hơn.

“Nếu đã vậy, không bằng chúng ta thử một lần. Chúng ta giả thiết, cô ta biết chúng ta đang tìm cô ta, cho nên, cô ta sẽ để lại đầu mối.”

“Nếu như cô ta để lại đầu mối, vậy đến vấn đề thứ ba, tại sao cô ta biết là chúng ta đang đi tìm?” Công Tôn Sách tỉnh táo bổ sung.

Phi Yến nhìn Công Tôn Sách một cái rồi lại nhìn Bao Chửng một cái, khóe miệng cong lên, quả nhiên, Bao Chửng và Công Tôn Sách, đều thuộc đẳng cấp cao a.

“Phi Yến tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy?” Xưng hô như vậy với nàng, cũng chỉ có một mình Triển Chiêu mà thôi.

“Ta đang nghĩ đến Bao Chửng và Công Tôn Sách a, hai người thực sự là được trời đất tác thành.”

Nói xong Phi Yến liền bắt đầu cười khanh khách.

Liền nhận lấy cái nhìn chằm chằm của Công Tôn Sách. Mà vẻ mặt Bao Chửng thì rõ ràng là 囧.

“Phi Yến tỷ tỷ, tỷ đúng là không có học thức, dùng loạn thành ngữ rồi.”

“Vậy ta nên dùng thành ngữ như thế nào? Hai người liên thủ, thiên hạ vô địch?”

Quả nhiên, vẻ mặt của mọi người đều 囧.

“Được rồi được rồi, muội còn muốn nói năng lộn xộn gì nữa đây.”

“Nếu như vậy, chúng ta giảm tốc độ thôi. Nhân tiện du sơn ngoạn thủy.”

Mọi người thấy bộ dạng Phi Yến, cũng đều nở nụ cười, đúng vậy, trước đây nàng đâu có như thế này, dù có thế nào cũng muốn vội vàng tra án, giờ lại muốn đi du sơn ngoạn thủy.

Nhưng cũng dễ hiểu, nếu bọn họ bị giam lỏng trong nhà lâu như thế thì cũng sẽ buồn bực thôi.

Theo ý chỉ Hoàng thượng, Tô Hữu Ninh này là người Giang Chiết. Bọn họ liền trực tiếp đi đến Giang Chiết, về phần nói Tô Hữu Ninh từng xuất hiện ở vùng ngoại ô kinh thành, trước mắt bọn họ cũng không cần quan tâm.

Bọn họ không thể hoàn toàn bị Tô Hữu Ninh dắt mũi, hơn nữa, như vậy cũng có thể chứng minh suy đoán của bọn họ, là Tô cô nương này, có thật sự muốn dẫn bọn họ theo không?

Rời kinh đi về phía nam, mấy người giục ngựa, nhưng cũng không nhanh.

Rõ ràng, mọi người đều cảm thấy thoải mái, còn Chu Kính thì không thoải mái lắm.

Nhìn mọi người kéo dài thời gian, hắn cũng không nói gì thêm, cứ cau mày đi theo thôi.

Vì đi chậm nên mọi người không kịp đến thành trấn kế tiếp.

Chỉ có thể đến dừng chân nghỉ ngơi ở một quán nhỏ.

Bọn họ đều mang lương khô, không thịt thà gì, thấy thịt tất cả đều sáng mắt lên. Chủ quán là một hán tử thật thà, đương nhiên là mang hết thịt trong quán lên.

Chỉ trong chớp mắt đã bị quét sạch.

Ăn xong, mọi người đều ôm bụng ngồi trên ghế, Triển Chiêu mở miệng: “Đúng là người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn liền đói bụng đến phát hoảng. Châm ngôn này thật chính xác!”

Nhìn hắn như thế, Phi Yến châm biếm: “Có tiểu hòa thượng như đệ sao? Còn dám ăn thịt, trên đường đi có bỏ đói đệ đâu, suốt ngày chỉ ăn thôi.”

“Rượu thịt không ở trong lòng Phật tổ. Chúng ta cần gì phải tính toán nhiều.” Triển Chiêu già mồm át lẽ phải.

Trong mấy người cũng chỉ có Chu Kính nhã nhặn ăn.

“Nếu như Hoàng….. Hoàng công tử biết chúng ta chẳng làm gì, cũng không đi tìm người ngài muốn tìm, mà chậm rãi đi về Giang Namm thì không biết sẽ như thế nào?” Công Tôn Sách nói đùa.

“Ở bên ngoài Quân mệnh khó tuân.” Phi Yến không ngẩng đầu lên, cứ cầm đũa chọc đồ ăn, nói tiếp.

Bao Chửng rõ ràng thấy, khóe miệng Chu Kính giật một cái.

Hắn cũng lúng túng cười cười.

Không biết vì sao, hắn luôn luôn thấy Phi Yến bị mất một phần ký ức, khá giống trước đây nhưng lại có chút không giống.

Đương nhiên, mặc kệ thế nào, cũng là Bàng Phi Yến từng chung hoạn nạn cùng bọn họ.

Công Tôn Sách nhìn nàng chọc đồ ăn: “Nàng không no à?”

Trong giọng nói lộ vẻ quan tâm.

“Chọc chơi a.”

⊙﹏⊙

Chọc đủ rồi, Phi Yến ghép đống đồ ăn lại thành hình đầu lâu, đưa cho mọi người xem: “Ta ghép có không giống?”

Á?

Mọi người nghĩ, may mà chúng ta ăn xong rồi.