Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 81: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (11)

Editor: Uyên Uyên


Mặc dù quan hệ giữa hai người đã trở về như trước, thậm chí còn gần gũi hơn, nhưng Lê Tử Ngôn vẫn không thay đổi giờ làm việc. Ngay từ đầu cậu đã có ý định tránh mặt Cố Thừa Trạch, đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác nữa là bởi vì dung mạo của cậu quá mức kinh diễm, khiến không ít học sinh giả bệnh đến phòng y tế tìm cậu nói chuyện phiếm, cho nên cũng vì suy sét cho các học sinh. Hơn nữa bác sĩ Vương tuổi cũng không còn trẻ nữa. Buổi tối thường xảy ra một số tình huống bất ngờ, còn phải làm ca đêm nên Lê Tử Ngôn tất nhiên ôm công việc mệt mỏi này cho mình.


Cố Thừa Trạch cũng không ép buộc, hai người cho đến bây giờ hắn chỉ còn lại đau lòng cùng áy náy với Lê Tử Ngôn, nên thay đổi thời gian thì sao, dù sao hắn cũng được tự do, chỉ cần biết khi nào Lê Tử Ngôn sẽ tới đây là đủ rồi.


Trong lúc này, Trình Hàm tất nhiên không có khả năng dừng lại, ba ngày đầu tới tìm Cố Thừa Trạch lại phát hiện thái độ của đối phương còn lạnh lùng hơn so với trước kia.


"A Trạch, gần đây cậu bị sao vậy? Tâm trạng không tốt sao? Có muốn chia sẻ với người bạn tốt này của cậu không~"


Trình Hàm ôm lấy bả vai Cố Thừa Trạch, bởi vì động tác này nên khoảng cách giữa hai người rất gần, thân mật đến mức đã vượt qua giới hạn của bạn bè khác giới bình thường, Trình Hàm lại cố tình hết lần này tới lần khác không hề có khái niệm né tránh nghi ngờ.


Cố Thừa Trạch thở dài một hơi thật sâu, lấy cánh tay Trình Hàm ra khỏi vai mình:
"Tiểu Hàm, sau này đừng làm hành động như vậy nữa, bây giờ cậu là người có vị hôn phu, đừng để cậu ấy hiểu lầm."


Vẻ mặt Trình Hàm trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt tươi sáng, nhún vai:
"Được rồi, thật là nghiêm khắc, lão cổ hủ."
"Đây là vì muốn tốt cho cậu."


Giọng nói của Cố Thừa Trạch rất thản nhiên, vẻ mặt tuy rằng vẫn nhu hòa nhưng không còn thân thiết như trước kia, mà rất có chừng mực. Thật ra lúc trước hắn cũng muốn kéo dài khoảng cách với Trình Hàm, nhưng dù sao hai người cũng là bạn bè, đột nhiên lãnh đạm như vậy hắn sợ sẽ làm tổn thương Trình Hàm, nhưng lần này Trình Hàm đã làm cho hắn có chút bất mãn:


"Hai chúng ta dù sao cũng là người khác giới, đi quá gần rất dễ gây tin đồn không tốt cho cậu."
Cố Thừa Trạch không nhắc tới chuyện của Lê Tử Ngôn, ít nhất bây giờ hắn không muốn nhắc tới, hắn không muốn Trình Hàm sinh ra bất mãn nào khác với Lê Tử Ngôn.


Mà Trình Hàm cũng chỉ gật đầu, dù sao trong lời nói của Cố Thừa Trạch cũng đều là có ý tốt với cô, tuy rằng đây không phải là kết quả mà cô muốn, nhưng cũng không thể giở trò vào lúc này.


"Mấy ngày nay tôi rất bận, cậu không cần đến học viện quân sự tìm tôi nữa."
"Tại sao?! Tôi đợi cậu trong văn phòng cũng được. Hoặc tôi đến lớp học của cậu."


"A Hàm, học viện quân sự đúng là có cho phép nghe thính, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài trường, hơn nữa lúc cậu đến đều là thời gian học, trong quá trình học vào lớp trễ là sự thiếu tôn trọng đối với giáo viên và bạn học."


Vẻ mặt Cố Thừa Trạch vẫn nhu hòa như trước nhưng giọng nói lại trở nên nghiêm túc, Trình Hàm bĩu môi, ủy khuất trong chốc lát nhưng cũng không thể nói gì nữa.
"Được rồi, tôi còn có việc, cậu cứ chờ ở chỗ này, Tô Sỹ sẽ đến đón cậu."


Cố Thừa Trạch đẩy kính lên:
"Hai người đã đính hôn rồi, Tô Sỹ tuy rằng hơi bận việc, nhưng rất quan tâm cậu, bình thường cậu nên ở bên cạnh Tô Sỹ nhiều hơn. Chúng ta là bạn, không nên gặp nhau nhiều."


Nói xong, Cố Thừa Trạc nhìn thời gian, cầm máy truyền tin rời khỏi văn phòng, để lại Trình Hàm một mình ngồi trên ghế với vẻ mặt u ám.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)


Cố Thừa Trạch đương nhiên không có việc gì, hắn chỉ là muốn đi gặp Lê Tử Ngôn, trước kia hắn vẫn sẵn sàng chơi với Trình Hàm, nhưng trong khoảng thời gian này hành động của Trình Hàm đã đủ để phá vỡ sự thiên vị của Cố Thừa Trạch đối với cô. Hơn nữa so với Trình Hàm "hoạt bát" quá đáng thì Lê Tử Ngôn mềm mại ngoan ngoãn càng đáng yêu hơn.


"Đợi lâu chưa?"
"Không sao, anh cứ từ từ, không cần vội."
Lê Tử Ngôn mỉm cười với Cố Thừa Trạch đang bước nhanh về phía cậu, lấy ra một tờ khăn giấy:
"Đi nhanh như vậy làm gì, đều đổ mồ hôi rồi."


Khăn giấy mang theo một hương thơm tươi mát của hoa trà, tràn ngập khoang mũi của Cố Thừa Trạch, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, nhưng không kéo cậu ra mà kéo tay Lê Tử Ngôn di chuyển lên mặt mình.


Chỗ bị hắn nắm lấy giống như đang bốc cháy, làm cho Lê Tử Ngôn cảm thấy cổ tay nóng lên, lỗ tai cũng ửng đỏ theo, nhưng cổ tay mảnh khảnh của cậu bị lính gác cao lớn nắm trong tay tất nhiên không có cách nào trốn thoát.


Cố Thừa Trạch dựa vào chiều cao của mình, nhìn thấy hết toàn bộ phản ứng của Lê Tử Ngôn, khóe miệng mỉm cười, cặp kính vừa vặn che khuất nhu tình nóng bỏng trong mắt hắn.
"Không phải muốn đi mua thức ăn cho linh thú sao, đi thôi."
"Ừm."


Con mèo trắng nhỏ hồi trước đã được Lê Tử Ngôn mang về nhà, Lê Tử Ngôn vì con mèo trắng này mà cố ý thiết kế khung leo và đồ chơi cho mèo như ở trái đất cổ đại. Hôm nay là muốn đi mua chút thức ăn linh thú cho mèo trắng nhỏ.


Hai người đi cùng nhau, dọc theo đường đi nói đùa cười giỡn, chưa đi ra bao lâu đã bị âm thanh phía sau gọi lại.
"A Trạch!"
Trình Hàm chạy tới, cô mặc quần yếm, tóc búi tròn, bộ dáng thiếu nữ hoạt bát nhưng biểu tình lại mang theo buồn bực cùng tức giận:


"Cậu không để ý đến tôi là bởi vì anh ta sao?"
"Tiểu Hàm? Tô Sỹ không đến đón cậu à?"
"Vì sao cậu luôn muốn đẩy tôi cho Tô Sỹ?! Chúng ta không phải là anh em tốt sao? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi chỉ vì anh ta?!"


Nhiều lần ăn vạ khiến Trình Hàm mất đi lý trí, cô đỏ mắt đưa ngón tay chỉ vào Lê Tử Ngôn, vẻ mặt mang theo phẫn nộ cùng ủy khuất.


Cô lấy ngoại hình của mình để đổi lấy tình cảm của Cố Thừa Trạch nhiều năm như vậy, nhưng lúc này Cố Thừa Trạch lại bảo vệ Lê Tử Ngôn ở phía sau, biểu tình của cô cũng không được  tốt.


"Tiểu Hàm, cậu đừng quá đáng, cậu là bạn của tôi, Tử Ngôn cũng vậy, tôi không đẩy cậu cho Tô Sỹ mà hai người lẽ ra nên thân mật hơn mới đúng, thân phận của cậu ấy có tư cách chăm sóc cậu hơn so với tôi."
"Có phải cậu cùng phe với Tô Sỹ không?"


Cố Thừa Trạch thở dài một hơi, hôm nay mới phát hiện tư duy của Trình Hàm có bao nhiêu thiếu sót, lại có bao nhiêu cố chấp.


"Tiểu Hàm, trước kia tôi quan tâm cậu là bởi vì tôi là bạn tốt của cậu, hiện tại tôi vẫn sẽ quan tâm đến cậu, nhưng trách nhiệm không còn thuộc về tôi nữa, như vậy đối với ai cũng không tốt. Ngoài ra, Tử Ngôn là bạn của tôi nên tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng cậu ấy, không nên tùy tiện chỉ trích."


Giọng nói của hắn rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng không ôn hòa như lúc trước nữa, Trình Hàm chưa từng thấy qua Cố Thừa Trạch như vậy, đỏ mắt âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Lê Tử Ngôn, xoay người rời đi.


Lê Tử Ngôn nhìn bóng lưng Trình Hàm chạy đi xa, đưa tay kéo lấy ống tay áo Cố Thừa Trạch, ánh mắt lo lắng:
"Anh không cần hung dữ như vậy, Trình tiểu thư thật ra rất tốt, cô ấy hiểu lầm chúng ta vì quá quan tâm đến anh mà thôi."


"Nếu như vậy, cô ấy càng nên biết lúc nào nên tỉnh táo."