Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 220: Leo lên làm Boss thời mạt thế (27)

Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn nằm ngửa trên giường, hai chân, bả vai và cổ đều bị Hàn Lâm Hạ khống chế, cậu giãy dụa không được nhưng cũng không muốn giãy dụa.
"Anh ơi..."


Hàn Lâm Hạ dùng ngón cái vuốt ve yết hầu của Lê Tử Ngôn, ánh mắt tối tăm, cúi đầu làm cho khoảng cách giữa hai người gần như biến mất, đôi môi như muốn chạm vào nhau.
"Em nói muốn ở bên anh, sẽ luôn ở bên anh phải không?"
"Em sẽ luôn ở bên anh, mãi mãi không rời đi."


Lê Tử Ngôn gật đầu, hơi nâng người lên chần chờ đặt môi lên môi Hàn Lâm Hạ, sau đó giơ tay ôm lấy lưng Hàn Lâm Hạ, "Anh ơi, để em mãi mãi bên anh đi."


Những tình cảm bị đè nén trong lòng rốt cục cũng phun trào, ánh mắt Hàn Lâm Hạ nóng rực, hơi nâng cằm lên, vết sẹo trên mặt hoàn toàn rơi vào tầm mắt Lê Tử Ngôn.


Cậu nhìn tay Hàn Lâm Hạ di chuyển trên người mình, cuối cùng dừng ở eo cậu, nhìn Hàn Lâm Hạ cúi đầu giống như dã thú cắn cổ con mồi của hắn, nhìn Hàn Lâm Hạ từng chút cắn nuốt lý trí của cậu.
"Em chỉ có thể có anh, đừng bao giờ nghĩ sẽ chạy trốn.


Đợi đến khi Lê Tử Ngôn tỉnh lại thì bên tai cậu chỉ vang vảng lại những lời này, Hàn Lâm Hạ bên cạnh đã không còn chỉ để lại cho cậu một bộ quần áo hơi rộng.


Lê Tử Ngôn nằm trên giường, cơ thể đau nhức vì vận động quá sức, lồng ngực và cần cổ còn có dấu vết của Hàn Lâm Hạ, Lê Tử Ngôn đỏ mặt chôn người vào trong chăn.


Tuy hai người chưa làm gì nhưng Lê Tử Ngôn lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ dường như đã gần hơn so với trước kia. Hơn nữa tối hôm qua cậu có thể cảm giác được không chỉ là tình cảm của Hàn Lâm Hạ mà còn có du͙ƈ vọиɠ cố kìm chế.


Tang thi xung quanh gần như đều bị gϊếŧ sạch, cho dù có cá lọt lưới thì cũng không dám tới gần, Lê Tử Ngôn nằm trên giường nhắm hai mắt lại. Hàn Lâm Hạ chỉ để lại cho cậu một cái áo, hình như không muốn cậu đi ra ngoài, tuy cậu có không gian nhưng cậu vẫn thuận theo ý muốn của Hàn Lâm Hạ.


Bên kia thi thể trong sân đã được xử lý sạch sẽ, Trần Khoáng Viễn dẫn theo vài đội viên dị năng nước rửa sạch mùi hôi và vết máu trong sân, giảm bớt rất nhiều mùi hôi thối.


Vương Thành đã chết, đội trưởng và đội viên phụ thuộc vào Vương thành cảm thấy bồn chồn. Tối hôm qua bọn họ đã chứng kiến năng lực của Hàn Lâm Hạ, hơn nữa nhìn khí chất của Hàn Lâm Hạ quả thực làm cho bọn họ không dám tạo phản.


Mà những người Kim Bằng từ Thuý Lăng Loan lúc này đang ở trong phòng liên lạc với Kim Bằng để tiến hành bước tiếp theo, tất cả đều lệch khỏi kế hoạch của bọn họ nên nhất định phải diệt sạch lại một lần.


Hàn Lâm Hạ chỉ ngủ bên cạnh Lê Tử Ngôn một lát liền đi ra ngoài, chờ lúc hắn đi ra thì trời đã sáng bừng, dẫn Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết đi vào đại sảnh căn cứ.


Trong đại sảnh đã tụ tập chật cứng người, một đám người hai mặt nhìn nhau, sau khi thấy bóng dáng Hàn Lâm Hạ đều hô to, "Boss Hàn."
"Mọi người không cần gọi tôi là Boss."


Hàn Lâm Hạ ngồi xuống đất, một đám người cũng ngồi theo hắn, có thể thấy được sự khẩn trương của bọn họ, "Vương Thành đã chết, quy định của Đảo Rắn Chuông cũng nên thay đổi."
"Ngài nói."


Hàn Lâm Hạ đã lên tiếng thì không người nào dám phản bác, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng Hàn Lâm Hạ đừng làm khó bọn họ quá.
Trần Khoáng Viễn đi lên đọc từng quy định đã viết, sắc mặt mọi người cũng dần trở nên thoải mái.


Hàn Lâm Hạ không phải Vương Thành, sẽ không đam mê cái gọi là hoàng đế mạt thế, càng sẽ không mất nhân tính đến mức dùng người để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ và nhu cầu của mình. Hắn chỉ cần sống với Lê Tử Ngôn, đồng hành với các anh em của hắn là đủ rồi.


"Ai đã từng gϊếŧ người thì tôi sẽ không nhận, mấy người có thể chọn tiếp tục ở lại căn cứ làm tay sai, nhưng không được giữ lại vũ khí."


Đây là yêu cầu cơ bản nhất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, so với Vương Thành thì cái này còn tốt hơn rất nhiều. Huống chi bọn họ đã biết năng lực của Hàn Lâm Hạ nên mạng sống cũng được bảo đảm nhiều hơn.


Thấy người phía dưới không có dị nghị, ngón tay Hàn Lâm Hạ khẽ gõ đầu gối nhìn đám người của Kim Bằng.
"Lần này mấy người tới đây là vì cái gì?"
"......Vương Thành đã từng tìm ông chủ của chúng tôi muốn chúng tôi hợp tác với gã nghĩ cách gϊếŧ anh."


Người nọ biết tình huống này không thể nói gì khác nên chỉ có thể ngả bài, y nhìn về phía Hàn Lâm Hạ, khẩn trương nuốt nước miếng, "Boss Hàn, bây giờ ngài đã nắm quyền nơi này nên chúng tôi cũng sẽ hợp tác với ngài, trong tay ông chủ chúng tôi có tình báo, có thể trao đổi với ngài."


Khi Vương Thành tìm bọn họ nói việc gϊếŧ Hàn Lâm Hạ đã nhắc tới chuyện dị năng này, cho nên bọn họ cũng có hiểu biết. Nhưng bọn họ chỉ có thể thất vọng.
"Cái gì cần biết tôi đã biết."


Hàn Lâm Hạ không có cảm xúc gì, người ở chỗ này nhưng trái tim lại đã sớm bay đi, "Ông chủ mấy người có ý gì tôi không quan tâm, thả mấy người đi cũng được nhưng cậu phải nói chuyện lại với ông chủ mấy người. Lần này tôi coi như là ngoài ý muốn nhưng nếu sau này mấy người còn dám giở trò tấn công căn cứ chúng tôi thì....tôi không phải Vương Thành."


"Hiểu rồi, hiểu rồi." Mấy người kia liên tục gật đầu, sợ tới mức trên trán đổ đầy mồ hôi. Cảnh tượng bị Hàn Lâm Hạ tra tấn tối hôm qua vẫn còn hiện trước mắt làm cho sắc mặt bọn họ đều trắng bệch.


Những gì nên nói đã nói, Hàn Lâm Hạ không muốn ở chỗ này lâu nữa, thông báo với Bạch Kính Triết một tiếng rồi quay về phòng.
Trận chiến lần này mang đến một sự bình tĩnh ngắn ngủi, hắn không muốn lãng phí.


Đẩy cửa ra, người trong phòng đã dậy tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn về phía hắn.
"Anh ơi! Anh về rồi!"


"Ừm." Yết hầu Hàn Lâm Hạ khẽ lăn, đóng cửa từng bước đi đến bên giường ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh lộ ra bên ngoài của Lê Tử Ngôn, "Ngủ ngon không?"


"Dạ, nhưng anh không ở bên cạnh em ngủ không ngon." Lê Tử Ngôn đã quen làm nũng, trước kia không có cơ hội, bây giờ được trời ban nên tất nhiên cậu phải quý trọng.


Mặc kệ quần áo rộng rãi không vừa người trên người, Lê Tử Ngôn cọ vào ngực Hàn Lâm Hạ, dựa vào người Hàn Lâm Hạ, "Anh ơi, có phải anh không muốn em ra ngoài không?"


Hàn Lâm Hạ không nói gì nhưng đây lại là câu trả lời tốt nhất. Hắn nhìn người trước ngực mình, ánh mắt u ám nắm lấy cổ tay đối phương.
Đúng là hắn không muốn Lê Tử Ngôn đi đâu, hắn muốn nhốt Lê Tử Ngôn ở một nơi chỉ có hắn biết.


Điều này thật sự rất kỳ lạ, lúc đầu Lê Tử Ngôn thổ lộ với hắn, hắn không tin. Hắn cho rằng Lê Tử Ngôn chỉ muốn tìm kiếm một cây đại thụ để che chở cho cậu, hắn cho rằng mình ở trong lòng Lê Tử Ngôn cùng lắm chỉ là một công cụ.


Nhưng sau đó nhìn Lê Tử Ngôn huấn luyện với Trần Khoáng Viễn trong lòng hắn lại không thoải mái. Hắn không đồng ý lời thổ lộ của Lê Tử Ngôn, không chấp nhận tình cảm của Lê Tử Ngôn nhưng tự mình giúp Lê Tử Ngôn trở nên mạnh mẽ.


Hắn cho rằng sau khi Lê Tử Ngôn mạnh mẽ sẽ lựa chọn buông tha cho hắn, rời khỏi hắn nhưng mãi đến ngày hôm qua hắn mới thật sự nhận ra câu nói kia của Lê Tử Ngôn là thật.
Lê Tử Ngôn muốn ở bên cạnh hắn, Lê Tử Ngôn thật sự là vì hắn mà trưởng thành.
Hắn nghĩ người như vậy, sao hắn nỡ buông tay...