Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 147: Muốn nựng báo đen ngạo kiều (4)

Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn xấu hổ đỏ mặt, cầm phần bánh mì ít hơn của mình ngồi xuống bên cạnh. Đôi môi nhỏ xinh hồng hào lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng còn đưa ra đầu lưỡi ɭϊếʍƈ đi nước sốt salad trắng trên môi, lộ ra sắc thái mê người mà chính bản thân cậu cũng không biết.


Ánh mắt Lai Tháp vô thức liếc nhìn đối phương, ngẫu nhiên nhìn thấy động tác và biểu cảm vừa ngây thơ vừa quyến rũ của đối phương mà cứng đờ. Nếu không phải hắn đã biết thằng nhóc trước mặt này vừa nhát gan vừa đơn thuần thì hắn sẽ cảm thấy người này đang cố ý dụ dỗ hắn.


"Hôm nay phải đến lớp?"
"Dạ, lát nữa em có một lớp chuyên ngành, đàn anh Lai Tháp thì sao?"
"Bên hội học sinh còn có việc, tôi phải đi xử lý."


"Thế à." Lê Tử Ngôn gật đầu, trong giọng nói mang theo chút ngưỡng mộ cùng tò mò, "Đàn anh Lai Tháp, em nghe ba với cha nói anh rất giỏi, năm hai đại học đã giành được giải săn bắn, hơn nữa còn là cán bộ xuất sắc của trường, có đúng như thế không?"


"Chỉ là một vài trận đấu nhỏ thôi, có là gì đâu." Đây không phải là do Lai Tháp tự cao, mà hắn thật sự cho rằng vinh dự nhỏ bé này không phải là vấn đề gì to lớn.
Ngược lại, khuôn mặt của Lê Tử Ngôn phấn khích đến ửng hồng, khao khoát trong ánh mắt cũng không thể che dấu được.


"Đàn anh Lai Tháp thật lợi hại nha, thật hâm mộ với những người có thể giỏi như thế, nếu em cũng cường tráng lợi hại như anh thì tốt rồi."


Lê Tử Ngôn mím môi cười cười, lỗ tai lại không bất giác cụp xuống, "Lúc trước anh trai còn nói anh ấy với anh đi ra ngoài thi đấu, anh còn thắng anh trai em, anh trai vẫn rất lợi hại mà đàn anh Lai Tháp lại có thể thắng anh trai thì nhất định là lợi hại hơn anh trai rồi."


Bởi vì cơ thể không tốt nên Lê Tử Ngôn không thường xuyên ra ngoài, nhưng Lê Tử Hàn lại là thú nhân nên anh có thân hình cường tráng, thể chất cùng thiên phú lại tốt nên thường xuyên đi ra ngoài huấn luyện hoặc săn bắn với bạn bè trang lứa, mà hai nhà lại là thế giao vì thế Lai Tháp vẫn luôn quen biết Lê Tử Hàn, tình bạn giữa hai người cũng không tệ, nghĩ như vậy, Lai Tháp cảm thấy hắn cũng không nên quá lãnh đạm với Lê Tử Ngôn. Dù sao tính ra thì Lê Tử Ngôn gọi hắn một tiếng anh cũng không quá đáng.


"Chờ sau này cậu khỏe hơn thì kêu anh trai cậu dẫn đi."
Lai Tháp ăn nốt miếng bánh mì nướng cuối cùng, uống sạch ly sữa, vẻ mặt lại trở nên khó chịu, "Cậu cũng đừng gọi tôi là đàn anh nữa, tuy tôi không đồng ý hôn ước giữa chúng ta, nhưng dù sao cũng có quan hệ với gia đình, cậu cứ gọi tên tôi đi."


"Sao được chứ! Đàn anh Lai Tháp là tiền bối, không thể thiếu lễ phép như thế được."
Nói là nói như vậy nhưng trong ánh mắt Lê Tử Ngôn lại hiện lên vẻ vui sướng, giống như một đứa trẻ được cho đồ ăn ngon, còn giống như một bạn nhỏ được khen thưởng, hết sức muốn thân thiết với người khác.


"Đàn anh Lai Tháp lớn hơn em hai tuổi, vậy em gọi là anh Lai Tháp được không?"


Phải nói Lê Tử Ngôn thật sự rất biết cách bắt trúng điểm chết của người ta, một tiếng "anh" này vừa nhẹ vừa mềm, thẳng tắp bay vào lòng hắn, làm tim hắn rơi mất một nhịp. Tay phải đặt dưới bàn không khống chế được mà siết chặt, ánh mắt nhìn loạn xung quanh.
"Tuỳ, tuỳ cậu."
"Anh Lai Tháp!"


Lê Tử Ngôn cười tươi rói lộ ra hàm răng trắng đặc biệt đáng yêu, đôi mắt khẽ nheo lại, giống như một con mèo đang tìm người vuốt ve.


Lai Tháp đưa mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của đối phương, sau đó trượt xuống, rơi vào cần cổ trắng như tuyết, không hiểu sao lại cảm thấy hơi khô nóng, hắn đứng lên cầm máy truyền tin ở bên cạnh, động tác hơi mất tự nhiên.


"Tôi còn có việc nên đi trước, nếu có việc gì thì tới tìm tôi."
Nói xong hắn liền đóng cửa, hoàn toàn không nhớ là mình hoàn toàn không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào cho Lê Tử Ngôn.


Lê Tử Ngôn cũng không đuổi theo hắn cũng không tức giận, ngồi yên đó cầm ly sữa bên cạnh uống một hớp rồi nheo mắt lại. Lúc này biểu cảm của cậu không còn ngây thơ như trước nữa, so với mèo con thì ngược lại càng giống như một tiểu hồ ly thành tinh, vừa lém lỉnh vừa đáng yêu.


Muốn hủy bỏ hôn ước với cậu, còn muốn vứt bỏ cậu, không có cửa đâu, cậu còn muốn chạy đến trước mặt người nọ lắc lư ba năm ngày


Lai Tháp cũng được coi như là một nhân vật phong vân của đại học Acher, vẻ ngoài đẹp trai, thành tích học tập tốt, năng lực cá nhân mạnh mẽ, bối cảnh gia đình cũng trâu bò, gần như là tình nhân trong mộng của hầu hết á thú nhân, và cũng là đối tượng được nhiều người ngưỡng mộ cùng ghen tị, cho nên mặc dù tính cách của hắn quái đản khiêm tốn, nhưng vẫn luôn có người chú ý tới động thái của hắn.


Trong tay Lê Tử Ngôn cầm một cái túi vải nhỏ, trên người mặc áo thun màu trắng và quần short màu xám không quá đầu gối, màu xám trắng phối hợp đơn giản ngược lại có thể làm nổi bật khí chất của một người, cậu chỉ cần đứng ở đó thôi thì đã giống như một tiểu bạch hoa đơn thuần.


"Bạn học, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi cậu có biết đàn anh Lai Tháp ở đâu không?"


Bởi vì chuyện xảy ra hôm khai giảng, nên Lê Tử Ngôn không có ấn tượng tốt với thú nhân lắm, vì thế cậu tìm một á thú nhân, người kia trên đầu có lỗ tai nhọn màu đỏ, cái đuôi vung lắc sau lưng đầy lông, sau khi nghe cậu gọi thì ngẩng đầu lên nhướng mày, vẻ mặt không tốt lắm.


"Cậu tìm Lai Tháp làm gì?"
"Tôi là, tôi là bạn cùng phòng của anh ấy, tôi tới đưa vài thứ cho anh ấy."
"Bạn cùng phòng?!"


Giọng nói của á thú nhân đột nhiên nâng cao, trong lúc nhất thời lại có chút bén nhọn, làm cho Lê Tử Ngôn hoảng sợ lùi về phía sau một bước, ánh mắt mở to, không biết nên làm thế nào.


Cũng không thể trách á thú nhân này làm quá, dù sao không phải bọn họ không biết tính cách của Lai Tháp, ba năm nay, ký túc xá cũng chỉ có một mình hắn. Bây giờ người trước mặt lại nói cậu ta là bạn cùng phòng của hắn, còn là á thú nhân, làm sao y có thể không nghĩ nhiều được.


"Cậu là ai? Tại sao lại ở chung ký túc xá với Lai Tháp?! Có phải cậu tìm quan hệ đi cửa sau không, tôi nói cho cậu biết, Lai Tháp không phải ai cũng có thể theo đuổi, cậu tốt nhất nên hiểu rõ chuyện này!"


Giọng nói của á thú nhân tràn ngập ý tứ cảnh cáo, có lẽ là do hơi khủng hoảng nên giọng nói cũng lớn hơn, bọn họ đang đứng ở hành lang nên trong phòng đều có thể nghe rõ ràng.


Lai Tháp vốn đang xem hồ sơ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi mình, nhíu mày buông đồ trong tay xuống, định ra ngoài xem sao, kết quả vừa mới mở cửa liền nhìn thấy vị hôn thê phiền phức của mình đang ôm một cái túi vải rách, vành mắt đỏ hoe đứng yên ở đó, tùy ý để cho người khác cảnh cáo mình.


"Phil, cậu đang làm gì vậy?" Lai Tháp đi lên nhìn Phil, "Không có việc gì thì đừng ở hành lang la hét."
"Tôi, tôi...là cậu ta làm phiền trước..."


Lời nói dối này quả thực không được khéo, làm sao dáng vẻ kia của Lê Tử Ngôn lại có thể chủ động gây sự, Lai Tháp cau mày đi đến trước mặt Lê Tử Ngôn.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Em, em làm cơm trưa cho anh."


Đôi mắt Lê Tử Ngôn đỏ hoe, giọng nói run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng ở phía sau Lai Tháp rồi hơi co người lại, nói ra lời vừa nhẹ vừa nhanh, "Xin lỗi anh Lai Tháp, em lại làm phiền anh rồi, em không biết là không thể tới đây tìm anh, thực xin lỗi, đều là lỗi của em, anh đừng trách đàn anh Phil, buổi chiều em còn có tiết nên đi trước."


Nói xong, Lê Tử Ngôn nhét hộp cơm trong tay vào ngực Lai Tháp, không để ý đến tiếng gọi của đối phương, lon ton chạy đi.