Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Lục Hà Di gấp tập tài liệu lại và ra khỏi lớp. Dạ Sở Kỳ tắt màn hình máy tính và bàn phím ảo được phát từ quả cầu nhỏ trên bàn, nằm dài. Mấy thứ kiến thức này hoàn toàn khác xa những gì cô đã từng học, hoàn toàn chưa biết qua. Cũng may đầu óc robot của cô không cần nhồi nhét mấy cái này vào, nếu không thì đảm bảo cô trốn đi luôn cho coi.
-Này học sinh mới!
Tiếng gọi làm Dạ Sở Kỳ nhìn lên. Một nhóm học sinh nữ của lớp xúm quanh bàn cô, nhìn. Cô ngồi dậy, tròn mắt ra ý hỏi.
-Dạ Sở Kỳ, đúng không?
Dạ Sở Kỳ gật đầu, càng khó hiểu. Cô nghiêng đầu, mắt mở to thắc mắc. Một cô bạn từ đám người, lao tới ôm cô.
-Trời ơi, đáng yêu quá đi!
Dạ Sở Kỳ vẫn ngồi vững, nhưng chưa kịp tiếp thu. Ngay cả máy tính cũng không phân tích được hành động này luôn.
-Anh Anh, không phải đã nói là dọa cậu ấy một chút sao? -Một cô khó chịu nói.
Cô gái được gọi là Anh Anh cười hì hì, quay qua Dạ Sở Kỳ.
-Mình là Vũ Anh Anh, rất vui đường làm quen.
Dạ Sở Kỳ lúc này mới hiểu, cười gật đầu. Mấy cô bạn xúm xít quanh cô, mỗi người nói một câu.
-Cậu đến từ đâu?
-Cậu bao nhiêu tuổi?
-Tóc cậu mượt thật đó!
-Mặt cậu cứ như là búp bê vậy, đáng yêu quá!
-...
Dạ Sở Kỳ đây là lần đầu biết tới bạn bè. Cô trước giờ ít giao tiếp, kiếp trước cũng chỉ làm quen qua loa được mấy người, không biết thế nào là đám đông náo nhiệt.
Giờ nghỉ trưa, tất nhiên phải ăn trưa. Dạ Sở Kỳ ngồi cùng đám bạn mới, cười đùa vui vẻ. Tương lai cũng thật tốt, mọi người đều rất thân thiện.
-Sở Kỳ, chiều nay đi đâu chơi không? -Anh Anh hỏi.
-Đi chơi? -Dạ Sở Kỳ tròn mắt, lại lắc đầu -Không được!
Vũ Anh Anh nhíu mày, tỏ ra không vui, giận dỗi hỏi:
-Sao thế?
-Mình không biết đường, với lại chiều anh mình tới đón.
Vũ Anh Anh mày càng nhíu chặt. Theo Dạ Sở Kỳ nói, cô 17 tuổi. Mười bảy tuổi mà ra khỏi nhà cũng còn cần có người đưa đón sao? Không phải quá ẻo lả chứ?
-Cậu đúng là giống một con búp bê thủy tinh được nâng niu mà!
Dạ Sở Kỳ chỉ cười không đáp, nhưng ánh mắt toát ra vẻ buồn. Nếu không phải cô là robot, cần được giám sát cẩn thận, thì có lẽ Dạ Sở Hiên cũng sẽ để cô tự do tìm hiểu thế giới.
Đợi ổn định việc với tập đoàn tài chính KM, Dạ Sở Kỳ cô sẽ tự tìm cho mình một lối đi riêng. Chỉ sợ... tốn không ít thời gian...
* * *
Dạ Sở Kỳ vui vẻ hướng phía cổng trường chạy ra. Không biết Dạ Sở Hiên đã tới chưa, nhưng cô rất háo hức muốn kể anh nghe những gì cô đã thấy được trong hôm nay.
Một bàn tay kéo Dạ Sở Kỳ dừng lại, làm cô suýt ngã. Thêm một chút lực, lập tức cô nằm trong lòng người -nào -đó.
-Cẩn thận chứ, đây là đấy.
Dạ Sở Kỳ nhìn xuống dưới, nuốt nước bọt. Cô quên mất sân trường cùng dãy phòng học nằm cách không với vài miếng đá lơ lửng. Chợt nhớ mình đang trong vòng tay người ta, cô liền giật mình quay lại. Là người lúc sáng.
Tư thế hai người đang tương đối ái muội, làm thu hút không ít ánh mắt. Cô tay ôm lấy cổ hắn, còn tay hắn thì ôm dưới eo cô, xem chừng muốn giở trò.
Dạ Sở Kỳ liền đẩy anh ta ra, bối rối cúi đầu. Cô gượng cười, lúng túng nói:
-Xin lỗi... À không, cảm ơn anh đã giúp tôi.
-Không sao, phía dưới đã có một lớp năng lượng bảo vệ rồi, chỉ là ngã sẽ rất đau. -Hắn cười -Dạ Sở Kỳ đúng không? Tôi là Hạ Cảnh Dực.
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn, con trỏ hình tròn trên hệ thống tầm nhìn robot liền chỉ vào trước mặt anh ta, thông tin hiện lên.
Hạ Cảnh Dực, mười chín tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn tài chính KM. Sớm được xác định sẽ thừa kế gia sản khổng lồ của Hạ gia, cùng ngoại hình điển trai, hắn trở thành nam thần số một trong mắt các cô gái.
Dạ Sở Kỳ giật mình. Con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM, hẳn là người giám sát cô. Cô nên cẩn thận mới được.
-Chào anh... -Dạ Sở Kỳ lúng túng.
-Sở Kỳ!!!
Tiếng gọi như cọng rơm cứu mạng Dạ Sở Kỳ, cô liền quay lại. Là Vũ Anh Anh.
-Đó là bạn của tôi. Tôi xin phép đi trước.
Dạ Sở Kỳ chào Hạ Cảnh Dực một tiếng, nhanh chân chạy trước làm hắn không vui nhìn Vũ Anh Anh. Tới chỗ Vũ Anh Anh, cô vội kéo đi. Vũ Anh Anh đẩy tay cô.
-Sao thế hả? Quen được với nam thần lãnh ngạo số một trường ta, còn muốn giấu sao?
-Không có! -Dạ Sở Kỳ vội giải thích -Chỉ quen biết chút ít thôi...
Vũ Anh Anh bĩu môi, không nói nữa. Có tiếng còi xe, Dạ Sở Kỳ nhìn lên. Tả Y Y giơ tay vẫy chào cô, cô liền bỏ qua mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, chào Vũ Anh Anh rồi vội chạy lại.
-Thế nào? -Tả Y Y hỏi -Hôm nay tuyệt chứ?
-Tốt lắm luôn ạ. Bạn bè rất tốt với em, nhất là Anh Anh. Em chung tổ với cô ấy, lúc giải lao, bọn em...
Tả Y Y đang lái xe, mỉm cười nghe Dạ Sở Kỳ thao thao bất tuyệt về chuyện trường lớp.
-Em còn gặp Hạ Cảnh Dực...
"Két!!!"
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, Tả Y Y quay lại nhìn Dạ Sở Kỳ.
-Hạ Cảnh Dực, con trai chủ tịch tập đoàn tài chính KM?
-Vâng -Dạ Sở Kỳ ngây thơ gật đầu -Sao thế ạ?
-Em cẩn thận một chút, nghe nói tên đó rất ghét robot.
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu không nói gì thêm. Tả Y Y lại tiếp tục cho xe chạy. Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, Dạ Sở Kỳ mở cửa xe chạy vào nhà, mặc cho Tả Y Y đi đỗ xe.
Trong nhà, Dạ Sở Hiên và La Tử Ân đang ngồi xem ti vi. Thấy cô về, anh nói:
-Anh có mua kem cho em, ở dưới bếp...
Dạ Sở Hiên nói chưa hết câu, đã không thấy bóng dáng của Dạ Sở Kỳ đâu nữa. Anh cười cười lắc đầu.
Dạ Sở Kỳ xuống bếp, NR-001 đang làm bữa tối thấy cô liền hỏi:
-Cô tìm gì sao, AL-003?
-Kem. -Dạ Sở Kỳ đáp ngắn gọn vì đang khổ sở với cái tủ lạnh to đùng.
-Ngăn lạnh số ba.
Theo lời NR-001, Dạ Sở Kỳ cuối cùng cũng tìm ra kem của mình, vui vẻ ngồi xuống bắt đầu ăn. Ăn xong, cô đem kem còn thừa bỏ lại trong tủ lạnh, lại ngồi xuống xem NR-001 nấu ăn. Tầm nhìn của cô đột nhiên bị mất, như ti vi bị mất kết nối, chớp hiện chớp tắt. Dạ Sở Kỳ hoảng hốt, chưa kịp nói gì thì có cảm giác cơ thể yếu đi, không hoạt động được. Trước mắt cô hiện lên dòng chữ "Tự động tắt nguồn", cô chìm vào mơ màng, chợt nghĩ tới...
Tự động tắt nguồn? Hết năng lượng rồi?