Tiếng nổ vang cả không gian.
Giây phút này dường như dài ra.(tg: slow motion:v)
Nhưng cũng ngoài dự đoán, Hạ Cảnh Dực hắn vẫn còn chưa có chết.(tg: tưởng dễ chết hả con? Mẹ còn chưa ngược mày mà)
Đứng trước mặt Hy Mã Kỳ là một người tóc trắng. Chiếc súng máy văng ra xa, vừa rồi là hắn đá văng đi từ trên tay cô, khiến viên đạn đi lệch hướng.
Nhìn khuôn mặt của người tóc trắng kia, vẻ điên cuồng đột trên khuôn mặt Hy Mã Kỳ đột nhiên cứng ngắc, sau đó biến thành vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.
-Anh Phong?
Nhưng sau đó cô lập tức lùi lại, mắt lại lóe lên tia lạnh lùng.
-Không phải! Anh Phong đã chết rồi!
Người tóc trắng tiến tới. Hắn mỉm cười, đưa một tay đặt lên trán Hy Mã Kỳ, tay còn lại thì đặt ở cổ tay phải của cô. Sau đó hắn từ từ nắm lấy tay cô rồi đặt lên khuôn mặt chính mình. Khi ngón tay cô chạm đến làn da của người kia, cơ thể hoàn toàn mất đi phản ứng, khuôn mặt thoáng qua vẻ u mê.
-Tiểu Kỳ ngốc nghếch, là anh đây.
Chàng trai mỉm cười.
Hắn có khuôn mặt giống hệt như Hạ Cảnh Dực, giống đến bảy tám phần. Giữa bọn họ khác nhau chỉ là khí chất. Một người trầm tĩnh lạnh lùng, một người thì thần bí khó đoán.
Người tóc trắng bước tới, đột nhiên đem Hy Mã Kỳ ôm chặt vào lòng. Khuôn mặt cô vẫn chưa hết hoang mang, cơ thể đều cứng ngắc. Cô không thể tự khiến mình chống lại cái ôm của người này, nhưng lý trí cứ kêu gọi cô giết chết hắn. Tay chân cô như bị hạ độc, một chút cũng không thể động.
Phía sau hai người, Hạ Cảnh Dực đưa mắt nhìn. Đôi mắt lãnh đạm đó của hắn khiến người khác không cách nào nhìn ra tâm tình. Hắn không lên tiếng, lặng lẽ đứng dậy.
Người tóc trắng ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, một chút cũng không nỡ buông ra.
-Xin lỗi tiểu Kỳ... Là lỗi của anh... Anh đáng lẽ phải nghĩ tới suy nghĩ của em trước khi quyết định, cuối cùng lại bỏ lại một mình em ở nơi đó...
Trên mặt Hy Mã Kỳ đầy bàng hoàng, một chút cũng không động, để mặc người kia ôm mình.
Hạ Cảnh Dực cũng tự ngạc nhiên, rằng sau những việc này hắn còn bình tĩnh như vậy. Có điều trong lòng hắn vẫn khó chịu, trái tim vẫn đau nhức, nhưng hắn lại cứ đứng đó nhìn mà không nói gì. Hắn cảm thấy, cô gái mà hắn cho rằng hắn yêu, cũng cho rằng yêu hắn đó, ở bên cạnh người tóc trắng kia cũng thật xứng đôi...
Một người giống hệt hắn...
Hai người kia ôm nhau thật lâu, cuối cùng người tóc trắng mới buông Hy Mã Kỳ ra.
-Đi theo anh, anh sẽ không để em một mình nữa.
Hy Mã Kỳ như bị thôi miên, chân vô thức bước theo người tóc trắng. Nhưng khi ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt của Hạ Cảnh Dực, cô như bừng tỉnh, lập tức lùi lại.
-Khó khắn lắm mới tới được ngày hôm nay, các người đừng hòng lừa tôi!
Hy Mã Kỳ liếc mắt nhìn súng máy dưới đất, nhanh nhẹn bước tới, lại cầm trên tay. Người tóc trắng thở dài, nhưng cũng không làm ra hành động gì. Hạ Cảnh Dực cũng chỉ đứng đó nhìn.
-Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? -Sử Ngao Kim không nhịn được lẩm bẩm, mắt gắt gao quan sát người tóc trắng.
Nhìn cô gái nhỏ tức giận giương hết gai nhọn, người tóc trắng kia trên mặt đầy buồn bã. Hy Mã Kỳ đứng một phía, đối lập với những người còn lại. Cả người cô run run, rốt cuộc mãi vẫn không nổ súng.
-Tiểu Kỳ, em vì sao phải thế?
Hy Mã Kỳ nghe nói, đột nhiên cười lạnh.
-Bởi vì các người hại chết anh Phong. Thế nên là tôi đã tự mình giả trang Hy Mã Kỳ tới đây.
Đáy mắt Hạ Cảnh Dực xẹt qua một tia kinh ngạc. Người này chẳng lẽ không phải tiểu Kỳ của hắn? Nhưng không đúng! Hắn rõ ràng biết được, chính là cô!
Hy Mã Kỳ lại cười gằn.
-Con robot đó ngu ngốc cho rằng chỉ cần đứng từ xa nhìn là được, không cần phải ở gần. Nhưng mà nó đâu biết, bản thân nó chính là thứ được người người nhắm đến rồi. Lợi dụng nó, liền có thể loại cả "Kế Hoạch S" khỏi vòng chiến, vừa có thể khiến người nào đó rối loạn.
Hạ Cảnh Dực trân trối nhìn Hy Mã Kỳ. Người con gái này trước kia rất lương thiện, hắn yêu cô vì điều đó. Nhưng hiện tại... Cô ta đã trở thành loại người mưu mô như vậy. Trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh. Hắn... đã vì kẻ độc ác này mà làm gì cô bé kia...
Hạ Cảnh Dực lặng đi.
-Ngu ngốc, tôi cũng không phải Hy Mã Kỳ của anh. -Nhìn khuôn mặt rất khó coi của Hạ Cảnh Dực, Hy Mã Kỳ cười đến vặn vẹo khuôn mặt. -Tôi là Hàn Tử Kỳ!
-Hàn Tử Kỳ? -Tiêu La Khải ngẩn ra.
Nói ra lời này, trái tim Hy Mã Kỳ đột nhiên quặn thắt lại, khó chịu đến cồn cào. Người tóc trắng bước tới.
-Không phải, em chính là Hy Mã Kỳ.
Hy Mã Kỳ giật mình, mắt hoang mang nhìn người đang bước tới. Chân cô bất giác lùi ra sau.
-Em chính là Hy Mã Kỳ. -Khuôn mặt người tóc trắng đầy vẻ không cam lòng, hình như không muốn nói ra điều này. -Mấy năm trước là người Hàn gia đột nhập vào bệnh viện mang em đi. Bọn họ lợi dụng em mất trí nhớ, đưa vào trí óc em những thứ quá khứ giả để khơi dậy lòng hận thù của em và đánh bại KM. Ngay cả anh cũng bị mang ra lợi dụng. Vì thế anh mới phản bội Hàn gia mà đi.
-Không... Không thể nào... Bọn họ nói với tôi, anh Phong bị người Hạ gia giết chết... -Cô đưa mắt kinh hoảng nhìn Hạ Cảnh Dực -Sao có thể...?
Người mà cô luôn mang thù hận, chính là người trước khi mất trí nhớ cô rất yêu?
Phải rồi...
Hóa ra là vì thế nên cô mới bất giác kéo dài kế hoạch. Vì thế nên đôi khi mới muốn ở cạnh hắn nhiều một chút. Vì thế nên cô mới có thể thân cận với hắn. Vì thế nên cô mới tức giận hắn nhiều lúc không chú ý cô. Vì thế nên cô mới hại cô gái kia. Vì thế nên mới không nỡ nổ súng...
Bởi vì vốn dĩ cô trước kia yêu hắn...
-Đây... Không thể nào...
Súng máy trên tay Hy Mã Kỳ hơi xuống đất, trên mặt biểu cảm hoàn toàn sụp đổ.
-Xin lỗi, bởi vì anh cũng yêu em. -Người tóc trắng thở dài -Anh không muốn nói với em sự thật, sợ rằng sẽ mất đi vị trí quan trọng trong lòng em. Anh biết vị trí của anh trong tim em chỉ là để thay thế hình ảnh của một người mà em không thể nào nhớ ra được, nhưng anh không ngăn được mình ích kỷ. Cuối cùng anh chỉ đành phản bội Hàn gia mà rời đi...
Hy Mã Kỳ run rẩy, cuối cùng chân không đứng vững, ngã xuống đất.
-Không thể nào. Vậy thời gian qua, tôi làm nhiều như vậy để làm gì?