Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 65: Mắt Cánh Bạc

Bác sĩ, thế nào?

Bác sĩ lắc đầu.

-Cô ấy đã không sao, nhưng đôi mắt không giữ được nữa rồi. Do một số va đập, đôi mắt đó xem như bỏ.

-Mắt...

Bác sĩ bước đi mất. Hạ Cảnh Dực nhìn qua Hy Mã Kỳ được y tá mang đi về phòng ở dãy đường dành cho bệnh nhân, bất lực ngồi xuống ghế. Cổ họng hắn nghẹn lại, không chỉ tức giận mà còn nhiều hơn một phần thất vọng.

Hắn đứng dậy, lập tức bước đi.

***

Dạ Sở Kỳ giải phóng năng lượng cản đường đám người đang đuổi theo, bỏ chạy. Nếu không thể đi ra khỏi /Ải Hoang Phế/, cô không thể gửi tin cầu cứu về hệ thống được. Nhưng cô lại căn bản không biết đường ra.

-AL-003 ở hướng kia.

Dạ Sở Kỳ vội rẽ hướng khác. Một thông báo đột nhiên hiện lên làm cô chết sững: "Sắp hết năng lượng, chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng". Thông báo hiện cạnh một đống thông báo lỗi.

-Phải rồi, mình giải phóng năng lượng quá nhiều mà.

Dạ Sở Kỳ tuyệt vọng khụy xuống đất. Trên người cô có nhiều vết trầy xước, máy móc lộ ra ngoài. Nước mưa thấm vào những vết thương, làm rò rỉ điện. Khuôn mặt nhỏ lem luốc không có biểu cảm, đôi mắt của cô đầy bất lực và không chút ánh sáng.

Lăng Tự Tiên đã cảnh báo trước, nhưng cô lại không để ý. Thảm hoạ gì đó liên quan đến cô, cô.... đã không nghe lời....

-Anh Hai.... Em sai rồi.... Em sai rồi.... Em xin lỗi.... Hức....!

Dạ Sở Kỳ khóc nức nở. Nước mưa cứ rơi vô tình, xóa tan đi những giọt nước mắt.

-Ở đây!

Dạ Sở Kỳ hoàn toàn không biết đám người này, càng không biết vì sao họ lại đuổi bắt cô. Nhưng cô hoàn toàn không có khả năng chạy trốn nữa. Cô đành phó mặc tất cả cho số phận. Dù sao, chết lần nữa thì cũng là chết, chết thì chết thôi.

Niềm tin của cô mất sạch rồi.

Một bóng đen vụt qua, đem Dạ Sở Kỳ kéo đi. Bóng đen mang cô đi thật xa, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà đang xây dựng bị bỏ hoang.

Người kia thô bạo thả cô xuống đất.

-Không ngờ cô cũng gây thù chuốc oán nhiều như vậy.

-Hạ Cảnh Dực?

***

/Thành Phố Khởi Nguyên/, khu số 8, tại phòng nghiên cứu đang loạn cả lên.

-Còn chưa tìm ra sao? -Dạ Sở Hiên có chút nóng ruột.

-Không được, thông tin đã nhận nhưng không thấy phản hồi. -Khâu Thiết Hàn trả lời.

Dạ Sở Hiên thật sự đến phát điên. Tả Y Y cũng gấp rút. Đứng phía sau đó là Sử Ngao Kim và Vũ Anh Anh.

-Rốt cuộc vẫn chưa tìm ra Sở Kỳ? -Sử Ngao Kim hỏi.

Dạ Sở Hiên thở dài lo lắng.

-Em biết là "Kế hoạch S" sẽ khiến Sở Kỳ bị nhiều thế lực nhắm đến, vừa định thông báo thì....

Dạ Sở Hiên cắn chặt môi. Anh đáng lẽ phải nói trước việc này, rằng Dạ Sở Kỳ không phải AL-003...

-Đúng rồi! -Vũ Anh Anh kêu lên -Dạ Sở Kỳ đang ở /Ải Hoang Phế/!

-Cái gì? -Cả nhóm nghiên cứu đều quay đầu lại.

Vũ Anh Anh nhíu mày, giải thích:

-Khu vực /Ải Hoang Phế/ có một số máy móc cũ. Đặc điểm ở đó là chỉ có thể nhận thông tin chứ không gửi trả được. Bước vào đó hoàn toàn là sẽ mất liên lạc song phương, chỉ có thể thông báo một chiều.

Sắc mặt Dạ Sở Hiên hoàn toàn đen xuống, đầy lo lắng. /Ải Hoang Phế/ không phải một nơi bình thường, nó là nơi tập hợp những thế lực hắc đạo tại Đại lục địa, tính là chi nhánh của /Lục Địa Đen/ rồi. "Kế hoạch S" lần này, thật sự là sai lầm....

-Đáng lẽ em nên chú ý tiểu Kỳ hơn. -Tả Y Y khóc nức nở.

La Tử Ân vỗ vai an ủi Tả Y Y. Căn phòng trầm mặc, chỉ còn tiếng hoạt động của máy móc và tiếng khóc của Tả Y Y. Vũ Anh Anh cắn môi, có chút nôn nóng. Dạ Sở Hiên đứng dậy.

-Tôi sẽ đến /Ải Hoang Phế/ tìm tiểu Kỳ!

-Khoan đã!

Dạ Sở Hiên dừng lại, quay qua Sử Ngao Kim. Sử Ngao Kim đi tới cửa.

-Em sẽ đi tìm cậu ấy! Em khá rành đường ở /Ải Hoang Phế/.

Dạ Sở Hiên có chút chần chừ.

-Được, nhờ cậu.

Sử Ngao Kim gật đầu, nhanh chóng rời đi.

***

-Tại sao? Tôi đã nói là tôi không làm! Là cô ấy tự nhảy xuống! -Dạ Sở Kỳ cố giải thích.

Hạ Cảnh Dực cười lạnh.

-Từ tầng ba nhảy xuống? Cô tại sao không tìm được cái lý do nào thích hợp hơn? Tiểu Kỳ vốn không phải loại người có khả năng nhảy xuống từ tầng ba như tôi. Cô nghĩ cô ấy sẽ tự hại mình như thế?

-Tôi... Bây giờ tôi có nói gì anh cũng sẽ không tin....

Dạ Sở Kỳ cụp mắt, nước mắt chưa kịp khô lại rơi xuống. Cô quá thất vọng rồi, không ngờ Hy Mã Kỳ lại...

Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ, trong lòng cồn cào khó chịu. Hắn rõ ràng muốn ở cạnh người hắn yêu, nhưng lại nghĩ tới một cô gái đi một mình ở nơi lạ lẫm như /Ải Hoang Phế/. Không hiểu tại sao tự bản thân hắn lại chạy đến đây, lại nhịn không được cứu người hắn vốn nghĩ hắn rất ghét. Hắn cho rằng, hắn làm vậy chỉ là vì muốn biết ai đứng sau sai bảo mà thôi.

Nếu không thì làm sao một con robot có thể tự làm việc như thế?

Hắn nghe thấy đám người Diệp Thường Lạc bàn tán, nói rằng Dạ Sở Kỳ rủ Hy Mã Kỳ đến /Ải Hoang Phế/. Bản thân hắn đã cảm thấy rất nghi ngờ rồi, mới tìm tới. Đám Diệp Thường Lạc mọi ngày đều có vẻ thân thiết với Hy Mã Kỳ, hắn không nghĩ tới vấn đề gì khác ngoài việc nhất định là bọn họ lo lắng cho cô ta. Hơn nữa trước kia Diệp Thường Lạc cũng rất ghét Dạ Sở Kỳ, có ác cảm hắn cũng không lạ. Bản thân hắn cho rằng, hắn đúng.

Cơ thể Dạ Sở Kỳ run run vì đau đớn. Rò rỉ năng lượng từ các vết thương không ngừng làm thông báo hiện lên. Nhưng làm cô đau khổ hơn là lời của hắn. Hắn không tin cô. Hy Mã Kỳ mới là người hắn yêu. Nhưng cô ta làm thế chỉ để trả thù việc gì đó. Cô muốn nói cho hắn, nhưng hắn sẽ lại không tin.

Cảm giác bị người mình thích ghét bỏ, rất khó chịu.

Hai bên im lặng rất lâu, Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu. Ánh mắt cô chạm mắt hắn. Đôi mắt bạc khẽ chớp, lại cụp xuống đầy thất vọng và thương hại. Hạ Cảnh Dực như phát cuồng lên vì ánh mắt đó.

-Cô nhìn cái gì? Đừng dùng thứ ánh mắt đó nhìn tôi. Mọi thứ của cô đều là giả tạo, kể cả nụ cười, những giọt nước mắt,.....

Trong lời của Hạ Cảnh Dực có chút oán trách, phần nhiều hơn là phẫn nộ. Hắn không hiểu vì sao hắn lại tức giận, chỉ là bản thân hắn lại cảm thấy muốn phát điên.

-Đôi mắt đó....

Phải, đôi mắt bạc vẫn ám ảnh hắn. Đôi mắt long lanh sâu sắc với bản chất chỉ là một chiếc camera đó, vẫn đi theo hắn. Hắn chợt nhớ, tiểu Kỳ của hắn đã không còn đôi mắt nữa.....

-Đôi mắt này của cô....

-Không.... Đừng...!

Đồng tử Dạ Sở Kỳ co rụt lại. Cô lập tức lùi ra sau, nhưng liền bị một cánh tay bắt lấy. Cô cố sức vùng vẫy, nhưng vô ích.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

***