Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 62: Kế hoạch Secret

Dạ Sở Kỳ nằm dài dưới đất, nhớ lại hết thảy những gì đã xảy ra. Tiếp thu qua một lượt, cô chợt cảm thấy thật vi diệu...

-Thế là hoàn toàn biến thành một người khác luôn...

Những lúc ở Trái Đất cũ hiện lên trong tiềm thức. Dạ Sở Kỳ thở dài. Cô nhớ Trái Đất, nhớ cuộc sống cũ, nhớ gia đình ghê gớm....

-A?

Dạ Sở Kỳ chợt thấy một đoạn ký ức lạ.

Cô cố nhớ rõ. Cô thấy mình hình như là đứng trước gương.... Cô đang tự nói với mình....

"Hy Mã Kỳ, xin chào, tôi là Dạ Sở Kỳ. Trùng hợp thật, chúng ta lại có thể có quan hệ như là cùng một người."

Bản thân mỉm cười. Dạ Sở Kỳ đoán chắc đây là ký chủ cố ý để lại.

"Tôi tự mình nhớ đoạn tự thoại này, chính là vì muốn sau khi Lăng Tự Tiên trao ký ức cho cậu, cậu có thể thấy được. Lần đầu gặp mặt nhỉ? Tôi đoán cậu chắc là cũng có khuôn mặt giống hệt tôi."

Rồi cô cười khúc khích. Dạ Sở Kỳ cảm thấy, ký chủ quả thật thông minh đâu, lại dùng cách này nói chuyện với cô. Đáng tiếc là đây chỉ là hồi ức, cô không thể đáp lại.

"Lúc cậu nhận được đoạn hội thoại của tôi thì tôi chắc là đã đầu thai rồi. Cậu không cần trả lời tôi đâu. Thành thật cảm ơn cậu đã thay tôi sống tiếp. Cậu biết sao không? Khi bản thân không được đầu thai, tôi cảm thấy thương anh trai mình hơn hết. Anh ấy chỉ có một người thân duy nhất là tôi, tôi ra đi anh ấy nhất định đau khổ."

-Còn không phải à? Anh ấy là một tên cuồng em gái. -Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm.

"Tôi biết cậu nghĩ anh ấy cuồng em gái. Thật ra là đúng vậy đấy."

-.......

"Ký ức của tôi cậu đã năm hết rồi phải không? Ngoại trừ khoảng thời gian tôi ở đây ra thì đều rõ ràng đi? Tôi không chắc Lăng Tự Tiên đã làm gì với đống ký ức lúc tôi trôi dạt khắp mọi nơi, nhưng tôi chắc chắn một điều là đoạn ký ức của tôi lúc còn sống sẽ không bị thay đổi đâu. Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi. Cảm ơn nhiều. Thay tôi chăm sóc anh Hai, tôi chỉ có thể nhờ cậu được vậy thôi"

Đoạn ký ức cuối cùng của ký chủ dừng lại khi cô ấy khép mắt. Dạ Sở Kỳ thở dài.

-Thật vi diệu đâu.

Dạ Sở Kỳ trèo lên giường, nằm dài.

-Nhưng nghĩ lại cũng thật kỳ lạ. Mình đây tính ra robot đâu, vì sao lại giống người đến thế? Robot lại có thể ăn sao?

Không chỉ ăn, cô còn có nhiều điều mà robot căn bản không thể theo lý luận logic. Cô có thể chảy máu nữa cơ đấy....!

-Kệ đi, ngủ một giấc!

Dạ Sở Kỳ cài đặt thời gian, tiến vào giấc ngủ giả lập.

***

-Tiểu Kỳ, trả kính cho anh!

Dạ Sở Kỳ cầm cặp kính mắt dày cộp của Khâu Thiết Hàn chạy nhảy khắp nơi trong phòng.

-Không trả! Thách anh đuổi kịp em. Đuổi kịp thì em trả!

Khâu Thiết Hàn tỏ ra không ngán chạy đua, đuổi theo Dạ Sở Kỳ.

Dạ Sở Hiên đang ngồi với máy tính màn hình ảo trước mặt. Anh treo trên mặt một nụ cười, xem chừng rất vui vẻ. Khâu Thiết Hàn tính tình rất lạnh lùng, nhưng lại có thể cùng Dạ Sở Kỳ chạy đua. Điều này chứng tỏ, sự có mặt của cô thay đổi qua rất nhiều. Giống như vì có cô, ngôi nhà này nhiều tiếng cười hơn. Quan trọng là nhiều hơn một người quan trọng nữa.

Khâu Thiết Hàn tự nhiên chạy không lại Dạ Sở Kỳ năng động khả ái đáng yêu. Đó là chưa kể không có kính thì anh chẳng khác người mù là bao nhiêu. Vì thế nên chạy được một lát anh liền không thở ra hơi. Dạ Sở Kỳ dừng lại, đem cặp kính mắt phe phẩy trêu đùa:

-Anh thua rồi!

-Được rồi, -Khâu Thiết Hàn chấp nhận -anh thua. Trả kính cho anh.

Dạ Sở Kỳ cười khúc khích, lại chạy đi.

-Không trả! Hôm nay không cho anh làm việc!

Nói rồi cô chạy mất dạng. Khâu Thiết Hàn gõ trán.

-Chẳng qua là muốn mình nghỉ ngơi mà thôi, cần thiết phiền phức vậy không?

Dạ Sở Hiên nhìn qua.

-Nói thế nào thì cậu cũng thua tiểu Kỳ rồi.

Khâu Thiết Hàn mò mẫm đứng dậy, đi tới phía tủ đồ lục lọi.

-Em biết em biết, em không thắng nổi con bé rồi. Anh không cần phải nhắc!

Dạ Sở Hiên từ chối cho ý kiến. Khâu Thiết Hàn nhíu mày.

-Kính dự phòng của em ở đây đâu cả rồi?

-Tiểu Kỳ đều mang đi rồi.

-Cái gì?!?!?

-Cậu thua triệt để.

Khâu Thiết Hàn thất bại ngồi xuống đất, anh thở dài và trên môi là nụ cười cưng chiều.

-Cái con bé này.... Thật là....

Dạ Sở Hiên tỏ vẻ rất đồng cảm. Mới hôm nào Sở Kỳ còn thẳng thừng hack máy tính của anh, đổi mật khẩu máy và cấm anh vào phòng nghiên cứu đây. Rồi trước còn kéo Tả Y Y đi ra ngoài dạo mấy vòng đến tận tối, trộm bản nghiên cứu của La Tử Ân để thắt máy bay, lén tắt nguồn cánh tay năng lượng của Lưu Giai Từ, hack máy chủ và phá sập phần mềm của Lã Phí Điềm.... Cô làm được rất nhiều việc phá hoại đâu. Và cô vẫn chưa có thất bại qua.

Nhưng chưa thất bại không có nghĩa là thành công. Dạ Sở Hiên anh là anh trai cô, tất nhiên cao tay hơn.

-Kính của cậu đây. -Dạ Sở Hiên lấy từ bên cạnh một hộp kính đưa cho Khâu Thiết Hàn -Cầm lấy đi, rồi tới giúp anh hoàn tất chương trình này. Ta cần xâm nhập máy chủ của đối phương sớm nhất có thể.

Khâu Thiết Hàn mò mẫm lấy kính. Anh đeo vào.

-Tốt hơn rồi. Vẫn là anh cao tay đấy Sở Hiên.

Dạ Sở Hiên đem máy tính đưa cho Khâu Thiết Hàn.

-Dùng hệ điều hành của AL-003 đi. Kết nối vào đó có thể xóa dấu tích.

Khâu Thiết Hàn không nói nhiều. Dạ Sở Hiên rảnh tay, lại dựa vào ghế.

-Thiết Hàn, nói xem làm thế này có đúng không?

Khâu Thiết Hàn không nhìn qua. Anh từ chối cho ý kiến. Tả Y Y từ bên ngoài mang vào một ít trà bánh. Cô đặt bánh lên bàn cạnh phía Khâu Thiết Hàn, cười.

-Em vừa mang qua cho anh Ân một ít bánh, phát hiện đống hồ sơ của anh ấy đều bị tiểu Kỳ đem thắt giấy hết sạch. Em ấy còn cắt mất mạch điện nguồn của bộ máy mà anh Từ đang phát triển nữa. Hiện tại đều ở ngoài kia "chơi đuổi bắt" rồi.

Dạ Sở Hiên cười một tiếng. Nếu bình thường thì Dạ Sở Kỳ đã sớm bị cấm túc luôn trong phòng vì phá hoại rồi. Nhưng cô rất thông minh, việc cô làm tưởng chừng nghiêm trọng nhưng rất dễ xử lí. Giống như đống hồ sơ của La Tử Ân, chỉ cần đem ra làm cho phẳng lại là được. Hay mạch điện cho cánh tay năng lượng của Lưu Giai Từ chẳng hạn. Cái đó chỉ cần gắn lại dây thì có thể hoạt động như cũ, đảm bảo an toàn. Thậm chí khi hack máy chủ của Dạ Sở Hiên anh, cô cũng đem phần mềm gia cố thêm một lớp bảo vệ dữ liệu.

Có em gái thông minh lanh lợi cũng thật mệt đâu.

Tả Y Y cười, đem đồ mang về phía Dạ Sở Hiên.

-Em chuẩn bị bánh táo anh thích rồi đây. Anh đang làm gì?

Dạ Sở Hiên hình như không chú ý tới ánh mắt Tả Y Y, nhưng Khâu Thiết Hàn có tinh ý nhìn thấy. Dạ Sở Hiên cầm lấy bánh, ngồi xuống.

-Theo kế hoạch của chúng ta thì một tháng nữa mọi thứ sẽ sẵn sàng. Có điều anh không chắc là....

Dạ Sở Hiên nhíu chặt mày. Tả Y Y cười, đi ra ngoài.

-Sẽ không sao đâu.

Cô mở cửa, trước khi đi không quên nhắc Khâu Thiết Hàn ăn ít bánh. Cô mang đồ đi ra.

-Y Y à. -Dạ Sở Hiên gọi.

-Vâng? -Tả Y Y giật mình quay lại.

-Bánh ngon lắm. -Dạ Sở Hiên cười, tặng một lời khen.

Tả Y Y giấu mặt dưới mái tóc, gật đầu một cái rồi vội chạy đi. Khâu Thiết Hàn nhìn theo, lại quay qua Dạ Sở Hiên. Dạ Sở Hiên thu lại nụ cười.

-Anh thật không biết, hay giả vờ không biết?

Dạ Sở Hiên thở dài.

-Phụ nữ luôn rất sâu sắc. Bây giờ không phải là lúc cho những chuyện đó.

-....

-Kế hoạch đã đi đến giai đoạn quyết định rồi, mọi thứ phải thật hoàn hảo. -Ánh mắt sâu sắc của Dạ Sở Hiên nhìn ra bên ngoài. -Chỉ một chút nữa là kế hoạch Secret sẽ đưa tất cả những bí mật đó ra ánh sáng....