Dạ Sở Kỳ trố mắt nhìn đồ ăn trên bàn. Hồi trưa cô ăn là rau trộn, nên không thấy lạ, chẳng qua màu sắc hơi bắt mắt một chút. Lúc đó cô nghĩ do chất làm màu hay gia vị gì gì đó. Sau khi thấy mấy cái cây trong vườn thì cô mới hiểu. Nhưng giờ nhìn đống canh hay thịt cá, cô dở khóc dở cười.
Cá chiên, nhìn qua con cá thì có răng, nhìn hết sức hung dữ. Đừng nói ăn, nhìn nó thôi là đủ muốn xỉu rồi. Còn thịt, nếu như người nào đó ở thế kỉ XXI nhìn thấy, Dạ Sở Kỳ có thể đảm bảo người đó sẽ nói chắc chắn đây là thịt sống. Rau, cùng với màu nước tím làm nhìn như thuốc độc, còn chưa kể nó nằm trên bếp cháy âm ỉ để giữ nóng nên nổi bong bóng lên sùng sục. Không biết là có ngon hay không, nhưng nhìn rất không ngon, và có vẻ rất khó ăn.
Cầm đôi đũa sắt chọc chọc miếng thịt nhìn như còn chưa được chế biến nằm trong chén của mình, sắc mặt Dạ Sở Kỳ hơi đen. Vài dòng hắc tuyến chảy xuống, không khí quanh cô trở nên hơi u ám. Cô cuối cùng là có nên ăn không đây?
Dạ Sở Hiên gác đũa ngồi ngắm hành động kì quái của em gái. Một năm, không, hơn một năm qua, anh chưa từng thấy cô cầm được đôi đũa, càng chưa thấy hành động này của cô. Cô đáng yêu như vậy, nhưng thật đáng tiếc, cuộc sống của cô không còn giống một người thường nữa.
-Tiểu Kỳ, giờ hoạt động được rồi thì em muốn làm gì? -Anh chợt hỏi.
-Muốn làm gì? -Dạ Sở Kỳ tròn mắt nhìn anh trai.
Dạ Sở Hiên gật đầu. Dạ Sở Kỳ trầm ngâm. Nghĩ lại thì ở nhà không thì đúng là buồn chán. Nhưng là một robot, cô có thể làm gì?
-Bỏ đi, -Dạ Sở Kỳ lại chọc chọc tới con cá và mấy cái răng nhọn hoắc của nó -em chẳng biết làm gì cả. Nhưng chiều nay anh đi gặp nhà tài trợ gì đó, là nói về gì vậy?
Dạ Sở Hiên cùng mấy người Tả Y Y nhìn nhau. Dạ Sở Hiên thở dài, một lát lại nói:
-Tiểu Kỳ, anh có việc quan trọng, em chú ý một chút đi.
Dạ Sở Kỳ quay lại nhìn anh trai. Anh thở dài.
-Vài ngày nữa nhà tài trợ sẽ cho người tới khảo nghiệm.
-Khảo nghiệm? Là thế nào? -Dạ Sở Kỳ buông đũa, đẩy dĩa cá đi ra xa.
Tả Y Y quay qua NR-001, yêu cầu:
-NR-001, giải thích!
NR-001 gật đầu, quay qua Dạ Sở Kỳ.
-Để cứu Dạ Sở Kỳ, chủ nhân đã thay đổi hầu hết các bộ phận cơ thể của cô, thay bằng máy móc. Để làm được việc này cần có một khoảng tiền rất lớn. Để có thể tiến hành, chủ nhân đã tìm đến tập đoàn tài chính KM. Tập đoàn đã đồng ý tài trợ công trình với điều kiện khi công trình thành công, tuyên bố ra bên ngoài dưới danh nghĩa là người dưới quyền công ty. Điều này đồng nghĩa, nếu thí nghiệm thành công, chủ nhân trở thành một thành viên của công ty và AL-003 sẽ là sản phẩm mẫu không được bán của công ty. Vì lý do này, công ty sẽ cho người đến khảo nghiệm AL-003. Cô đã hiểu chưa?
Dạ Sở Kỳ hơi ngẩn ra. Cũng đúng! Giờ cô là robot, phải làm đúng như một robot. Là robot của tập đoàn KM, người ta cho người đến khảo nghiệm sản phẩm là chuyện thường tình. Nhưng...
-Vậy em phải làm sao? -Dạ Sở Kỳ luống cuống -Một robot thì phải thế nào?
Dạ Sở Hiên, lắc đầu.
-Về robot dạng người, thế giới nhiều vô số. Em là robot đặc biệt, nếu không sao có thể thuyết phục tập đoàn tài chính lớn như KM đồng ý tài trợ? Anh nói với họ, em là robot trí tuệ nhân tạo độc lập, có suy nghĩ riêng và có thể quan tâm đến người khác như con người. Vì thế, em làm sao cũng được.
-Nhưng em không được lưu loát quá. -Tả Y Y thêm vào -Vì nếu như vậy sẽ bị nghi ngờ. Robot dù thế nào thì cũng nên cứng nhắc một tí.
-Em hiểu rồi. -Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm -Cứng nhắc một tí...
Dạ Sở Hiên bật cười, thoải mái cầm đũa gắp một miếng cá.
-Em ăn đi, đừng nghĩ nữa. Dù sao thì cũng còn tới mấy ngày nữa.
Dạ Sở Kỳ nghe nói, vui vẻ gật đầu, sau đó cô quay qua chén của mình, lại đen mặt. Thôi vậy, thì phải ăn thôi. Dù được sạc pin, có thể hoạt động bình thường và không hề chết đói. Nhưng nếu như không ăn, cô thật sự sẽ bị cảm giác đói giày vò cho đau khổ. Cái này thật không tốt tí nào.
Thế nhưng ăn vào thì Dạ Sở Kỳ mới biết mình nhầm. Đồ ăn ngon khiếp đi được!
Món cá mặc dù nhìn không đẹp mắt lắm, ít nhân là con mắt thế kỉ XXI của Dạ Sở Kỳ thấy như vậy, nhưng thật sự rất ngon. Vị cá tươi hòa quyện cùng gia vị một loại vị ngào ngạt. Vừa cắn vào lớp da cá, từng tiếng rộp rộp vang lên, lớp da cá được chiên cẩn thận nên không hề có chút cháy khét, dưới lớp da cá là từng mảng thịt thơm bùi, béo ngậy.
Thịt càng là hấp dẫn. Nhìn thì chưa chín nhưng thật ra là đã chín rồi. Thịt rất mềm, độ dai vừa đủ. Kết hợp với đó, vị mặn và ngọt vừa đủ khiến món ăn càng thêm ngon. Đó là còn chưa kể đến nước sốt đậm đà làm tăng mùi vị. Mùi hương đừng nên bàn thì hơn, quả thật rất thơm. Nếu không phải dáng vẻ của nó làm Dạ Sở Kỳ e ngại không chú ý mùi hương, nói không chừng mười dĩa còn không đủ cho cô ăn.
Ăn no rồi, vẻ mặt của Dạ Sở Kỳ lại giống như đang tiếc mình không ăn được nữa vậy. Dạ Sở Hiên nhìn thấy, không khỏi bật cười. Lúc trước Dạ Sở Kỳ bị bệnh, ngoài cháo ra thì không ăn được gì nhiều, nhất là khi khẩu vị cô lúc đó không tốt. Nhìn cô thế này, anh rất vui.
Những ngày sau, Dạ Sở Kỳ một mực bám theo và xem xét cách thức hoạt động của NR-001. Tả Y Y nói cô nên cứng một chút, thế nên cô học tập NR-001 sao cho mình hành xử giống robot một chút. Có hôm cô thử nghiệm bằng cách giả làm robot trước mặt Dạ Sở Hiên, làm anh tưởng hệ điều hành lấn át nhận thức của cô nên sợ xanh mặt. Lần đó cô bị mắng một trận ra trò, làm Lưu Giai Từ cười cả ngày, cứ đem chuyện này ra trêu chọc cô.
Cứ như vậy qua mấy ngày, cuối cùng cũng tới ngày khảo sát. Hôm đó, Dạ Sở Kỳ mới ngủ dậy nhìn xuống từ trên phòng thấy có một chiếc xe như ô tô đậu dưới sân, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị sẵn sàng. Vừa xong, NR-001 lên gọi cô xuống.
Dạ Sở Kỳ theo NR-001 đi xuống dưới nhà. Ở đó chờ có một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm nghị, mặc một bộ vest đen. Theo sau ông ta là một cô gái mặc đồ công sở, mang theo một xấp tài liệu, xem chừng là thư kí. Dạ Sở Kỳ lúc này mới mở mang tầm mắt, kín đáo thở ra. Vừa hay thời trang không thay đổi nhiều, nếu không cô nhìn cũng không nhận ra ai làm cái nghề gì.
Thấy Dạ Sở Kỳ theo sau NR-001 đi xuống, người đàn ông đánh giá qua một lần, gật gù. Cô thư kí cũng nhìn, rồi cúi đầu viết viết gì đó. Người đàn ông nói:
-Nếu AL-003 đã xuống đây rồi thì bắt đầu khảo nghiệm thôi.