Làm gì? Hắn làm gì cô hả?
-A, không đúng! Anh dám làm gì tôi!?! Cho anh mười cái mạng cũng không dám!
-...
Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ, buồn cười không thôi. Hắn đột nhiên lại nghĩ, đùa với cô một chút cũng vui.
-Em dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi không dám làm gì em?
Dạ Sở Kỳ ngẩn ra, bất giác lùi ra phía sau ba bước. Bạch Ngân bất mãn kêu chít chít với Hạ Cảnh Dực.
Dạ Sở Kỳ ôm chặt thỏ trắng nhỏ, cụp đuôi muốn bỏ chạy. Nhưng không biết cô xui xẻo thế nào, chạy chưa tới mười bước đã đâm vào tường. Hạ Cảnh Dực cười một tiếng với con mèo nhỏ dễ hoảng loạn, đem cô kéo lại. Hắn xoay người một cái, đem cô ép vào mặt tường. Một tay chống đỡ ở bên người cô, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm cô đang khiếp sợ. Cô vừa thấy ánh nhìn của hắn, mắt đều nhắm lại không dám mở.
Hạ Cảnh Dực cố nhịn cười, đưa tay nắm lấy cằm Dạ Sở Kỳ. Rồi hắn sờ trên khuôn mặt cô, nhất thời ngẩn ra mà quên mất mình chỉ muốn đùa.
Khuôn mặt cô rất lạnh, gò má đỏ ửng.
Hạ Cảnh Dực đưa tay sờ đôi môi đỏ mọng của Dạ Sở Kỳ, ánh mắt sâu thẳm đầy hoài niệm. Cô rùng mình một cái, há miệng cắn ngón tay của hắn.
Hạ Cảnh Dực bị cắn nhăn mặt, liền rút tay ra. Dạ Sở Kỳ mở mắt, đắc ý cười.
-Xem anh còn dám bắt nạt tôi nữa thôi!!!
Hạ Cảnh Dực sờ ngón tay bị cắn chảy máu, bất đắc dĩ cười khổ. Hắn vừa mới không tập trung rồi...
-Không phải vừa rồi em nói tôi không dám làm gì em sao? Tôi chỉ là đang chứng minh...
Dạ Sở Kỳ rùng mình, muốn lùi một bước nhưng đáng tiếc là cô lại đang bị ép vào trong tường. Cô hét toáng lên ngắt lời hắn:
-Cắt! Cắt! Tôi lúc đó nhất định là không tỉnh táo! Nhất định là do anh!
-Do tôi?
-Không do anh chẳng lẽ là do tôi sao? -Dạ Sở Kỳ hất hàm nói, bộ dáng như nói chuyện đương nhiên. -Tất nhiên là tôi đúng!
Hạ Cảnh Dực vỗ trán một cái.
-Được được, đều là em đúng, chỉ có tôi sai thôi. Em có sai cũng thành đúng.
Dạ Sở Kỳ "hứ!" một tiếng.
-Thế thì còn được... -Dạ Sở Kỳ đang nói lại thấy có gì đó sai sai, cô dựng lông lên -Mà anh làm gì đó hả? Sao một hồi lại nói chuyện với anh rồi? Không đúng! Kịch bản đáng lẽ phải là tôi bơ anh chứ!
Mí mắt Hạ Cảnh Dực giật giật. Hắn đến cạn ngôn, cô nhíu mày nheo mắt nhìn anh như vật thể lạ.
-Kiểu gì anh lại lôi tôi vào cuộc nói chuyện được thế?
-...
-Sau này anh đi làm bác sĩ tâm lý, nhất định rất nổi tiếng.
-... -Bác sĩ tâm lý?
-AAA!!!!!! Không đúng! Đáng lẽ là sẽ không nói chuyện với anh nữa chứ!
-...
-Chẳng lẽ tôi bị ám rồi? Do anh đó!
Ám? Ý cô là ma ám á? Thời buổi này mà vẫn còn có người tin vào cái đó à?
-Không được, phải tránh xa anh ra, không chơi với anh nữa. Bạch Ngân, chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay đi, đừng quan tâm ông chủ của em nữa!
-...!?!
Gì? Đột nhiên tự mình nói lung tung lại đem hắn lôi vào là thế nào? Tự cô lảm nhảm sao hắn lại bị nghỉ chơi rồi? Còn muốn dắt theo thỏ của hắn bỏ trốn?
Cái quan trọng là con thỏ có vẻ rất tán thành...
Này! Ông đây mới là người nuôi mày đấy! Đúng là nuôi ong tay áo mà!
Nói xong Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân bỏ chạy. Hạ Cảnh Dực ngẩn ra. Chạy thật đấy à? Hắn tưởng cô chỉ đùa... Sao logic của cô nhóc này lạ thế nhỉ!?
Hắn bất lực vỗ trán một cái, vội đuổi theo. Cô không biết đường đấy, còn ôm thỏ trắng nhỏ chạy lung tung. Đây cũng không phải chỗ tốt lành gì, lỡ có việc gì... Cũng tại hắn thấy đã trễ, sợ người nhà của cô lo lắng mới nhân lúc cô mải ăn dắt cô đi đường tắt về. Chỗ này vắng người lắm, lại còn có nhiều nhóm côn đồ tụ tập nữa. Cô mà lọt vào tay bọn chúng, vậy hậu quả...
Hạ Cảnh Dực tự mắng mình, chạy quanh tìm kiếm. Cô nhóc này chân ngắn hơn hắn, vậy mà chạy rõ nhanh. Mới đây mà đã đi mất tiêu luôn rồi.
Còn cô nhóc nào đó mà chúng -ta -ai -cũng -biết -là -ai, hiện tại đang ôm thỏ trắng nhỏ đi quanh con đường chật hẹp.
-Mình kích động quá rồi. Vậy mà thật sự ôm Bạch Ngân chạy mất. Làm sao đây? Chỗ này đáng sợ quá à...
Dạ Sở Kỳ bước chân cực kỳ khiêm tốn, vừa đi vừa nhìn quanh. Bộ dạng của cô, chẳng khác gì một đứa trẻ đi lạc. Bạch Ngân kêu mấy tiếng, liếm tay cô trấn an. Cô đưa tay vuốt ve con thỏ, mày nhíu chặt. Trễ lắm rồi, cô phải tự mò về nhà thôi. Cô vào hệ thống thông tin mở bản đồ, nhưng dò mãi mà chỗ mình đứng là chỗ nào cũng không nhìn ra.
-A, đây là bản đồ /Thành Phố Khởi Nguyên/ mà.
-Không đúng, mình đặt ngược rồi.
-Cái gì đây?
-...
Dạ Sở Kỳ là một con nhóc mù đường nặng. Đừng nói là nơi xa lạ, bán kính quanh nhà 500 mét cô cũng đi lạc được nữa là...
-Cô em lạc đường sao? Có cần bọn anh dẫn về không?
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy một đám người. Máy quét nhận dạng quét qua đám người, cô vui vẻ.
-Đúng lúc em không biết đường. Cảm ơn ạ.
Cả đám ngẩn ra, sau đó cười sặc sụa.
-Cô em này ngây thơ thật đấy, còn tưởng mình giúp nó về thật kìa!
-Haha thời đại này đúng là khó kiếm được cô em nào ngây ngô thế này đấy!
Giờ đến lượt Dạ Sở Kỳ ngẩn ra. Như nhận ra được cái gì, cô tái mặt vội ôm Bạch Ngân nhân lúc đám người đang cười lén lút bỏ trốn. Có điều một người đã nhận ra.
-Đứng lại!
Dạ Sở Kỳ nghe tiếng quát liền giật mình, sống lưng cứng đờ không dám động đậy. Bạch Ngân kêu chít chít, một mặt hung dữ dọa nạt. Chẳng qua, nó kêu không đúng lúc rồi.
-Này, đây là thỏ à?
-Đúng là thỏ này.
-Haha đem đi đấu giá cũng được khối tiền.
Một tên trọc đầu cười ha ha tiến lại giật lấy Bạch Ngân, có vẻ là lão đại. Dạ Sở Kỳ hoảng hốt, vội lao tới cắn tay hắn. Hắn bị cắn đau, liền thả con thỏ xuống.
-Con nhóc này!
Tên đầu trọc đẩy Dạ Sở Kỳ ra. Cô bị đẩy lùi lại mấy bước, suýt va phải tường. Đám người nhìn chằm chằm cô, tên đầu trọc tức giận.
-Mày mới vừa làm gì có biết không? Muốn chết phải không?
Dạ Sở Kỳ bị dọa sợ đến phát khóc. Cô hoảng loạn, con trỏ trong tầm nhìn robot chạy loạn. Cô cố bình tĩnh lại, năng lượng lập tức chạy theo sự điều động. Dù không chắc là đánh được hết đám người này, cô cũng phải liều một lần!
Nhưng mà cô quá chậm rồi. Năng lượng chưa truyền tải xong đã thấy một cú đấm tới trước mặt.
Con gái cũng đánh, một đám người không ra gì!
***
*tg: Ok các nàng thấy ta viết có đủ chán không. Cmn viết xong nổi cả da gà! Ta chả thể nào ngờ được tiểu Kỳ nhà ta lại ngốc tới độ đó (hay là ta nghĩ nhiều quá rồi?) Còn có, tình huống hơi cũ nhở? Thông cảm nha ta hết biết viết gì luôn rồi ^^