Dạ Sở Kỳ ở trong phòng với NR-001 tới hơn năm giờ đồng hồ mới ra ngoài. Và tất nhiên, cô đã biết được tất tần tật về vấn đề giải phóng năng lượng mà Dạ Sở Hiên đề cập. Nhưng cái "skill" này tốn nhiều năng lượng, hơn nữa sử dụng có thể dễ làm lộ thân phận robot của cô nên cô nghĩ nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được dùng.
Vì lí do mò ra được cái "skill bí truyền" này từ NR-001, tâm tình Dạ Sở Kỳ rất tốt, đến trường cũng rất vui vẻ. Vũ Anh Anh thấy cô suốt ngày cứ cười mà không sợ lệch quai hàm cũng lấy làm kỳ lạ. Theo nhận thức của Vũ Anh Anh, Dạ Sở Kỳ vô cùng ít vui vẻ. Bình thường thì nếu không phải Vũ Anh Anh cô cố tình chọc cười hay nói phải một câu nói thú vị với Dạ Sở Kỳ thì Dạ Sở Kỳ tuyệt đối không cười một cách không lí do như vậy. Hơn nữa, cô cũng bắt đầu thấy Dạ Sở Kỳ có xu hướng trở thành một con mọt sách.
Thật ra mà nói, Dạ Sở Kỳ sau mấy ngày vui vẻ tò mò về cái thế giới này, cuối cùng cũng nhìn quen mắt. Vì đã không còn hứng thú với thế giới này nữa, cô không còn nhiều năng động nữa mà quay về con người cũ của mình kiếp trước -một con mọt sách chính hiệu. Thiếu cái kính nữa là đảm bảo cô hóa thành một người trong mắt chỉ có sách. Cũng còn may, sách ở đây quá hiếm thấy và nhà trường không có cái định nghĩa nơi mà gọi là thư viện. Ở đây, chủ yếu là dùng hệ thống máy tính thu gọn để đọc nên Dạ Sở Kỳ không có cơ hội được mệnh danh là con mọt sách chỉ biết ôm cái thư viện ngồi lì như kiếp trước.
Vũ Anh Anh hậm hực nói:
-Sở Kỳ, cậu đâu cần thiết phải đọc mấy cái thứ này!? Đi chơi với mình đi, đảm bảo rất vui. Nói thật thì mấy quyển sách này toàn là loại hình văn học cổ điển với mấy cái sách cũ từ thời xa lắc xa lơ và loại văn học lịch sử.
Vũ Anh Anh mè nheo, nắm tay Dạ Sở kỳ lắc lắc.
-Anh Anh, cậu có nhiều bạn bè mà, đừng có lúc nào cũng rủ rê mình chứ!
-Vậy là vì mình có nhiều bạn nên cậu không muốn chơi với mình? -Mặt của Vũ Anh Anh đen thui.
-Không có, không có mà! -Dạ Sở Kỳ vội rời mắt đi khỏi trang sách và giải thích. -Mình khó lắm mới có một người bạn, làm sao lại không muốn được!
-Vậy mới được chứ! -Vũ Anh Anh cười hì, ôm lấy Dạ Sở Kỳ -Mục tiêu của mình là trở thành bạn của tất cả mọi người. Cậu thấy mình thân thiện không? Đáng yêu không? Có thấy mình nói gì cũng sẽ vô cùng thuyết phục không?
Dạ Sở Kỳ bất giác gật đầu.
-Tốt! Vậy chiều nay đi chơi với mình nha!? Nha!?
-...
Dạ Sở Kỳ im lặng. Vậy là bị lừa vào tròng rồi đó hả? Thật không nhìn ra chỗ nào đó không đúng!
-Đồng ý đi mà! -Vũ Anh Anh như con mèo dụi dụi vào cánh tay Dạ Sở Kỳ.
Dạ Sở Kỳ phân vân không đáp lời. Cô thật sự không có hứng thú đi chơi, và cô rất sợ cái gọi là quay cuồng khi lên ván lướt không của Vũ Anh Anh. Và quan trọng nhất, cô có chứng sợ chỗ đông người, nói ngắn gọn là sợ đám đông. Lần trước đi cùng Vũ Anh Anh đủ hành hạ cô chết rồi. Cô kêu gào. Trời ạ, có ai cứu cô không?
-Tiểu Kỳ!
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu, vui vẻ vì có người nghe lời cầu cứu của cô. Nhưng mà vừa thấy mặt Hạ Cảnh Dực lọt vào trong tầm mắt, cô cảm thấy đi với Vũ Anh Anh còn tốt hơn là thấy mặt tên này.
-Anh muốn gì nữa? -Dạ Sở Kỳ không hề nể mặt.
-Sao? Giờ tôi tới đây ngồi chơi còn cần em cho phép sao? -Hạ Cảnh Dực nói như đó là điều tất nhiên.
-Vậy anh gọi tôi làm gì? -Dạ Sở Kỳ duy trì mặt lạnh.
-Chào em một tiếng. Chẳng lẽ gặp người quen không được chào sao? -Hạ Cảnh Dực bình thản nói.
-Tôi quen anh? -Dạ Sở Kỳ nhíu mày. -Có sao? Mà cứ cho vậy đi. Anh muốn chào gì thì chào, chào xong thì để yên cho tôi nói chuyện với bạn, đừng có tự tiện chen vào.
Dạ Sở Kỳ không ngại lấy Vũ Anh Anh ra làm lí do mà không hề quan tâm mới vài giây trước cô đang cầu cho ai đó tới cứu cô. Vũ Anh Anh cũng hoàn toàn không biết gì, càng không nhận ra mình bị Dạ Sở Kỳ hại mà đồng tình gật gù. Ánh mắt của Hạ Cảnh Dực lập tức dừng lại ở trên người Vũ Anh Anh, lộ ra sự không vui trong một giây rồi thu lại.
-Chào đi chứ!? Đứng mãi đây làm gì? Anh có biết người luôn ở trong nhà, một con mọt sách như tôi rất quý tia sáng Mặt Trời không? Đứng che ở đó mãi làm gì? Tôi cũng không phải mấy cô tiểu thư sợ nắng cháy da!
Vũ Anh Anh nghe Dạ Sở Kỳ nói âm thầm tặc lưỡi. Mọt sách có bản lĩnh của mọt sách, không dễ gì động vào đó nha! Quá sức lợi hại!
Sắc mặt Hạ Cảnh Dực vẫn không đổi. Mặc dù hắn đã công bố theo đuổi cô, nhưng hắn còn chưa có đến nỗi mặt dày bám lấy. Tán gái cũng phải có nghệ thuật, nếu không sẽ bị phản tác dụng.
-Nói chuyện với em là xem như đã chào rồi, có đúng không? -Hạ Cảnh Dực cười nhạt.
Dạ Sở Kỳ ngẩn người. Hình như ngay từ đầu Hạ Cảnh Dực chỉ muốn dụ cô nói chuyện với hắn, mà cãi nhau cũng được. Bất giác cô cảm thấy thật thất bại. Đáng lẽ ngay từ đầu cô nên xem hắn là không khí, trực tiếp bỏ qua.
Hạ Cảnh Dực thấy biểu tình không vui của Dạ Sở Kỳ thì mỉm cười. Cho dù tức giận cũng đáng yêu như vậy, thật sự so với người của mấy năm trước rất giống...
-Chào rồi thì đi đi! -Dạ Sở Kỳ ném ánh mắt ghẻ lạnh.
Hạ Cảnh Dực né qua một bên, vừa vặn không che mất ánh nắng của Dạ Sở Kỳ. Cô nhất thời không biết làm gì. Cái tên đó đứng cạnh thì bao giờ cũng làm cho cô thấy khó chịu. Chẳng qua, cô thấy cảm giác khó chịu này có chút lạ.
Dạ Sở Kỳ nghĩ ngợi một hồi, thấy không mấy khả quan với việc tìm nguồn gốc tâm trạng của mình nên trực tiếp ném nó ra khỏi đầu. Cô quay qua Vũ Anh Anh. Vũ Anh Anh thấy vậy, liền cười.
-Sao? Có đi với mình không?
-Anh Anh, mình không thích chỗ đông người. Cậu rủ người khác đi, được không?
Vũ Anh Anh cụp mắt, không biết nghĩ gì lát sau lại gật đầu.
-Nếu cậu nói đến thế rồi thì thôi vậy...
-Xin lỗi, Anh Anh. Mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng...
Vũ Anh Anh lắc đầu, thân mật nắm tay Dạ Sở Kỳ.
-Không sao. Là do mình không nghĩ đến cảm xúc của cậu, tự quyết định rồi kéo cậu đi.
Dạ Sở Kỳ ha ha cười, không nói gì. Vũ Anh Anh hơi suy nghĩ, quay qua nhìn cô.
-Nếu cậu không muốn đến chỗ đông người, hay là mình đi xem phim?
-Xem phim?
Dạ Sở Kỳ phì cười. Ở nhà cô, muốn xem phim thì đơn giản rồi. Đó là chưa kể so với ra ngoài thì tự truy cập hệ thống mạng thông tin xem không phải tiện hơn sao? Còn rất chân thực...
-Sao hả? -Vũ Anh Anh mong chờ.
Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ cười cười, định gật đầu thì trước mặt đột nhiên chớp tắt rồi lại bật. Xung quanh tầm nhìn của cô xuất hiện báo động đỏ, kèm theo dòng chữ "Sắp cạn năng lượng".
Dạ Sở Kỳ tái mặt, thầm kêu một tiếng không ổn. Hết năng lượng cũng thật đúng lúc, cô để sạc dự phòng trong lớp học rồi...
-Anh Anh, mình về lớp đây.
Lạnh nhạt buông ra một câu nói hờ hững, Dạ Sở Kỳ đứng dậy hướng về phía dãy phòng học đi tới. Dáng người cô lão đảo, đi không vững, tưởng như sắp ngã tới nơi.
-Sở Kỳ?
Vũ Anh Anh hoảng hốt, vội chạy tới đỡ cô, nhưng lại chậm một bước so với ai đó...