Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 12: Vụ nổ trong phòng thí nghiệm

Tưởng trốn được à? Em là của tôi!

Lời nói của Hạ Cảnh Dực không hề nhỏ, thu hút ngay sự chú ý. Vũ Anh Anh cùng cậu bạn của Hạ Cảnh Dực hai người đứng một bên đồng dạng với những người khác há hốc mồm. Này, không đùa đấy chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Dạ Sở Kỳ dần đỏ lên. Tên Hạ Cảnh Dực này làm sao thế? Rõ ràng vừa mới gặp nhau hôm trước, hôm nay hắn đã thẳng thừng tuyên bố cô là của hắn. Đành rằng cô là robot sản phẩm mẫu của KM, nhưng còn chưa kí hợp đồng, hắn cũng đâu có quyền gì. Mà ở đây ai biết cô là robot? Bọn họ sẽ nghĩ gì? Da mặt của tên này cũng thật là dày!

Dạ Sở Kỳ đẩy Hạ Cảnh Dực ra. Hắn cũng buông cô ra, nhìn cô thích thú cười. Cô thấy vẻ mặt bất lương của hắn, không khỏi nóng giận lớn tiếng:

-Tôi từ lúc nào là của anh chứ?

-Từ bây giờ! -Hạ Cảnh Dực bình thản.

Thật sự tên này hết thuốc chữa rồi! Hắn còn dám nói thế!

-Tôi không đồng ý. Tôi rõ ràng không phải... không phải đồ vật!

-Xem em kìa. -Hạ Cảnh Dực cười -Tôi từng nói em là đồ vật sao?

-Tôi... -Dạ Sở Kỳ túng quẫn -Nhưng tôi rõ ràng không có quen anh!

Mọi người kì quái nhìn Dạ Sở Kỳ, nhất là các cô gái. Một vài cô còn nhìn Dạ Sở Kỳ với ánh mắt đầy địch ý. Hạ Cảnh Dực đấy! Nam thần số một đấy! Người ta cũng đã tuyên bố cô là của người ta rồi, vậy mà dám nói không quen!

-Nếu không quen, em cần gì phải trốn?

Dạ Sở Kỳ cứng họng. Nhưng muốn coi chịu thua thì còn lâu!

-Ừ thì có quen, nhưng anh cho rằng từng đó thời gian đủ để anh sở hữu tôi à? Anh quá tự tin rồi!!!

Mọi người kì quái nhìn Dạ Sở Kỳ. Cô còn làm cao?

Hạ Cảnh Dực thích thú nhìn Dạ Sở Kỳ. Chưa từng có cô gái nào có thể nói với hắn như vậy. Cô chính là người đầu tiên.

-Được, nếu như em đã nói thế thì tôi sẽ theo em đến khi có đủ điều kiện thì thôi. -ánh mắt của Hạ Cảnh Dực hơi nheo lại -Để tôi xem ai dám tranh với tôi.

Cả khu vực huyên náo. Hạ Cảnh Dực, nam thần thờ ơ với mấy với các cô gái, hôm nay lại tuyên bố trước nhiều người rằng hắn đang theo đuổi "búp bê thủy tinh" không rõ lai lịch. Hắn tuyên bố như thế, nếu hắn không lấy thì đảm bảo cô ế luôn!

Dạ Sở Kỳ cả người cứng ngắc. Vậy mà cũng được? Tên này thật sự rất kì lạ rồi! Ngoài kia có không biết bao nhiêu cô ngã lên ngã xuống vì hắn, vậy mà hắn lại ở trong này làm phiền cô.

Nhưng Dạ Sở Kỳ cô là người không sợ nhất những lời người khác nói, càng không lo ánh nhìn của họ, nên hắn cứ việc làm gì thì làm. Cô không quan tâm hắn, cũng chẳng có quyền quản lí hắn, lo nhiều làm gì cho nóng máy, để dành dung lượng chơi game chứ!

-Tuỳ anh!

Buông nhẹ một câu, Dạ Sở Kỳ kéo Vũ Anh Anh vẫn chưa thôi ngớ người đi khỏi phòng ăn. Hạ Cảnh Dực nhìn theo cô đi khuất, hơi cười quay lại lấy phần thức ăn của mình.

* * *

Dioren là một nguyên tố hoá học rất phổ biến, một trong các nguyên tử cấu tạo nên hợp chất năng lượng xanh blue elitic-flup. Dioren có ký hiệu hóa học là Dr, không có hại, được ứng dụng rất rộng rãi.

Và hôm nay, chủ đề của bài nghiên cứu hoá học mà Dạ Sở Kỳ lần đầu tiên làm chính là nghiên cứu tính chất vật lý và tính chất hoá học của Dioren. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Dioren, rất phấn khích. Mà chắc cô không nhớ, nhưng năng lượng mà cô sử dụng là blue elitic-flup.

Dạ Sở Kỳ mang đống đồ thí nghiệm bằng thủy tinh ra, bỏ lên bàn. Vũ Anh Anh cầm một tập tài liệu, kiểm tra lại đồ đạc trên bàn xem có thiếu gì không. Sử Ngao Kim mang tới một bình chất lỏng màu vàng nhạt và một túi chất rắn màu xanh lá nhạt. Cậu ta đặt lên bàn, Dạ Sở Kỳ thích thú nhìn những thứ cậu vừa mang tới.

- Đây là Dioren sao?

Vũ Anh Anh vẫn đang đếm mấy món đồ, gật đầu.

-Ừ, cậu chưa từng thấy sao? Dioren rất phổ biến mà.

Dạ Sở Kỳ cười trừ, không đáp. Sử Ngao Kim không có hứng thú với đề tài này, quay qua Vũ Anh Anh nói:

-Anh Anh, bắt đầu được chưa?

Vũ Anh Anh gật đầu.

-Được rồi, mình đã ghi chép lại các tính chất vật lý của Dioren rồi. Chúng ta bắt đầu quan sát các phản ứng hóa học thôi.

Sử Ngao Kim gật đầu. Cậu ta quay qua Dạ Sở Kỳ nói:

-Cậu làm đi. Trước giờ cậu chưa làm mà, bây giờ làm để lấy kinh nghiệm.

Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Vũ Anh Anh nhìn tập tài liệu, nói:

-Đầu tiên là tác dụng với nước.

Dạ Sở Kỳ gật đầu, cho Dioren vào ống nghiệm. Cô lấy nước cho vào ông nghiệm sau đi Dioren. Chẳng qua..

- Khoan đã, Sở Kỳ!

Dạ Sở Kỳ phản ứng rất nhanh, liền dừng lại. Nhưng đâu còn kịp...

"BÙM!!!"

Tiếng nổ vang lên trong phòng thí nghiệm. Làn khói tan đi, Sử Ngao Kim cầm trên tay ông nghiệm nghiêm túc nhìn Dạ Sở Kỳ.

-Cậu làm sao vậy? Nước có màu tím nhạt, còn axit trong suốt, sao cậu có thể phạm những sai lầm cơ bản như vậy? Cũng may số lượng nước đưa vào ít còn ít, nếu không nổ tung cái phòng thí nghiệm này vẫn còn nhỏ.

Dạ Sở Kỳ cúi đầu biết lỗi. Cô vẫn chưa quen với màu sắc ở đây, có hôm còn suýt uống nhầm lọ axit của La Tử Ân. Lần đó làm Dạ Sở Hiên phải lôi cô vào phòng thí nghiệm để kiểm tra lại khả năng nhận diện màu sắc của cô.

Vũ Anh Anh sau một lúc ngớ người vì vụ nổ, ôm bụng cười. Sử Ngao Kim nhíu mày nhìn ống nghiệm trên tay, đưa lại cho Dạ Sở Kỳ. Cô cầm lấy, không dám làm gì nữa.

-Nước đây.

Sử Nhao Kim đưa nước cho Dạ Sở Kỳ. Cô cầm lấy, e ngại nhìn. Vũ Anh Anh thôi cười, nhưng vẻ mặt cho thấy cô vẫn chưa thôi cảm thấy buồn cười. Dạ Sở Kỳ đen mặt, đem nước đổ vào ống nghiệm. Trong ống nghiệm xuất hiện hiện tượng kết tủa và bay hơi, ba người liền tập trung quan sát.

* * *

-Mình không ngờ nổi là cậu lại nhầm nước với axit đó, Sở Kỳ. -Vũ Anh Anh chợt cười khi nhớ tới thí nghiệm lúc sáng.

Dạ Sở Kỳ gượng cười, không nói gì.

-Có ai đó nhầm nước với axit sao? Đúng là đồ ngốc!

-Anh nói gì hả?

Dạ Sở Kỳ quay lại nhìn Hạ Cảnh Dực không biết đã xuất hiện lúc nào bên cạnh cô. Hắn cười.

-Em nghe chưa rõ sao? Tôi nói em là đồ ngốc!

Gân xanh trên trán giật giật, Dạ Sở Kỳ hít vào một hơi bình ổn lại tâm tình. Cô lẩm bẩm, đủ để Hạ Cảnh Dực nghe rõ:

-Hắn chỉ là không khí, hắn là không khí...

Hạ Cảnh Dực nghe Dạ Sở Kỳ nói, chẳng biết làm gì hơn. Hay cho một câu xem hắn là không khí. Trên thế giới này mấy ai dám xem hắn là không khí?

Dạ Sở Kỳ ném cho Hạ Cảnh Dực ánh mắt trêu tức. Hai người mắt chọi mắt, đấu một trận vô cùng căng thẳng. Vũ Anh Anh đứng ngoài cuộc nhìn hai người, dở khóc dở cười.

-Sở Kỳ, cậu không về sao?

Dạ Sở Kỳ sực nhớ, liếc mắt nhìn Hạ Cảnh Dực cảnh cáo rồi lon ton chạy đi ra cửa. Hắn nhìn theo cô, lắc đầu.

-Em cảnh cáo ai chứ...

Vũ Anh Anh nhìn Hạ Cảnh Dực, lắc đầu ngán ngẩm trước cái dáng bộ bây giờ của kẻ từng được mệnh danh là có khuôn mặt nghìn năm không đổi. Cô giơ tay chào cho có lệ, cất bước đi. Hạ Cảnh Dực nhìn theo Dạ Sở Kỳ khuất bóng, lại nhìn sang bóng lưng Vũ Anh Anh, đen mặt.