Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 12-3: Ngoại truyện 2: Thảm họa trong nhà bếp

Dạ Sở Kỳ kiếp trước và từ khi xuyên đến đây chưa từng nấu ăn, nhưng hôm nay cô quyết định nấu bữa sáng. Có NR-001 bên cạnh giúp đỡ cô, có lẽ sẽ không đến nỗi nào...

Thấy Dạ Sở Kỳ hừng hực khí thế trong bếp, bên ngoài sáu người Dạ Sở Hiên đang ủ rũ. Gì chứ nấu ăn là tuyệt đối không. Dạ Sở Hiên từng kể, lúc trước khi mà không phải nằm mãi trong bệnh viện, Dạ Sở Kỳ vẫn thường vào bếp.

Lúc đó, Dạ Sở Hiên là người thân duy nhất nên tất nhiên phải ăn rồi. Anh thật sự cảm thấy may mắn vì bản thân còn sống đến bây giờ để cải tạo thể chất cho cô em gái Dạ Sở Kỳ. Mấy món ăn đó, anh không muốn nếm lần nào nữa. Cái mùi tanh cùng các vị đắng chua mặn ngọt lẫn lộn quả thực rất kinh khủng. Đó là còn chưa kể anh còn phải tỏ ra rằng nó rất ngon vì không muốn cô buồn.

-Tiểu Kỳ làm gì cũng tốt, cái gì cũng biết. Nhưng một khi nó bước vào nhà bếp vì một mục đích nào đó khác với kiếm đồ ăn, đây chính là thảm họa. -Dạ Sở Hiên cảm thán.

Năm cái đầu gật gật đồng ý. Ánh mắt DP-002 xẹt qua một tia sáng. Giọng nói máy móc của nó vang lên:

-Đã xác định tình hình, xác xuất nấu nướng thành công với sự trợ giúp của NR-001 là 2%.

-DP-002, -Mi mắt Lưu Giai Từ giật giật -cô không cần nói đâu.

-Đã rõ, thưa chủ nhân.

DP-002 vừa dứt lời, không khí trở nên u ám.

Dạ Sở Kỳ nào biết món ăn còn chưa được làm ra của mình đang được cho là con đường ngắn nhất để đi xuống địa ngục. Cô đang tái mặt đứng nhìn con cá hung dữ đầy răng đang nằm trên thớt. Nó giãy giụa, nó vẫy cái đuôi, và con mắt lồi của nó thật đáng sợ. Biến con cá này thành một món ngon, có vẻ bất khả thi.

Dạ Sở Kỳ nhớ lại. Hôm qua Vũ Anh Anh nói sắp có buổi học nấu ăn, làm món tự chọn. Cô không muốn làm thuốc độc đâu.(TT.TT)

-Chừng này mà muốn làm khó ta? Chịu chết đi, con cá kia! Yaaaaaaaaaa!

"RẦM!!!"..."ĐÙNG!!!"

Nghe mấy cái âm thanh như ngoài chiến trận phát ra từ trong nhà bếp, trên mặt sáu người bên ngoài xuất hiện mấy vạch hắc tuyến. Đừng nói họ, NR-001 cũng đang ngớ người vì máy móc không hiểu nổi và quá bất ngờ vì hành động của Dạ Sở Kỳ.

-Có ai muốn ăn ngoài không? -Lã Phí Điềm không thể bảo trì im lặng, lên tiếng.

-Tôi có thể đi không? -La Tử Ân hỏi.

-"Ai cũng không thể đi ra ngoài." -DP-002 nói, lời nói giống những đang chặt đứt đường sống của người khác vậy -Đó là lời của AL-003.

-Im đi, DP-002. Cô không cách nào hiểu được nỗi đau này đâu. -Lưu Giai Từ đau khổ nói.

DP-002 không nói gì. Dạ Sở Hiên cam chịu thở dài.

-Bỏ đi. Để tiểu Kỳ nổi giận thì không hay đâu.

Tả Y Y bất đắc dĩ cười. Dạ Sở Hiên bước ra phòng khách.

-DP-002, tìm một chương trình thú vị nào đó đi. Gửi tin cho bên KM, nói rằng ngày mai chúng ta không đến những hẹn trước được. Nói họ quyết định giờ khác rồi báo lại.

-Vâng, thưa chủ nhân.

DP-002 đáp lời, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Trong khi đó, ở trong bếp đang là một mảnh hỗn loạn.

Con cá đã chết, nằm dưới sàn nhà. Dạ Sở Kỳ ngồi ngay cạnh nó, với con dao trên tay, và cô đang thở.

-Tiếp theo làm thế nào? -Dạ Sở Kỳ hỏi.

-Đặt nồi lên bếp, cho dầu vào thả con cá vào.

Dạ Sở Kỳ nuốt nước bọt, gật đầu. Cô đặt nồi lên bếp, bếp tự động bật lửa. Cô đổ dầu vào. Con cá đang sẵn sàng để cho vào nồi, nhưng cô thì chưa. Dầu sôi lách tách thế kia ai mà dám thả cá vào chứ!? Ai mà thả vào được, đảm bảo cô phục người đó sát đất!

Dầu sôi, và cái nồi bắt đầu bốc khói. Làn khói này đang dọa mấy người ngoài kia, nhưng Dạ Sở Kỳ làm gì có thời gian quan tâm. Cô vội vứt con cá vào nồi. Rồi, xong luôn!

-Á! Dầu bắn!

Dạ Sở Kỳ chạy lung tung trong bếp. NR-001 như đang tìm kiếm gì đó, một luồng sáng chậm rãi lướt qua trong mắt với dòng chữ "loading" nhỏ xíu.

-Nếu dùng một phần nước nhiều hơn phần dầu đổ vào thì sẽ không bắn nữa.

Dạ Sở Kỳ đổ luôn một xô nước vào. Nhìn cái nồi, trên đầu cô chảy xuống vài vệt hắc tuyến.

-Hay là nấu canh đi ha!?

-Có thể, vì cô không nhầm nước với axit.

Dạ Sở Kỳ lừ mắt nhìn NR-001. Nó nhìn lại cô, cô cũng chẳng biết nói gì. Dù sao nó cũng chỉ là robot mà thôi.

-Bỏ thêm rau vào đi ha!

-Đó là lá độc của La Tử Ân đấy, AL-003.

Dạ Sở Kỳ tái mặt, vội vứt chiếc lá qua một bên. NR-001 mở tủ lạnh lấy ra một đống thứ lá sặc sỡ sắc màu.

-Đây, là rau.

-Ồ!

Dạ Sở Kỳ đem ra, nhìn.

-Cái này làm thế nào?

-Làm thế này... thế này...

Phía bên ngoài, Tả Y Y lo lắng. Nghe tiếng thế kia, nào đổ vỡ, nào la hét. Thật sự...

-Không biết có ăn được không nữa...

-Khỏi lo đi. -Dạ Sở Hiên nói, như thể đang nắm chắc -Đảm bảo là ngày mai chúng ta không cách nào bước ra khỏi giường. Ngộ độc thực phẩm là hãy còn nhẹ đấy.

-Sở Hiên à, -Mi mắt Tả Y Y giật giật -anh có thể đừng nói chuyện như vậy không?

-Đồ ăn của tiểu Kỳ anh là người hiểu nhất. Và với tư cách là người từng trải, anh khuyên là mọi người nên tìm cớ, ăn càng ít càng tốt. -Dạ Sở Hiên ăn trái gì đó nhìn rất sặc sỡ với 7 sắc cầu vồng và nói.

-Không phải chứ...? -Tả Y Y ủ rũ.

-Tin anh đi, anh không nói sai từ nào đâu.

-Sở Hiên à, cậu không thể nói vậy được. -La Tử Ân lên tiếng -Như vậy sao bọn này dám ăn?

-Không dám cũng phải ăn. -Dạ Sở Hiên chắc chắn nói, và lời nói như một xô nước lạnh tạt xuống.

-Sở Hiên, anh có biết là anh đang rất giống ác quỷ không?

-Không.

Dạ Sở Hiên ăn tiếp thứ trái kia, dán mắt vào chiếc ti vi. Đừng nhìn anh đang bình tĩnh, không có ai sợ thức ăn Dạ Sở Kỳ nấu hơn anh đâu. Những năm tháng đó, anh tuyệt đối không thể quên được. Mấy món ăn đó, bây giờ hiện hữu làm anh thêm sợ. Nhưng cũng chẳng làm được gì, anh nên cầu nguyện cho mình sống sót được sau kiếp nạn này.

Dạ Sở Kỳ đang đứng trố mắt với gia vị trên bếp. Đây...

-Có rất nhiều thứ vị, các vị chính là đắng chua mặn ngọt. Cô thử đi.

Dạ Sở Kỳ nuốt nước bọt, gật đầu. Nhìn đống lọ đựng gia vị, mắt cô hoa cả lên.

-Thôi kệ, tới luôn đi. Trộn chung lại chắc cũng ngon.

Dạ Sở Kỳ nhắm mắt xuôi tay, à tác giả nhầm, nhắm mắt xua tay đổ đại vào nồi một đống gia vị. NR-001 cũng không nói gì về việc này.

-Tiếp theo là món mặn và món tráng miệng.

-Được, tới luôn!

Một giờ đồng hồ sau...

Nhìn đống đồ ăn bày trên bàn gọn gàng, mọi người đều không tránh khỏi lo sợ. Thứ này thật sự có vẻ giết người rất hiệu quả đó nha...!

-Mọi người ăn thử đi! -Dạ Sở Kỳ cười.

-Tôi có cần viết di chúc trước khi ăn không? -Lưu Giai Từ hỏi.

-Anh...! -Dạ Sở Kỳ nổi cáu, gân xanh trên trán giật giật.

-Anh đùa, chỉ đùa thôi.

Dạ Sở Kỳ cẩn trọng nhìn anh, hừ một tiếng quay đi. Cô không nghi ngờ, nhưng ở đây ai cũng hiểu Lưu Giai Từ đang nói thật. Viết di chúc...

Mấy đôi đũa run run, gắp thức ăn...

Tới đây tác giả xin mạn phép dừng lại, vì cảnh tượng này miêu tả rất khó, và tác giả không nỡ viết tiếp. Nói chung kết quả nó như thế nào thì độc giả có lẽ biết rồi, hoặc tưởng tượng ra rồi. Vậy phần ngoại truyện này dừng ở đây.