Hy Mã Kỳ vừa đọc đi vừa đọc sách. Cặp kính dày trước mũi tạo sự nhút nhát nhưng không cách nào xóa được nét sắc bén trên khuôn mặt cô.
-Tại sao nhân vật này lại ngốc như vậy chứ? Rõ ràng trước mắt vẫn không nhìn ra!
Hy Mã Kỳ mắng nhân vật hư cấu trong quyển sách, đi lướt qua cái máy bán nước tự động. Cô dừng lại, lùi vài bước, rời mắt khỏi trang sách.
-Vừa hay, mình đang khát nước!
Hy Mã Kỳ lục túi lấy ra một đồng xu, nhét vào máy rồi chọn loại mình thích. Bấm bấm mấy lần, vẫn không có lon nước ngọt nào rơi ra.
-Sao thế này? Cái máy chết tiệt!
Hy Mã Kỳ chống hông, đá nhẹ cái máy để cho nó hoạt động. Cô đá mấy cái đến đau cả chân, thế nhưng cái máy vẫn im lìm. Hy Mã Kỳ nổi nóng, quyển sách được bỏ lên trên cái máy bán nước tự động. Cô xắn tay áo, thị uy với cái máy bán nước tự động như một con điên. Cái máy vẫn làm ngơ, không rung lấy một cái. Cô bực tức, hung hăng đá nó một cái rõ mạnh.
Cái máy hơi rung, Hy Mã Kỳ nhất thời vui mừng cúi đầu xuống. Cuối cùng nó cũng chạy lại rồi!
Nhưng chẳng có gì cả. Hy Mã Kỳ kinh ngạc nghiêng đầu qua một bên khó hiểu. Cái máy này sao thế?
"Binh"
Một lon nước ngọt bay ra, đúng lúc đâm vào đầu Hy Mã Kỳ rồi rơi xuống đất. Cô lảo đảo xoay mấy vòng rồi ngã xuống đất. Trước mắt cô, một vệt máu chảy xuống...
* * *
Giữa bóng tối u ám, một bóng người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đang bước đi vô định không mục tiêu. Đó là một cô gái, dưới đôi mắt kính là một ánh mắt vô hồn nhìn vô định vào không gian phía trước. Bỗng nhiên "Bùm!" một tiếng, cô gái chớp mắt lắc đầu một cái, ánh mắt liền thay đổi.
-Đây là chỗ nào vậy? Mình nhớ rõ ràng là đang mua nước mà. Hình như lon nước văng trúng đầu mình. Sau đó...
Hy Mã Kỳ hồi tưởng, mặt vẫn ngơ ngác. Trước mặt cô, đột nhiên hiện lên một người.
Đó là một cô bé đúng chất lolita dễ thương. Mặt mày cô bé lạnh ngắt, dáng bộ thì lười biếng. Cô bé nhìn Hy Mã Kỳ, cúi đầu viết gì đó vào quyển sổ trên tay.
-Hy Mã Kỳ tam tiểu thư tiểu gia tộc họ Hy, chết vì bị một lon nước ngọt văng trúng đầu. Mình từng nghe qua nhiều cái chết nhưng chưa từng thấy cái chết nào ngớ ngẩn như thế này. Hình như bọn tay sai này làm quá rồi, tuổi thọ cô ta còn rất nhiều cơ mà. Hay chúng mang nhầm người?
Hy Mã Kỳ ngơ ngẩn. Vậy là cô chết rồi? Chỉ vì một lon nước ngọt văng trúng đầu?
-Được rồi, cô gái. -Cô bé lolita đóng quyển sổ lại, nhìn Hy Mã Kỳ -Ta là vị Thần quản lí sống chết, mọi người gọi ta là Lăng Tự Tiên. Hiện tại số mệnh của cô còn rất nhiều mà lại phải chết, là do sự nhầm lẫn. Nếu như chưa tới số mạng, sẽ không có chỗ cho cô ở lãnh địa người chết để chờ đầu thai. Để giải quyết thì ta sẽ tìm một nơi mới cho cô để cô sống tiếp phần tuổi thọ còn lại. Cô còn muốn hỏi gì không?
Hy Mã Kỳ vẫn chưa tiếp thu hết, Lăng Tự Tiên cũng rất thông cảm đứng đợi cô tiêu hóa xong.
-Vậy -Hy Mã Kỳ khó khăn nói -bây giờ tôi chết rồi?
-Chính xác. -Lăng Tự Tiên gật đầu.
-Vậy sao không cho tôi sống lại? Cái chết của tôi đâu phải do xe đâm gì đâu mà không thể...
-Không thể hồi sinh, vì xác của cô -Lăng Tự Tiên đột nhiên nói -đã bị hỏa táng rồi.
-Hỏa táng? -Hy Mã Kỳ ngạc nhiên -Nhanh như vậy...
-Ngoài kia đã qua một tháng. -Lăng Tự Tiên lật quyển sổ -Nếu tính chính xác là ba mươi tám ngày chín tiếng hai mươi ba phút năng tám giây, năm chín, sáu mươi, hai mươi bốn phút, một giây, hai giây, ba giây... Thôi bỏ đi, hiện tại cô muốn thế nào? Nếu không mượn xác tiếp tục sống thì linh hồn của cô sẽ lang thang trong khoảng không vô định, chịu muôn vàn đau khổ.
Hy Mã Kỳ tất nhiên biết cái nào thiệt hơn, nên cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
-Tôi muốn tiếp tục sống!
Lăng Tự Tiên mỉm cười, lại nhìn vào quyển sổ.
-Hiện tại để cô có thể mượn xác sống lại có ba người. Một là người khác giới, ngoại hình không được đẹp lắm, là một người tham lam, nổi tiếng với nhiều việc làm xấu xa. Ta nghĩ chắc cô không chọn hắn đâu nhỉ?
Hy Mã Kỳ gật đầu biểu thị sự tán thành. Lăng Tự Tiên lại tiếp:
-Người thứ hai là một cô bé bảy tuổi mới bị tai nạn giao thông sắp chết. Đợi nó chết rồi cô sẽ thế chỗ, thế nào?
Hy Mã Kỳ há hốc mồm. Cô đã mười sáu tuổi, nếu sống thay nó thì quay về bảy tuổi à? Sao thích nghi nổi? Với cả, chờ bao nhiêu năm cô mới qua được tuổi dậy thì, giờ phải quay lại á? Còn lâu!
Nghĩ ngợi một lát, Hy Mã Kỳ phất phất tay.
-Cô nói tiếp người thứ ba đi.
Lăng Tự Tiên cười cười.
-Khoan hãy vội quyết định. Người thứ ba là một cô gái mười sáu tuổi, chết được hơn một năm. Nhưng nếu cô muốn chọn cô ta thì yên tâm, ta không có ý định cho cô làm xác sống đâu!
Hy Mã Kỳ trầm ngâm suy nghĩ. Vẫn là cô gái số ba tốt nhất!
-Tôi chọn người thứ ba.
Lăng Tự Tiên cười thâm ý nhìn Hy Mã Kỳ.
-Cô chắc chắn? Nếu đã chọn thì không đổi được đâu.
Hy Mã Kỳ gật đầu. Lăng Tự Tiên sảng khoái cười một tiếng, có vẻ rất thích thú.
-Vậy ta nói cho cô một số quy định của việc mượn xác sống lại. Thứ nhất, cô có thể chọn hoặc giữ kí ức cũ, hoặc biết kí ức kí chủ, hoặc nửa này nửa nọ. Nếu chọn thứ ba, ta có thể châm chước ít nhiều cho cô. Thứ hai, tuyệt đối phải giữ bí mật việc cô mượn xác sống lại, nếu không cô tự chịu trách nhiệm. Thứ ba, cô phải liệu mà giữ mạng, không được chết trước khi hết số mạng, nếu không linh hồn của cô sẽ không được mượn xác sống lại nữa, mãi lang thang trong khoảng không vô định, chịu muôn vàn đau khổ.
Hy Mã Kỳ nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Lăng Tự Tiên, gật đầu.
-Tôi hiểu rồi. Về kí ức tôi chọn cả hai.
Lăng Tự Tiên nghe nói cười thích thú, thân thể tan ra.
-Vậy ta thành toàn cho cô.
Hy Mã Kỳ giật mình. Nụ cười của Lăng Tự Tiên là có ý gì vậy?
Giữa bóng tối xuất hiện một một luồng lốc xoáy vô hình cuốn Hy Mã Kỳ vào trong. Cô cảm thấy đau, nhưng cổ họng cô không thể phát ra bất kì âm thanh nào cả. Ý thức của cô trở nên mơ hồ.
-Đã hoàn tất chưa?
-Vâng thưa chủ nhân, đã sẵn sàng để khởi động.
* * *