Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 95

Càng cảm nhận sự tàn nhẫn và bạc bẽo của gia đình này, Thời Mộ lại càng thấy nhớ ba mẹ ruột của mình ở thế giới kia. Cô cảm thấy vô cùng hối hận, vì sao cô không ngăn cản ba mẹ mình đến trường, không ngăn cản họ lên chiếc xe màu đen đó để rồi xảy ra tai nạn và rời xa cô mãi mãi.


Thời Mộ ngồi dựa trên chiếc ghế sô pha, bàn tay dính máu của cô run run.
Đang lúc xuất thần, đột nhiên một chiếc khăn lạnh dán lên trán đưa suy nghĩ miên man của cô trở về hiện thực.


Phó Vân Thâm cẩn thận lau vết máu trên mặt cùng trên tay của cô, đầu ngón tay ấm áp của cậu giữ lấy cằm Thời Mộ, cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ. Ba Thời ra tay rất nặng, vết thương quanh cổ đã trở thành một vòng xanh tím, còn hơi sưng lên.


Phó Vân Thâm đặt khăn sang một bên:" Tôi nghĩ vẫn nên đi bệnh viện đi."
Thời Mộ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào:" Không cần đâu, ngày mai là ổn thôi."
Cô dụi mắt rồi nhích vào gần Phó Vân Thâm.
"Để tôi bôi thuốc cho cậu."
"Ừm." Thời Mộ ngoan ngoãn gật đầu.


Phó Vân Thâm tìm thuốc mỡ, thật cẩn thận bôi cho cô, mặc dù cậu đã cố gắng khắc chế lực tay nhưng vẫn không cẩn thận khiến Thời Mộ đau chảy nước mắt:"Cậu nhẹ tay thôi, đau..."
"Được, tôi sẽ nhẹ tay." Phó Vân Thâm mím môi, nhẫn nại bôi thuốc.


Hai mắt rưng rưng nước mắt của cô nhìn gương mặt của thiếu niên. Nhìn đến ánh mắt của cậu, cô đột nhiên ý thức được, ở thế giới này, có lẽ chỉ có mình Phó Vân Thâm đau lòng cho cô.
Cô nâng tay, vô thức chạm vào gương mặt của thiếu niên.


Cậu nhìn qua, giọng điệu ôn nhu:" Tôi lại làm đau cậu à?"
Thời Mộ mím môi, từ từ dựa đầu vào Phó Vân Thâm, thiếu niên giật mình một chút rồi nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô.


"Phó Vân Thâm, bà nội của tôi mất rồi nhưng tôi cảm thấy bà ta xứng đáng bị như vậy, họ dựa vào đâu mà đổ lỗi cho tôi? Phó Vân Thâm... Tôi đột nhiên cảm thấy ở trên thế giới này, tôi thật cô đơn..." Cô dụi đầu vào hõm vai của cậu, không nhịn được bật khóc, khóc được một lúc lại cảm thấy cổ họng bắt đầu đau, càng khóc dữ dội hơn.


Mãnh nam Thời Mộ rơi nước mắt, cô tự cảm thấy mình thật thảm.
Khóc được nửa ngày, cô sớm đã ngủ thϊế͙p͙ đi vì mệt mỏi.
Thiếu niên cẩn thận rút cánh tay , cẩn thận đặt cô nằm xuống rồi lấy chăn mỏng đắp cho cô.
Phó Vân Thâm ngồi ở sô pha đối diện, chống cằm ngắm nhìn cô.


Cậu nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ trên trán của Thời Mộ, ngón tay phác họa theo đường nét khuôn mặt tinh xảo, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của cô.


Phó Vân Thâm lên lầu lấy con gấu bông vẫn luôn làm bạn với mình từ nhỏ đặt vào trong lòng của Thời Mộ rồi cầm di động đi ra vườn hoa.
Ấn liên lạc với một dãy số, cậu nhỏ giọngnói:" Tôi muốn chuyển nhà, ngay hôm nay, chú tìm người thu dọn đồ ở Hoa Uyển bên Nam Thành hộ tôi."


Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Vân Thâm lên tầng thu dọn hành lý, lúc dọn xong đi xuống thì cũng vừa lúc Thời Mộ tỉnh lại.
Vừa ngủ dậy nên Thời Mộ vẫn có chút mơ màng, mắt nhắm mắt mở nhìn gương mặt Phó Vân Thâm gần ngay trước mắt.
"Đứng dậy."
"Hả?"
"Đi ra ngoài giải sầu."


Lúc đi ngang qua nhà họ Thời, Thời Mộ chợt dừng bước. Cả căn nhà bị bao trùm bởi sự im lặng quỷ dị, bà nội Thời chắc đã được nhà tang lễ đưa đi rồi. Trong lúc đang ngây người, cô cảm nhận được một ánh mắt bén nhọn đang nhìn chằm chằm mình, theo tầm mắt nhìn lên tầng, hóa ra là Thời Dung.


Phó Vân Thâm kéo tay cô: “Đi thôi.”
Thời Mộ rời mắt, đi theo Phó Vân Thâm.
Thời Mộ bị cậu đưa về nhà lấy quần áo, rồi lại bị cưỡng ép lôi lên một chiếc xe đen, cậu không nói rốt cuộc là muốn đi đâu, cô cũng lười hỏi, vừa lên xe đã dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.


Khoảng chừng bốn năm giờ sau, bọn họ mới tới nơi.
Đây là một khu nghỉ dưỡng tư nhân cao cấp, nằm trên sườn núi, lưng dựa núi mặt hướng sông, phong cảnh hữu tình. Từng cơn gió mát lạnh thổi đến khiến Thời Mộ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Đây là đâu vậy?”


Phó Vân Thâm nắm lấy tay cô, đưa cho nhân viên công tác thẻ VIP rồi ghé vào tai cô nói nhỏ: “Là địa bàn của chú tôi, cậu cứ chơi thỏa thích, không mất tiền.”


Khu nghỉ dưỡng cao cấp sang trọng lại yên tĩnh, ở đây đều là những biệt thự to nhỏ nối tiếp nhau, xung quanh là hồ nước, vừa đẹp lại vừa yên bình.
Đến phòng, Phó Vân Thâm mang hành lý của hai người cất vào trong.


Thời Mộ đưa mắt nhìn xung quanh, khách sạn này trang trí theo phong cách cổ điển châu  Âu, giữa phòng ngủ là giường lớn, có ban công, còn có cả bể bơi lộ thiên, khắp nơi đều tỏa ra mùi nhân dân tệ…


“Đi hết đoạn đường kia là khu suối nước nóng, ngâm mình một lúc sẽ rất thoải mái.” Phó Vân Thâm cắn môi, nhẹ nhàng nắm tay Thời Mộ, giọng nói rõ ràng: “Thời Mộ, tôi không giỏi dỗ dành người khác, nhưng có tôi ở đây, sẽ không để cho cậu cô đơn một mình."


Ánh mắt thiếu niên sáng rực mang theo sự ôn nhu sưởi ấm trái tim bị tổn thương của cô.
Thời Mộ kinh ngạc nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy tất cả những ấm ức trước đó đều biến mất.
Chỉ là………
“Ở đây chỉ có một cái giường ..."?


Tên nhóc này chắc chắn có mục đích không thuần khiết!!!!