Không khí đột nhiên ngưng trệ trong một thời gian .
Thời Mộ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, rũ mắt lẩm bẩm nói: "Tôi sơ ý bị ngã..."
"Ồ." Phó Vân Thâm nhìn ngoài cửa sổ, không hỏi nữa.
Thời Mộ có chút kinh ngạc, vốn tưởng cậu sẽ miệt mài hỏi rõ , nhưng vậy mà đã tin rồi?
Chẳng bao lâu đã đến ngõ 23 Đông Thành , thiếu niên cõng cô trên lưng đi về nhà, bây giờ không còn sớm, đợi nấu cơm xong thì có lẽ đã muộn, Phó Vân Thâm liền ra ngoài mua một ít cháo thanh đạm cho cô, đút cô ăn vài ngụm sau đó đặt xuống .
Cô ngồi trên sô pha, ngước mắt lên: "Cậu giờ đi về à?"
Phó Vân Thâm ậm ừ nói: "Về nhà lấy một ít đồ dùng vệ sinh, thay quần áo , ở trường học tôi giúp cậu xin nghỉ một ngày, cậu ăn xong thì nằm nghỉ đi, tôi trở về thu dọn một chút."
Dặn dò xong, Phó Vân Thâm vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng của người thanh niên, Thời Mộ lo lắng, không khỏi hỏi hệ thống, "Ngươi có cho rằng hắn sẽ đi trường học kiểm tra không ?"
Hệ thống đang tự dọn rác, âm báo điện tử cực kỳ không ổn định: [Kiểm tra, cho dù có giám sát, hắn cũng không thể tra tới được.]
Thời Mộ cảm thấy bất an: "Không thể chắc chắn , dù thế nào hắn cũng là đại lão tổng tài."
Hệ thống trầm mặc một hồi, mới nói: [Ký chủ, dù đại lão có quyền lực thế nào, cũng sẽ không thể tùy tiện điều tra giám sát. Cho rằng đồn cảnh sát là do nhà bọn họ mở ra sao ? Đây lại không phải là tiểu thuyết.]
Thời Mộ cong môi, "Chẳng phải chúng ta cũng là nhân vật trong tiểu thuyết sao? Ngươi phản bác cái gì, cẩn thận tác giả viết ngươi chết."
Thời Mộ nhanh mồm dẻo miệng , hệ thống căn bản không thể cãi lại , vì vậy nó chọn cách im lặng.
Thời tiết mùa hè ở Lĩnh Thành rất hay thay đổi, buổi sáng còn nắng, buổi chiều mây đen bao phủ, cảm giác như sắp có mưa to, Phó Vân Thâm một mình xuất hiện ở cổng chính trường trung học đệ nhất. Bây giờ là giờ học, sau khi tiễn những học sinh đã đến tham gia vào buổi sáng, cánh cổng liền đóng lại.
Cậu dựa vào tường lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Hàng Nhất, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Phó Vân Thâm trước tiên nói: "Đưa cho Bối Linh."
Hạ Hàng Nhất sửng sốt, cầm điện thoại di động xuống lầu, "Vân Thâm tìm em. "
Bối Linh ánh mắt thận trọng, nói như mèo con sợ hãi, "Phó Ca?"
Phó Vân Thâm không la, trực tiếp nói: "Thời Mộ ở nơi nào bị thương?"
Bối Linh nói: "Em không biết, anh ấy từ lúc trong tòa nhà ra tới đã bị như vậy rồi."
Phó Vân Thâm nheo lại đôi mắt mảnh khảnh : "Trong tòa nhà?"
Bối Linh lầm bầm, "Lúc đó bọn em đang ở phòng khách trên lầu bốn, sau đó Thời Mộ bị gọi đi, mất khoảng 10 phút, ra tới liền như vậy."
Phó Vân Thâm tiếp tục hỏi: "Ai gọi đi?"
Bối Linh dừng lại và nói, "Em không biết."
Phó Vân Thâm: "Cậu ấy đến từ tòa nhà nào, em còn nhớ không?"
Bối Linh: "Tòa nhà dạy học phía Bắc."
Phía bắc ...
Phó Vân Thâm hướng bên trong cúp điện thoại.
Cậu mặc chiếc áo hoodie , lần mò lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra, trực tiếp đến chỗ bảo vệ và nói với bác bảo vệ: "Xin chào, cháu là học sinh trường THPT Anh Nam. Thời Mộ, bạn đến tham gia hôm nay là bạn cùng lớp của cháu. Cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện vì cô ấy bị thương và cậu ấy không có thời gian để thu dọn những đồ vật còn lại. Cô giáo đang chăm sóc cho cậu ấy và yêu cầu cháu đến lấy đồ cho cậu ấy. "
Nhân viên bảo vệ sững sờ vài giây, cũng nghe qua một học sinh trường khác ngã xuống đất, cuối cùng được khiêng đến bệnh viện.
"Lớp 12 còn đang trong lớp học , phòng nghỉ lại không cho người ngoài vào, xin để lại thông tin liên lạc, tôi sẽ nói với cô giáo rồi để cô ấy mang đồ ra ngoài."
Phó Vân Thâm sớm đã có ứng đối, đưa thẻ học sinh của mình. "Giáo viên có thể không tìm được đồ vật ở đâu, nếu chú không yên tâm, thì giữ lại thẻ của cháu, trên đó có thông tin liên lạc hoặc là chú có thể đưa cháu đi,sau khi lấy đồ cháu liền đi ". Phó Vân Thâm ɭϊếʍƈ môi " Rốt cuộc là người bị thương ở quý trường học. Bây giờ cháu chỉ đến lấy một số đồ vật. Cháu tin chú sẽ thấu tình đạt lý?"
Đã nói đến đây rồi, nếu không cho người vào thì hơi phi lý. Ngoài ra, ngoại trừ các bạn chuẩn bị thi đại học lớp 12, các lớp khác cuối tuần đã hết rồi, đó không phải là vấn đề lớn, nhân viên bảo vệ liền châm chước đáp ứng. Nhưng để an toàn, sau khi khám xét cơ thể đơn giản, hắn ta thu thẻ học sinh Phó Vân Thâm rồi dẫn cậu ta vào.
Bác bảo vệ nhìn Phó Vân Thâm: "Bạn học để đồ ở đâu?"
Phó Vân Thâm khóe mắt nhìn quanh, không quên trả lời : "Phòng chờ lầu bốn."
"Vậy thì hãy đi cùng tôi, nhẹ bước, khi lấy đồ xong thì rời về ngay."
" Dạ."
Đi theo nhân viên bảo vệ lên tầng 4. Khi đến gần phòng chờ, hắn dừng lại, "Xin lỗi, cháu muốn đi vệ sinh trước. Chờ cháu."
Nhân viên bảo vệ hầu như không có cơ hội phản ứng, Phó Vân Thâm vội vàng chạy tới cửa cầu thang, hắn ta lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng đuổi theo, lúc này, Phó Vân Thâm đã giữ cửa từ khóa kỹ, hơi thở cậu hổn hển, ánh mắt nhìn quanh, chút nào không bận tâm bên ngoài nhân viên bảo an tức muốn hộc máu .
Khi quay đầu nhìn, cậu nhìn thấy một đám hắc khí lơ lửng trên tường, cô cố gắng che giấu, sau khi cảm nhận được ánh mắt của cậu , hắc khí run lên.
Phó Vân Thâm lạnh lùng mở ra mặt, khá là không vui: "Tới đây."
Cái bóng đang run rẩy, và một khuôn mặt méo mó từ từ hiện ra.
Nó thậm chí không phải là ma, nhiều nhất là một đám hồn phách đã hóa thành ma hỏa, một nhóm yếu ớt.
Phó Vân Thâm không nói chuyện vô nghĩa với nó: "Tôi muốn hỏi xem hôm nay có người rơi xuống đây. Cậu ấy xinh đẹp, da trắng, hai mí, tóc dày tên là Thời Mộ."
Quỷ Hồn kinh hãi thân thể linh hồn: "Đúng ... còn có một người, nhưng là bị đẩy ngã."
Phó Vân Thâm hai mắt thay đổi, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Linh hồn sợ hãi hét lên, "Đừng ... Đừng giết ta, ta, ta, ta, ta không làm."
Quỷ Hồn vốn không có nhiều cơ sở tu luyện, Phó Vân Thâm lại là một người đầy dương khí, nếu tiến thêm một bước, linh hồn yếu ớt sẽ bị vong hồn uy hiếo.
"Người đó hình như tên là ... Thời Dung? Đúng vậy, Thời Dung, bọn họ hình như là anh em, đúng vậy, ngươi đi tìm cô ta , tìm cô ta, không liên quan gì đến ta, đừng ... đừng làm ta đau. "
Uuuuuu, năm nay một đứa không có xương sống như nó làm sao có thể đen đủi như vậy. Thời Mộ hôm nay thật kinh khủng, khi người tên Thời Mộ chạy tới, các chị em xung quanh nó đều bỏ chạy, còn nó thì yếu ớt không đi được , chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, may mà vì quá yếu nên không có bị phát hiện, nếu không sẽ rất tệ.
Phó Vân Thâm hỏi tiếp, "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Ta ... Ta không biết ..." Nó sợ đến chết đi sống lại, không biết trốn ở đâu, làm sao dám nghe kỹ đối thoại của bọn họ, ai có dũng khí.
Phó Vân Thâm quai hàm nhíu chặt, vẻ mặt càng sâu.
Bước xuống lầu rất vội vã, một lúc sau ba bốn nhân viên bảo vệ xông lên nắm lấy vai Phó Vân Thâm, cậu không có giãy dụa, liền bị đưa ra khỏi trường học, đẩy ra cửa sau đó nhân viên bảo vệ nghiêm khắc vứt thẻ sinh viên qua đây.
Tiếng sấm vang lên, cơn mưa lớn ập xuống.
Phó Vân Thâm cúi đầu, đi trên đường không người đi bộ , chỉ có thân ảnh hắn chậm chạp, giống như chim di cư cô độc, lời nói của quỷ hồn kia không ngừng vang vọng trong đầu cậu
"Họ là anh em."
Anh em ruột?
Nếu cậu nhớ không lầm, Thời Mộ là một đứa trẻ mồ côi, phải không?