Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mọi người lên xe đưa đón đến thẳng trường trung học liên kết Anh Nam, xe này thường không có nhiều người, cho dù là chủ nhật cũng chỉ có le que vài hành khách.
Chiếc xe lăn bánh, cả hành trình đều yên tĩnh.
Đột nhiên, Chu Thực giật mình bật dậy khỏi ghế, cậu ta vỗ đùi: “Đét!”
Thời Mộ bị dáng vẻ này của cậu ta dọa nhảy, vội hỏi: “Sao vậy.”
Chu Thực tiếc nuối nói: “Để quên USB ở trường rồi, tôi còn muốn cho ba thằng mình xem nữa mà.”
Thời Mộ liếc mắt: “Cái chuyện rách này cũng đáng để cậu ồn ào như vậy, mau ngồi xuống, la hét thật khó nhìn.”
Chu Thực méo miệng, buồn tủi: “Tôi chỉ muốn biết bên trong có gì thôi.”
Cậu ta trông đợi chuyện này đến tận mấy ngày, kết quả đến thứ sáu lại quên không còn một mống, bây giờ mới nhớ ra, lại bắt đầu bắt ngứa ngáy tò mò nội dung của nó.
Xe tiếp tục chạy, dừng lại ở một trạm, chỉ có hai người lên xe.
Đi đầu là một nữ sinh mặc đầm hoa, đội nón màu trắng, cô trông rất không vui, môi dẩu lên thật cao. Sau lưng cô là nam sinh thiên về kiểu gầy yếu, cúi thấp đầu, trông rất im lặng, khiêm tốn.
Đang lúc cô liếc nhìn qua, hơi bất ngờ: “Bối Linh?”
Bây giờ, Bối Linh cũng nhận ra ba người Thời Mộ ngồi ở phía sau, ánh mắt sáng lên, nét ảm đạm bay biến, cười sáng rỡ: “Học trưởng Thời Mộ.”
Cô ấy mềm giọng gọi, vô cùng đáng yêu.
“Ngồi trước mặt bọn tôi đi.” Bọn họ ngồi hàng cuối cùng của xe buýt, trước mặt vừa lúc trống hai vị trí.
Bối Linh vui mừng đồng ý, vừa nghiêng đầu thấy thiếu niên gầy gò kia thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu ngồi bên trong đi.”
Cậu không lên tiếng, trông như một cái túi bị trút giận, chuyển vào trong.
Bối Linh ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Thời Mộ.
“Tình cờ quá, không ngờ có thể gặp được các anh ở đây.”
Có thể thấy, vô tình gặp được Thời Mộ, Bối Linh thật sự vui vẻ, thậm chí còn tự động lơ Phó Vân Thâm và Chu Thực.
“Ừ, tình cờ thật.” Thời Mộ gật đầu, khóe mắt liếc về hướng nam sinh kia.
Cậu ta đeo một túi vải cũ kỹ, ăn mặc cũng cực giản dị, tóc ngắn, không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy là một cậu bé vô cùng trầm lặng. Nếu không lầm, đây chính là nam chủ chính hiệu trong “Thi ngữ giả”.
Trong truyện miêu tả, nam chủ khi vừa mới tới thành phố thì không quá hòa hợp, thậm chí còn bị nam sinh cùng phòng bạo lực. Cậu ta không muốn bại lộ năng lực của mình, chỉ muốn bình yên sống cuộc sống của học sinh trung học, chẳng qua là không ngờ, những bạn học không ưa cậu ta lại có ý đồ với Bối Linh. Nam chủ luôn miệng nói ghét bỏ Bối Linh, nhưng đang lúc cô bị thương tổn cậu ta đã không chút do dự lựa chọn trợ giúp, vì vậy cũng nhận rõ nội tâm mình.
Nam chủ Hạ Hàng Nhất tận dụng năng lực cứu Bối Linh, cuối cùng giành được sự ái mộ của cô gái nhỏ...
Nói tóm lại, nam chủ trong truyền thuyết là một phúc hắc nam giả trư ăn cọp, không chọc được.
“Ầy, Bối Linh.” Hai cánh tay Chu Thực bám vào lưng ghế ở phía trước, khinh thường liếc Hạ Hàng Nhất, hỏi: “Đây là ai? Bạn em à.”
Bối Linh bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy là Hạ Hàng Nhất, con trai của bạn mẹ em, mới vừa tới, bây giờ đang ở nhà của em.”
“Hả?” Chu Thực khó tin trợn to mắt: “Không phải em nói ba mẹ em đã đi công tác rồi sao, vậy...”
“Dạ.” Cô gật đầu, lại vội vàng lắc đầu: “Không có không có, các anh đừng hiểu lầm, nhà em còn, còn có bảo mẫu nữa, không phải chỉ có hai đứa em.”
Chu Thực nhanh mồm nhanh miệng, không nể mặt mũi ai, nói thẳng: “Vậy bạn của mẹ em cũng không phúc hậu, sao có thể để một thằng con lớn thế này ở nhà người ta, tấm lòng bao la thật đấy nhỉ.”
Bối Linh cau mày, không lên tiếng.
Trong lòng cô không vui.
Trước khi Hạ Hàng Nhất tới, ba mẹ đã âm thầm bàn luận, lúc đi rót nước thì Bối Linh không cẩn thận nghe được đối thoại của ba mẹ, họ nói: Nhà họ Hạ có ân, Hạ Hàng Nhất lại xấp xỉ tuổi cô, nếu có thể thì kết thành thông gia.
Đây là thời đại nào rồi, còn có kiểu con dâu nhỏ này nữa.
Sau đó Hạ Hàng Nhất tới, mới gặp gỡ, ấn tượng của cô với cậu ta không tốt, cảm thấy cậu ta rất trầm lặng ít lời, thoạt nhìn cũng khá lôi thôi. Cô thích con trai sạch sẽ cởi mở, cười lên như ánh mặt trời, xem lại Hạ Hàng Nhất, tính tình đã không thể dùng từ hướng nội để hình dung, mà chính là nhàm chán, đúng, là nhàm chán.
Rốt cuộc là chuyện người nhà phó thác, dù Bối Linh không thích nhưng không bài xích, cô làm đúng trách nhiệm dẫn cậu ta đi dạo một vòng trong thành phố và thay bộ quần áo khác. Kết quả chuyện này bị ba mẹ biết, gọi điện thoại tới đây bảo hai người họ sống hòa thuận với nhau. Bối Linh cảm thấy ba mẹ có hàm ý khác, sau đó cô chẳng có hứng thú gì nhìn Hạ Hàng Nhất.
Dọc đường mọi người đều im lặng.
Thời Mộ cẩn thận liếc nhìn Phó Vân Thâm, từ trước đến giờ cậu luôn không quan tâm mấy chuyện thế này. Hiện giờ, cậu đang một tay chống cằm nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, vô cùng nghiêm túc, lông mi dài thỉnh thoảng lay động.
Đến trường học, ba người Thời Mộ về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Bối Linh dẫn Hạ Hàng Nhất đến phòng giáo vụ báo cáo, một lát nữa sẽ bố trí ký túc xá.
Vào phòng 415, chuyện đầu tiên chính là thông gió.
Cô mở rộng ra hai cánh cửa sổ, cầm ga giường và chăn đi giặt sạch. Trái với Thời Mộ cần cù lao động, Chu Thực đang lười biếng nằm ườn trên giường, trên tay còn vuốt vuốt USB, cậu ta muốn xem nhưng lại rất sợ có virus...
Rất nhanh, sắp xếp xong đồ dùng, Thời Mộ nghỉ ngơi trên ghế, mắt nhìn đồng hồ, gần 12 giờ.
“Buổi trưa chúng ta ăn gì.”
Căn tin trường học vào chủ nhật ăn không ngon mấy, đa số học sinh không thích ăn, nhóm Thời Mộ cũng không ngoại lệ.
Chu Thực gãi gãi đầu: “Mì tôm?”
“Ai đi mua.”
“...”
Đây là một vấn đề trí mạng.
Mới vừa từ bên ngoài về, ba người đều không thích ra ngoài.
Đang im lặng, tiếng cửa bị gõ vang lên.
Chu Thực rống lên: “Ai?”
“Tôi.” Ngoài cửa là tiếng của giáo viên trông coi ký túc xá.
Chu Thực nhảy xuống, bất đắc dĩ ra mở cửa.
Giáo viên quản ký túc đứng ngoài cửa, sau lưng còn dẫn theo một người. Nhìn kỹ lại, đấy không phải là nam sinh vừa ở cùng Bối Linh sao.
“Phòng các em còn trống một giường phải không? Sau này, Hạ Hàng Nhất sẽ là bạn cùng phòng của các em, em ấy vừa đến nên chưa quen, các em săn sóc bạn một chút.”
Nói xong, quản lý ký túc xá chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.” Chu Thực lanh tay lẹ mắt kéo lại: “Nhiều phòng trống như vậy, tại sao lại cho cậu ta ở cùng bọn em?”
Ấn tượng của Chu Thực với Hạ Hàng Nhất không tốt, bây giờ nghe cậu ta sẽ ở cùng bọn cậu, trong lòng càng không vui.
Giáo viên quản ký túc hất tay Chu Thực ra, kiên nhẫn nói: “Bởi vì phòng các em là phòng bốn người, hiểu chưa?”
Cuối cùng liếc nhìn Hạ Hàng Nhất, giáo viên cầm chìa khóa rời đi.
Thời Mộ rúc vào góc, hoàn toàn không dám nói tiếng nào, nam chủ trong nguyên tác vốn là một tên hung ác, tuổi nhỏ mà đã khôn khéo vô cùng, có thể kéo Phó Vân Thâm xuống đài, có thể thấy lợi hại cỡ nào, không ngờ rằng, nam chủ lại ở cùng bọn họ.
Thời Mộ cau mày liếc nhìn giường tầng trên, chiếc này trống không, xem ra cậu ta sẽ ngủ trên đó rồi.
Hãi quá.
Không đúng, hình như giường trên còn đồ của mình, tuần trước vứt thứ gì lên đó nhỉ
Thời Mộ không nhớ rõ nữa.
Hạ Hàng Nhất xách hành lý, cậu ta ngẩng đầu lên đánh giá chung quanh, cuối cùng Thời Mộ mới thấy rõ mặt cậu ta.
Bởi vì hàng năm đi theo cha mẹ đánh đuổi thây ma và làm việc nhà nông, bề ngoại Hạ Hàng Nhất không quá trắng, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen dày cộm nặng nề, con ngươi dưới lớp kính có màu nâu cà phê, kết hợp với ngũ quan đậm nét, trông khá giống người Tân Cương, cộng thêm tính tình trầm lắng, có cảm giác thật thà và dễ bị bắt nạt.
Nhưng Thời Mộ nắm rõ cốt truyện thì biết đây chỉ là giả, thậm chí đến đôi mắt kiếng này cũng là cố ý. Nam chủ vì muốn biến mình trông thoạt nhìn vô hại, độc giả Thời Mộ lại nhận ra đó chỉ là đang ngụy tạo vẻ ngoài.
Hạ Hàng Nhất kéo hành lý đến bên giường, trước tiên kéo chăn sang một bên, sau đó leo lên.
Lúc này, Thời Mộ mới nhớ ra mình đã ném cái gì lên rồi.
“Khoan...”
“Cái này...” Hạ Hàng Nhất quay đầu lại, tay đang cầm cái cốc tự sướng màu hồng.
Thời Mộ ôm trán, cảm thấy quá mất mặt.
“Cậu, cậu ném nó lên bàn đi.”
“Ờ.” Cậu nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Cái cốc này của cậu rất đặc biệt.”
Không đợi Thời Mộ tiếp lời, Chu Thực bật cười: “Vậy tặng cậu đấy.”
Giọng điệu đậm mùi giễu cợt.
Hạ Hàng Nhất lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được, vô công không nhận lộc.”
Xem ra cậu ta đang nghĩ là thật.
Chu Thực nghẹn lời, lập tức im lặng.
Cậu ta cẩn thận đặt cốc tự sướng kia trên tủ đầu giường của Thời Mộ rồi lại nghiêm túc trải lại chăn giường.
Mỗi người trong ký túc xá đều có một hộc tủ. Bởi vì lúc trước ký túc xá chỉ có ba người, một hộc tủ rỗng đã bị Chu Thực chiếm dụng, bên trong chất đống giày thể thao và ngổn ngang mấy đồ dùng khác của cậu ta.
Thời Mộ đẩy Chu Thực: “Cậu dọn cái hộc đó cho người ta đi.”
“Đợi lát đi, bây giờ cậu ta có để đồ gì đâu.” Chu Thực lắc chân, như chợt nhớ ra điều gì nhìn về phía Hạ Hàng Nhất: “Này, anh bạn ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy thì tốt quá rồi, bọn này cũng chưa ăn.”
Hạ Hàng Nhất leo xuống giường, kéo hành lý của mình ra, lục ra một túi vải màu đen, mở túi vải, là một cái chai.
“Đặc sản quê nhà, biếu các cậu ăn lấy thảo, một lát tôi xuống mua cơm.”
Bởi vậy, vốn đang muốn làm khó Hạ Hàng Nhất, Chu Thực cũng hơi ngượng ngùng.
Cậu ta mở cái chai ra ngửi, rất thơm, bên trong là thịt khô, bên ngoài phủ một tầng ớt đỏ, nhìn là khiến người ta rất thèm thuồng.
Chu Thực không khách sáo, lấy một miếng ra cho vào miệng nhai, thịt khô vừa khô vừa cay, rất ngon. Chu Thực hảo cay không kiềm được ăn thêm vài miếng, cuối cùng mới hỏi: “Ngon thật đấy, đây là thịt gì vậy.”
Hạ Hàng Nhất: “Thịt chuột sấy khô.”
Ồ, thịt chuột sấy khô.
...
Chuột sấy khô?!!!!!!
Sắc mặt Chu Thực tái xanh, trong khoảnh khắc cảm thấy dạ dày đảo lộn, cậu ta nhảy khỏi ghế xông vào phòng vệ sinh, ói ra hết toàn bộ những gì vừa ăn.
Lúc trở ra, vẻ mặt Chu Thực âm trầm tóm lấy cổ áo của Hạ Hàng Nhất: “Con mẹ nó mày giỡn mặt với tao à?”
Tình hình khá nghiêm trọng.
Phó Vân Thâm vẫn yên lặng không nói chợt nhướng mày, bốc khô chuột lên, quan sát hai lần, sau đó cắn nhẹ nếm thử.
“Chu Thực, đừng gây chuyện.”
Giọng điệu cậu thản nhiên lập tức dập tắt ngọn lửa Chu Thực.
Nhìn lại cậu đang ăn khô thịt chuột, Chu Thực cảm thấy dạ dày lại quặn lên: “Thâm ca, cậu không nghe cậu ta nói đó là gì à, cậu còn ăn?”
Phó Vân Thâm chậm rãi nhai nuốt: “Cậu là người phủ Thinh Châu?”
Hạ Hàng Nhất chỉnh lại cổ áo, trở về: “Là bà ngoại.“
Phó Vân Thâm cười: “Khô chuột đồng Ninh Hóa là đặc sản nổi tiếng bên đó, lúc trước tôi từng đến đó ăn rồi, món này cậu làm còn chưa thấm vào đâu.”
Hạ Hàng Nhất nhếch môi, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Có cơ hội mời cậu ăn đồ chính thống.”
Phó Vân Thâm liếc nhìn Thời Mộ, lựa ra phần đuôi đưa đến miệng cô: “Nếm thử xem.”
“...” Phó Vân Thâm chắc chắn muốn cô chết! Một cô gái như cô, dù gan to đến mấy cũng phải nói không với thịt chuột!