Xương Sườn

Chương 65

Chuyển ngữ: Galanthus

Biên tập: Iris

Cô không để ý được nhiều đến thế, giáng một cái tát xuống mặt tên đó. Hai tay cô bị gã kiềm chế, cho nên lần này có thể nhìn rõ mặt gã, trong lòng hoảng sợ, hét lên: “Hóa ra là mày!”

Khi hai chân nâng lên chuẩn bị đá, bỗng nhiên cô mất trọng tâm, cả người ngã ra sau, phần lưng chạm phải nền nhà cứng như đá, cảm giác chấn động mãnh liệt ùa tới, cô nhịn đau cắn chặt răng. Khuôn mặt gã này cô cũng không lạ gì. Một lần đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của ba tình cờ gặp gã, cô còn nhớ lúc đó gã gọi cô một câu Đổng Mặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Còn có một lần đến bệnh viện thăm Vưu Văn thì bị ông ta đi xe điện vô tình tông ngã, do lúc ấy Phương Dĩ Nam đang ở đó nên cô cũng vội đi thăm Vưu Văn, càng không để tâm đến. Nghĩ vậy cô đứng lên, vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên nhìn gã đó hỏi: “Người theo dõi, gửi tin nhắn, còn có lá thư đó đều là do mày đúng không?”

Chỉ thấy khóe miệng gã nhếch lên vẽ một nụ cười, tay phải động một cái liền nắm lấy mắt cá chân cô.

Cuối cùng Ôn Hành Viễn cũng đã trèo lên tường chạm đến bệ cửa sổ, anh cầm tảng đá đập mạnh, ngay lập tức luồn mình qua, cửa kính nhanh chóng bị phá vỡ, vô số mảnh vụn văng ra khắp nơi, cổ anh cũng cảm thấy đau đớn. Nhưng anh không để ý được nhiều đến vậy, thủy tinh vừa vỡ ra, anh nhanh chóng bò vào qua ô cửa sổ.

Động tĩnh lớn như vậy ở cửa sổ cũng kinh động đến Đổng Mặc và gã đàn ông. Đổng Mặc biết có người tới lập tức hét to: “Cứu mạng!”. Cô vừa liều mạng giãy giụa ra phòng ngoài để nhờ người giúp đỡ.

Từ phòng bếp Ôn Hành Viễn chạy hai ba bước vào phòng ngủ, thấy Đổng Mặc hướng về phía trước quần áo xốc xếch nằm dưới đất không thể nhúc nhích, trong lòng rất giận dữ, đá một phát vào gã đàn ông, một tay cởi áo sơ mi trên người nhanh chóng quấn ngang hông Đổng Mặc, quay người lại thêm một cái nữa, gã ngã xuống đất.

Ngay sau đó Ôn Hành Viễn bóp lấy cổ gã, khuôn mặt lộ cả gân xanh hung ác nhìn: “Triệu Vĩnh, tên chó chết, tao nhất định sẽ khiến mày…”

“Khiến tao thế nào?” Gã bị bóp cổ khuôn mặt tím bầm, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường như cũ: “Mày giết tao hả?”


“Mày…’ Tay anh nắm chặt, nghiến răng nhìn gã, trong lòng suy nghĩ một lát, dừng động tác trên tay lại. Anh biết gã đang kích thích mình, nhưng mà….

“Ôn Hành Viễn, buông hắn ra!”

Ngay lúc này đội trưởng Hách vừa bò vào từ cửa sổ lập tức lên tiếng ngăn Ôn Hành Viễn lại, chạy đến bên người Đổng Mặc khoác áo khoác của mình lên người cô, bảo vệ cô đằng sau lưng: “Cậu tỉnh táo một chút, cho dù có đã xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cứ thả tay xuống trước. Bên ngoài có cảnh sát mặc thường phục sẽ đưa ông ta vào đồn cảnh sát. Cậu tỉnh táo lại trước đi!” Cô lên tiếng khuyên, Ôn Hành Viễn nhắm mắt thật chặt, buộc mình phải buông tay ra, song lý trí anh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh vẫn phân biệt được nặng nhẹ.

Khi anh giảm bớt lực người đàn ông liều mạng hít một hơi, đến khi sắc mặt dần dần khôi phục như cũ mới giơ tay lấy một con dao nhỏ từ trong túi quần, đâm một dao sau lưng Ôn Hành Viễn. Anh còn chưa kịp phản ứng gã đó đã giữ lấy anh từ phía sau: “Tao cũng không để ý đến chuyện lấy mạng đổi mạng.”

“Chú Ôn!” Đổng Mặc bỗng nhiên run lên: “Mày buông anh ấy ra! Có chuyện gì cứ nhằm vào tao, bất kể mày có mục đích gì thì cũng đừng tổn thương người vô tội.” Cô thấy bên eo chú Ôn có máu chảy ra, sợ đến mức suýt nữa đứng cũng không vững, cô sợ anh vì cô àm bị liên lụy, biết gã này nhằm vào mình.

Gã đó không để ý được quá nhiều, khi đang cưỡng ép Ôn Hành Viễn di chuyển về phía cánh cửa, hai tay anh dùng chút sức, suýt nữa đã đánh rơi dao của gã nhưng anh lại bị gã đá vào chỗ bị đâm. Ôn Hành Viễn bị đau, khụy cả hai chân xuống. Gã kia tàn ác lưu lại mấy vết trên cánh tay anh.

“Chú Ôn!” Đổng Mặc vô lực gọi tên anh, bỗng nhiên bị cơn tức giận choán lấy, tiến lên phía trước nhưng lại bị đội trưởng Hách kéo lại: “Đổng Mặc!” rổi chuyển ánh mắt: “Mày muốn đi tao sẽ đáp ứng, nhưng nếu cậu ta xảy ra bất cứ chuyện gì, hôm nay mày đừng hòng đi được.”

Gã hếch cằm khinh thường nhìn đội trưởng Hách, trong lòng chế giễu mấy tiếng. Hôm nay gã xuất hiện chưa từng nghĩ đến chuyện sống sót trở về, nhưng còn chưa đạt đến mục đích, gã không cam lòng. Cân nhắc xong, gã uy hiếp Ôn Hành Viễn đang bị thương đi ra cửa, dưới con mắt của mọi người không dám buông lỏng chút nào. Mọi người thấy bộ dạng không sợ chết của gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, máu từ trên người Ôn Hành Viễn bị kéo lê chảy đầy trên mặt đất. Đổng Mặc dùng quần áo che kín người đi ra cửa, khớp ngón tay bị bầm, cô lo lắng nhìn Ôn Hành Viễn, không kìm nổi nỗi đau trong lòng. Muốn mở miệng nhưng không biết nói gì mới thay đổi tình cảnh này. Trong giây phút đó, cô hận sao mình không thể giúp được gì, thấy chú Ôn bị thương thành như vậy ở trước mặt mình nhưng lại vô lực, mà tất cả những chuyện này đều do cô mà ra, chú Ôn chẳng qua là bị cô làm liên lụy.

Cô càng suy nghĩ lòng càng khó chịu, trong trái tim như có hàng trăm sự khốn khổ muốn bùng nổ, đội trưởng Hách sợ cô xúc động sẽ làm ra chuyện gì, dùng hai tay nắm chặt cánh cô.

Cho đến khi người đàn ông đi đến trên xe của mình, đá Ôn Hành Viễn ra ngoài, nhanh chóng nổ máy nghênh ngang mà đi, hai tay đội trưởng Hách mới buông lỏng ra. Đổng Mặc bước những bước dài tới trước mặt Ôn Hành Viễn, nắm thật chặt tay anh: “Chú Ôn, chú Ôn… em xin lỗi, thầy, xe cấp cứu ở đâu? Nhanh lên một chút!” Đôi mắt cô ngấn nước vôi vàng hỏi, vết máu trên mu bàn tay Ôn Hành Viễn làm cô hơi run rẩy, cô có thể cảm thấy rõ ràng tim mình đập rất nhanh trong lồng ngực, nước mắt như vỡ đê cứ vậy mà rơi xuống, làm ướt hai tay cô, cũng hòa vào vết máu trên da thịt anh.

“Đổng Mặc, anh không sao…” Ôn Hành Viễn đặt tay lên tay Đổng Mặc, mở miệng an ủi cô. Thấy cô không sao anh mới có thể yên tâm, chính anh cũng sẽ không có chuyện gì, bởi vì Đổng Mặc còn cần đến anh.

Trái tim lặng yên truyền sức mạnh cho chính mình, thông qua lòng bàn tay truyền vào máu Đổng Mặc, khi cô gái nhỏ khóc không để ý đến hình tượng chút nào, nước mắt nước mũi chảy xuống, anh nhìn… trong lòng không rõ mùi vị gì, nhưng lại không thể làm gì giúp cô, chỉ có thể dùng chút sức sực nói với cô, anh không sao.

Đừng buồn như vậy.

“Chú Ôn…” Đổng Mặc nắm chặt tay Ôn Hành Viễn, nhanh chóng dùng tay lau sạch nước mắt của mình, cúi đầu vùi trong ngực anh, không kiềm chế được nước mắt. Tựa như đồng thời phát tiết hết nước mắt và khổ đau từ việc đã xảy ra với cha cô. Thân thể ông lạnh lẽo một cách đáng sợ, cánh tay nhỏ bé của Đổng Mặc bao quanh bả vai anh, nói ra lời mơ hồ không rõ, ai cũng không nghe rõ cô nói gì, bao gồm cả Ôn Hành Viễn đang kề sát với cô cùng một chỗ. Anh chau mày cố gắng lắng nghe lời Đổng Mặc, nhưng những âm thanh mơ hồ kia cùng với những đau đớn truyền tới từ trên cơ thể khiến anh thật sự không thể làm gì.

Anh chỉ hy vọng Đổng Mặc có thể tốt trở lại như thường ngày…

***

Một đêm kia, Đổng Mặc vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh giường bệnh Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khi trời sáng, nước mắt cô gần như đã ngưng kết thành sương, hai mắt sưng đỏ đầy tia máu. Đã bình tĩnh hơn nhiều so với hôm qua, nhưng cũng lạnh lùng hơn rất nhiều. Đội trưởng Hách vào phòng bệnh nói rất nhiều, cô cũng không hề nghe lọt tai, tiêu cự không hề đặt trên người cô ấy. Đội trưởng Hách đứng lên, sự đau lòng của Đổng Mặc chắc hẳn phải cần một thời gian mới có thể dịu lại, tốt nhất là để chính cô ấy tỉnh táo suy nghĩ một chút, cô cũng tin tưởng Đổng Mặc sẽ thoát khỏi chuyện này, bởi vì cô ấy là Đổng Mặc.

Đội trưởng Hách nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, Đổng Mặc chờ chú Ôn tỉnh lại, không ngờ bị một tin nhắn cắt đứt tất cả ý nghĩ của mình. Con sóng mới lắng xuống lại trào lên, khi nhìn thấy nội dung trong tin nhắn vừa mở ra bỗng chốc không kìm nén được cô đứng lên khỏi ghế.

Không nói hai lời đi ra khỏi phòng bệnh đi xe tới bệnh viện thành phố A.

Địa điểm gã đó hẹn gặp cô chính là ở bệnh viện ban đầu, Đổng Mặc vừa mới tới đó gã đã móc ra một con dao nhỏ đưa ra phía trước, nhìn cô nói: “Cho mày cơ hội giết tao.”

Trong ánh mắt ông ta như muốn nói, tao cho mày dao, mày có thể giết tao.

Theo bản năng Đổng Mặc chạy về phía trước mấy bước, giữa đường cô chợt dừng lại, ánh mắt nhìn bốn phía, bởi vì đây là đằng sau bệnh viện, trừ mấy người bệnh đang phơi nắng thì không có bóng dáng ai khác. Cô nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm.

Cô biết gã trước mắt không hề đơn giản, nhất định có mưu kế phía sau. Nhưng… bóng dáng Đổng Nghiễn lại quanh quẩn trong đầu cô, ngay cả hình ảnh ngày hôm qua chú Ôn bị kéo đi cũng lẫn vào, xuất hiện lặp đi lặp lại, lần lượt hành hạ trái tim cô. Những đau đớn vô hình kia như chọc thủng tất cả lý trí của cô, cô bỗng nhiên đoạt lấy con dao trên tay gã, gã nhanh chóng cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm xoay người chạy vào trong bệnh viện.

Vừa chạy vừa kêu to, âm thanh đó như đang không ngừng thúc giục Đổng Mặc, cũng khiến cho những hình ảnh liên quan đến Đổng Nghiễn và Ôn Hành Viễn càng thêm sâu sắc, tần số xuất hiện cũng càng ngày càng nhanh. Cô chạy sát phía sau gã, bệnh nhân và bác sĩ dọc đường bị hoảng sợ hét lớn chạy đi cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho đến khi đến tầng phòng bệnh đặc biệt, bốn phía không có đường chạy Đổng Mặc mới bỗng nhiên hướng con dao về bên hông gã đó.

Đồng thời, động tĩnh đó cũng làm kinh động đến ba người Vưu Văn ở phòng bệnh bên cạnh.

Một lần nữa tình huống lại trở nên mất khống chế, trên cánh tay gã bị Đổng Mặc rạch mấy vết, bên hông cũng bị đâm một vết thương không sâu. Gã mang theo một nụ cười giãy giụa nhìn Đổng Mặc, không ngừng kích thích cô. Nếu lúc này không có Vưu Văn và Vưu Nhiên, chắc chắn một dao kia của Đổng Mặc đã hạ xuống.

Tiếng Vưu Văn gào to ở một bên như gõ vào trái tim cô, cô lấy lại được chút lý trí, thế nhưng trong lòng cô tình cảnh cha và chú Ôn lại càng nhiều hơn. Cô không hiểu tại sao gã này lại nhắm vào cô, sao phải làm nhiều chuyện như vậy? Cái chết của ba chắc chắn có liên quan đến gã!

“Đổng Mặc! Em nghe anh nói gì không?” Vưu Văn gắt gao nhìn vào cô vẫn đang sững sờ, định đến gần dời đi sự chú ý của cô, nhân lúc cô bất ngờ đoạt lấy con dao trong tay cô. Lúc này Đổng Mặc giống như một con kiến đang đi trên vách đá, nếu không nắm lấy sợi dây thừng là Vưu Văn, đối mặt với cô chính là vực sâu vạn trượng, một khi rơi xuống chính là chuyện cả đời.

“Tao nói cho mày biết, chính tao bắt Đổng Nghiễn phải tự sát, lần bị ép buộc trước cũng là do tao. Lá thư, rồi người theo dõi, kể cả việc gửi tin nhắn cho người tông xe phải mày cũng đều là tao.” Triệu Vĩnh vừa cười vừa nhẹ giọng nói từng câu từng chữ bên tai Đổng Mặc, khi thấy sự tức giận trong mắt Đổng Mặc càng ngày càng đậm, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, trở tay đoạt lấy con dao kia, một dao rạch xuống cánh tay đang muốn né tránh của Đổng Mặc, thoáng chốc chỉ thấy trên cánh tay trắng ngần của cô có máu tươi chảy ròng ròng.

Vưu Văn thấy vậy lập tức đứng lên nhào về phía Triệu Vĩnh, Vưu Nhiên và Ô Hàng ở một bên cũng vội vàng tiến lên hỗ trợ kìm hãm Triệu Vĩnh, đè gã xuống không thể động đậy. Con mắt gã vẫn chăm chú nhìn Đổng Mặc bị ngã ở một bên, thấy cô đau đớn đặt tay ở miệng vết thương, cố gắng lớn tiếng nói: “Đổng Mặc, cha mày tự sát, ai cũng không phải là hung thủ! Ha ha ha… thấy rất oan uổng sao? Muốn báo thù ư?”

“Câm mồm.” Một tay Vưu Văn nhét miếng vải vào miệng Triệu Vĩnh, trao đổi bằng ánh mắt với Vưu Nhiên sau đó đứng dậy, đi tới chỗ Đổng Mặc đỡ cô dậy đi vào phòng bệnh, bác sĩ cũng vội vội vàng vàng chạy tới xử lý khẩn cấp. Thấy vẻ mặt thẫn thờ của Đổng Mặc, Vưu Văn không đành lòng: “Đổng Mặc, đã xảy ra chuyện gì?”


Đổng Mặc căn bản không nghe lọt tai lời Vưu Văn, cô thậm chí còn không nhận thức được tình huống bản thân hiện giờ, tâm trạng như thế nào, chỉ cảm thấy đầu cô trở nên trống rỗng trong nháy mắt. Hàng loạt ý nghĩ lờ mờ lơ lửng lướt qua, cô đưa tay muốn bắt lấy nhưng lại không biết làm thế nào để thoát khỏi nó. Cho đến khi Vưu Văn hỏi đến Ôn Hành Viễn, suy nghĩ của cô mới đột nhiên trở lại.

Cô nghiêng đầu qua, nhìn Vưu Văn.

“Đội trưởng Ôn ở đâu? Tôi…” Thấy Đổng Mặc nhìn mình, âm thanh đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy Đổng Mặc chậm rãi mở miệng, viền mắt ẩm ướt, ánh mắt nhìn Vưu Văn nhưng thực ra không hề có tiêu điểm: “Ba tôi, không có ở đây. Chú Ôn, bị hắn ta…” Nói đến đây cô bỗng nhiên nghẹn ngào, bàn tay nắm chăt ga trải giường, bỗng nhiên hét lên một tiếng. Khuôn mặt đỏ bừng gân xanh cũng nổi lên, mấy y tá vội tiến tới đè cô lại, bác sĩ cũng tháo ống nghe xuống nhìn Vưu Văn nói: “Bây giờ tình trạng của cô ấy rất không ổn định, trước tiên đừng hỏi gì cô ấy cả, cậu ra ngoài chờ trước đi.”

Bộ dạng đau khổ đó của cô là lần đầu tiên Vưu Văn nhìn thấy. Trước đây anh ta nghĩ rằng không có chuyện gì có thể khiến Đổng Mặc luôn luôn bình tĩnh dao động, giống như từ trước tới nay trong mắt cô, ngoại trừ công việc thì không có gì khác, ngay cả đuổi theo thủ phạm, bị người đuổi theo, đánh nhau, bị thương xảy ra trước mặt, cô cũng có thể vững tâm như cũ, không hề dao động, mà cô bây giờ hoàn toàn khác trước đây.

Triệu Vĩnh bị cảnh sát mặc thường phục chạy tới sau đó giam vào đồn cảnh sát, Vưu Nhiên chết lặng buông lỏng cánh tay. Sau khi Triệu Vĩnh bị cảnh sát mang đi Ô Hàng liên tục gọi cho Ôn Hành Viễn, sau một lúc lâu có một y tá nhận máy, anh mới biết địa chỉ, vội vàng nói cho Vưu Nhiên. Nghe chuyện này Vưu Nhiên cau mày, hất tay áo cười lạnh, bệnh viện này có liên hệ gì với họ hay sao, tại sao mỗi một người bên cạnh cô đều vào bệnh viện vì bị dao đâm.

Tuy chỉ là đổi phương thức vào viện cũng được nhưng hết lần này tới lần khác đều là bị dao đâm. Cô đau đầu gọi Vưu Văn từ trong phòng bệnh đi ra ngoài nói: “Trước tiên cậu chăm sóc Đổng Mặc ở bên này một chút.” Nói xong kéo tay Ô Hàng ra khỏi bệnh viện chạy tới chỗ Ôn Hành Viễn.

Khi họ tới ôn Hành Viễn đã tỉnh lại nhưng vì bị thương ở sau lưng cho nên chỉ có thể nằm trên giường, không đứng dậy được. Sau khi nghe chuyện của Đổng Mặc qua Vưu Nhiên, trong lòng anh chùng xuống mấy nhịp: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”

“Đừng lo lắng, bây giờ Vưu Văn đang ở tạm bên kia trông cô ấy, một nhát dao kia chỉ trúng cánh tay, không có gì nghiêm trọng, chăm sóc tốt là được. Ngược lại là anh, sao lại thành ra như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh biến mất ở sở cảnh sát không có tin tức gì, khi Đổng Mặc xảy ra chuyện cũng không gọi được cho anh.” Lúc này đối với chuyện xảy ra trước mặt Ô Hàng và Vưu Nhiên đều không biết gì, cho đến khi Ôn Hành Viễn nói rõ mọi việc tư đầu tới đuôi, họ mới bừng tỉnh, thì ra là Đổng Nghiễn.

Thảo nào người luôn bình tĩnh trầm mặc như Đổng Mặc sẽ thay đổi lớn như vậy, không sợ cầm dao mà bắt người.

“Tôi thấy gã kia tên là Triệu Vĩnh dường như chẳng sợ hãi gì, chẳng lẽ gã…” Nghĩ tới đây Vưu Nhiên không khỏi sợ hãi, Ôn Hành Viễn như đoán được tâm tư của cô gật đầu khẳng định: “Triệu Vĩnh vốn đã không muốn sống, muốn lừa Đổng Mặc tự tay giết hắn. Cứ như vậy, Đổng Mặc sẽ bị phán tội danh giết người, ít nhiều cũng phải chịu mười mấy năm trong ngục.” Ôn Hành Viễn dựa theo vụ án năm đó của Triệu Vĩnh mà phán đoán trong lòng, đưa ra cái kết luận này. Hơn nữa trong lòng Triệu Vĩnh chỉ muốn báo thù, điều duy nhất anh không hiểu là tại sao Đổng Nghiễn phải làm theo kết quả mà Triệu Vĩnh mong muốn, khiến Đổng Mặc phải mang theo gánh nặng khi nghe tin tức ông bỗng nhiên tự sát.

“May mà chúng ta khuyên được Đổng Mặc, nếu không đã trúng kế của tên kia rồi.” Ô Hàng cảm thấy may mắn, chỉ cần nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra ở bệnh viện, trong lòng anh ta vô thức run lên. Hóa ra người bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không thể tin nổi chuyện Đổng Mặc cầm dao uy hiếp người.

“Vưu Nhiên!” Ôn Hành Viễn đột nhiên gọi cô một tiếng, im lặng một lúc mới nói: “Cám ơn hai người.” Câu cảm ơn này chính là lời thật lòng của anh. Nếu không phải gặp được họ, Đổng Mặc không chỉ bị thương như thế, chuyện sau này họ cần phải đối mặt chính là cái lưới tối tăm của luật pháp không thể trốn tránh, chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này của Đổng Mặc. May mắn họ ở đó, khống chế được tình huống, cho anh có cơ hộ yêu thương Đổng Mặc, có cơ hội bảo vệ cô cả cuộc đời sau này.