Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Khi Đổng Mặc tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối, cô hoàn toàn tỉnh táo dưới mắt kính, đầu nặng như chì, toàn thân đau như bị xe nghiến qua, không có chút sức lực nào, ngay cả năm đầu ngón tay cũng không động đậy được. Cô khó chịu muốn mở miệng song lại kinh ngạc khi phát hiện giọng mình khàn khàn, cổ họng cũng khô rát khó chịu.
Trong phòng không bật đèn nhưng nhờ vào ánh sáng mờ từ cửa sổ chiếu vào nên có thể nhận ra đây là phòng cô. Cô nhíu mày, vẻ mặt mê man nhìn xung quanh phòng, trí nhớ cũng chậm rãi tua lại. Khi đó, cô đang tìm kiếm dấu vết từ thi thể, đi đến một đầu đường đột nhiên trước mắt bỗng tối sầm… Sau đó… Trí nhớ cũng dừng lại tại đó.
Sau đó xảy ra chuyện gì, vì sao bây giờ cô lại ở nhà?
Đầu óc cô xoay mòng mòng, nâng tay nhìn đồng hồ, đã là chiều tối. Như vậy chẳng phải cô đã hôn mê gần một ngày?! Cô kinh ngạc, hai mắt nhìn không có tiêu cự, sau lưng lại lạnh lẽo. Là ai đã khiến cô hôn mê? Cô theo bản năng cúi đầu xem xét cơ thể, nhanh chóng vén tay áo, quần áo, cổ áo, sau khi không thấy có dấu vết gì mới thoáng thở dài nhẹ nhõm, song nghi vấn này vẫn tồn tại trong đầu cô.
Vì sao cô lại bình yên vô sự về tới nhà?
Cô lấy điện thoại di động ra, phát hiện điện thoại đã sập nguồn, Đổng Mặc nhoài người lên phía đầu giường, lấy sạc điện thoại trong ngăn kéo ra. Sau khi bật nguồn lên cô mới phát hiện ra có hơn mười tin nhắn được gửi đến và hàng chục cuộc gọi nhỡ. Cô nhíu mày xem xét, cơ bản có thể xác định không phải chú Ôn đưa cô về, vậy thì là ai?
Cô đặt máy xuống, gọi vài tiếng trong căn phòng trống trải: “Chú Ôn? Chú Ôn, anh ở đâu?”
Khi không thấy Ôn Hành Viễn đáp lại, cô lại gọi: “Ba, ba?”
Đổng Mặc lắc lắc cái đầu vẫn nặng nề, gọi điện cho Ôn Hành Viễn.
“Tống Ninh! Tống Ninh?!”
Vưu Nhiên căng thẳng đứng trước cửa sổ, vừa mở báo cáo ra ghi chép vừa gọi Tống Ninh. Gọi mấy tiếng vẫn không thấy trả lời, cô hơi nghi ngờ, nhìn thoáng qua Tống Ninh hai mắt thất thần cách đó không xa, tâm trạng không tốt đến gần gọi mấy tiếng bên tai Tống Ninh.
Tống Ninh giật mình, vội vã quay người lại, lúng túng nói: “Đội phó, có chuyện gì à?”
Vưu Nhiên không định nói chuyện, chỉ nhìn Tống Ninh một cách lạnh lùng. Khi sắp đi, Vưu Nhiên đột ngột quay đầu, lơ đãng hỏi Tống Ninh một câu: “Cô nhìn thấy hung thủ bắt Đổng Mặc đi?”
Khi nghe thấy hai chữ “Đổng Mặc”, cả người Tống Ninh khẽ run lên. Căn bản còn chưa hiểu rõ ý Vưu Nhiên, nên chỉ giải thích theo bản năng: “Vâng, tôi không dám đuổi theo…”
“Tống Ninh.” Vưu Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt hoảng loạn của cô ta, bỗng nhiên ngắt lời: “Hôm qua, cô còn nói cô nhìn thấy Đổng Mặc đi con đường ấy, hung thủ đi con đường ấy, mà không nói nhìn thấy hủng thủ bắt Đổng Mặc đi.” Tống Ninh biến sắc, trong nháy mắt không nói nên lời, cô còn nhớ rõ hôm qua khi họ hỏi cô tình huống khi đó, cô đã nói là hoài nghi bị hung thủ bắt đi, nhưng…
“Cô đã nói dối?” Vưu Nhiên thấy sắc mặt cô ngày càng khác thường, có chút không dám tin hỏi lại: “Cô nhìn thấy sự việc xảy ra đúng không? Nhưng cô lại nói dối đúng không?”
“Tôi… Tôi không hề! Đội phó, cô đừng nghi ngờ tôi, lúc đó tôi nhìn thấy hung thủ cầm hung khí, cho nên tôi không dám đi ra, còn Đổng Mặc, quả thật tôi đã thấy cô ấy đi con đường đó…” Dưới ánh mắt uy hiếp của Vưu Nhiên, cô ta nói năng lộn xộn, ngay cả bản thân cũng không biết đang nói gì.
Sau đó, toàn bộ mọi người trong đội nghe thấy tiếng Vưu Nhiên ném mạnh báo cáo trong tay lên mặt bàn trước mặt Tống Ninh. Tiếng động vang khắp phòng, sắc mặt Vưu Nhiên trông rất đáng sợ: “Tôi phải xấu hổ cho cô!”
Dứt lời, Vưu Nhiên vung mạnh tay, kéo Tống Ninh đi nói chuyện với Ôn Hành Viễn. Tống Ninh biết ý của Vưu Nhiên, vội vàng giã giụa: “Đội phó, tôi không thể đi!”
Mọi người không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng ngại dáng vẻ tức giận của Vưu Nhiên, không ai dám đến gần, chỉ đứng một bên xem. Tống Ninh hốt hoảng, cô không thể để sư phụ biết mình đã không cứu Đổng Mặc lại còn lừa gạt mọi người, nếu không về sau cô biết phải đối mặt thế nào?
“Tôi không nói dối, Vưu Nhiên! Cô không thể đối với tôi như vậy!”
“Đến bây giờ cô còn không chịu tỉnh lại sao? Cô có biết đó là mạng người không? Cô kéo dài thời gian một ngày, nếu Đổng Mặc có chuyện gì, cô có thể chịu trách nhiệm được không? Đó cũng là đồng nghiệp của cô, làm người đừng quá ích kỷ!” Vưu Nhiên nghĩ đến bây giờ Đổng Mặc sống chết không rõ, mà Tống Ninh trước mặt lại không chút hối cải, điều này khiến cô càng thêm tức giận.
Mắt Tống Ninh bắt đầu đỏ lên, dùng sức giật tay ra khỏi tay Vưu Nhiên, lập tức phản bác: “Cô có tư cách nói tôi sao? Nếu không phải tại cô, vợ của đội phó Viên sẽ chết sao? Rõ ràng cô biết người ta đã kết hôn, muốn sinh con, cô còn không e dè lượn lờ trước mặt họ, cô hại chết người khác thì bây giờ có tư cách gì nói tôi?!” Tình huống bây giờ gần như khiến cô ta mất đi lý trí, nhếch miệng cười lạnh: “Chúng ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Lời của Tống Ninh tựa như lưỡi dao đâm vào lòng Vưu Nhiên, vạch trần chỗ yếu đuối tự trách nhất của cô trước mặt mọi người. Vưu Nhiên nghiến răng, chợt thấy Ôn Hành Viễn đứng ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Ôn Hành Viễn, Tống Ninh sững sờ, cảm thấy bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến lộ chân tướng, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô nhận được ánh mắt thê lương của anh. Sau đó, lo lắng thấp thỏm bắt đầu dâng lên trong lòng cô, giờ phút này cô chỉ mong có một nơi để mình trốn đi. Đổng Mặc mất tích, không phải cô không hối hận, thậm chí vài giây trước cô còn tự trách mình, trách lúc đó để ghen tị lấn át lý trí. Nếu Đổng Mặc xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời này cô sẽ không tha thứ cho mình; thế nhưng vì sao đội phó lại nói cô như vậy? Cô ta đâu biết cô tự trách áy náy bao nhiêu, vì sao còn muốn vạch trần cô trước mặt sư phụ, không cho cô cơ hội cứu vãn và che giấu? Nhiều năm như vậy, cô chưa từng oán hận mình như bây giờ, chỉ vì sư phụ, dường như cô đã không hiểu rõ chính mình, cũng không nhìn thấu chính mình.
“Đổng Mặc bị ai mang đi? Cô hẳn là đã nhìn thấy.” Ôn Hành Viễn hai tay đút túi vẻ mặt đạm mạc nhìn Tống Ninh, lạnh lùng hỏi, giọng nói lạnh như băng khiến mọi người ở đây đổ mồ hôi lạnh. Tống Ninh cũng hơi run rẩy, cô nhìn vào mắt sư phụ, trong lòng không khỏi đau đớn, chuẩn bị mở miệng nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Hành Viễn kêu lên, anh liếc một cái, sau khi phát hiện là điện thoại của Đổng Mặc thì lập tức nghe máy.
“Đổng Mặc!?”
Anh hơi hơi nhíu mi, lập tức hỏi.
“Chú…Ôn……”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Sau khi Đổng Mặc phát ra tiếng đầu tiên, anh vội vã hỏi, tâm trạng bình tĩnh lập tức chuyển sang lo lắng.
“Ở nhà…” Đổng Mặc còn chưa nói xong, Ôn Hành Viễn đã đột nhiên cúp máy. Chỉ thấy anh không nói gì, vội vàng chạy ra khỏi cục cảnh sát, để lại một đống người đứng ngơ ngác. Nếu họ không nghe nhầm, vừa rồi đội trưởng Ôn nghe điện thoại của Đổng Mặc. Vậy thì chứng minh Đổng Mặc đã an toàn.
Khớp xương Tống Ninh trở nên trắng bệch, cơ thể bất ổn lui về sau vài bước, lồng ngực bị đè nén như là đột nhiên bị người ta mở ra.
May quá, đã tìm được Đổng Mặc, may quá, cô ấy không có chuyện gì.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô tuôn trào đầy mặt.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà, song khi lên cầu thang bước chân càng chậm lại. Trong lòng như một con diều trôi nổi vô định, trái tim trống rỗng khiến anh đột nhiên có chút kháng cự bản thân. Anh từng nói, muốn ở cạnh cô, không để cô bị tổn thương gì, nhưng nay lại…
Đổng Mặc nghe thấy tiếng động trên cầu thang, biết chú Ôn đã trở lại, tuy đầu cô vẫn nặng nề nhưng cơ thể đã khôi phục khá tốt. Cho nên, cô rời giường, đi tới cửa, vừa thấy anh liền gọi: “Chú Ôn!”
Ôn Hành Viễn nghe thấy liền ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt màu hổ phách của Đổng Mặc. Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, chỉ cách nhau vài bước, thế nhưng anh lại có cảm giác cách xa trăm ngàn dặm. Anh giật mình, sau khi điều chỉnh tâm trạng mới chậm rãi sải bước đến trước mặt Đổng Mặc, cố đè nèn nội tâm đang dậy sóng.
Khi Đổng Mặc đang muốn hỏi tình huống của mình, đột nhiên nhìn thấy màu xanh dưới cằm Ôn Hành Viễn, cùng với nếp nhăn nơi khóe mắt anh, nếp nhăn trên trán dường như cũng sâu hơn một chút. Đổng Mặc không nhịn được đưa tay sờ lên mặt anh, thản nhiên mỉm cười, trong giây phút đó, cô đã có đáp án.
Nhất định là chú Ôn không hề chợp mắt vì cô.
Ôn Hành Viễn bắt được tay cô, hơi chua xót lại dịu dàng gọi: “Đổng Mặc.”
Đổng Mặc còn chưa có phản ứng đã bị Ôn Hành Viễn đẩy vào góc tường. Anh khóa chặt thân thể nhỏ bé của cô trong ngực, trong giây lát đầu óc trống rỗng, chỉ sử dụng bản năng thân thể. Một tay anh gắt gao ôm lấy cô, một tay đặt lên vách tường, bá đạo hạn chế hành động của cô.
Đổng Mặc kinh hoàng, mở to mắt, thân thể có chút cứng ngắc.
Tay anh không giống như trước, không biết từ bao giờ đã đến trước ngực cô, Đổng Mặc mẫn cảm không khỏi khẽ run lên, khi anh nhanh tay cởi bỏ áo, lòng bàn tay lạnh lẽo khiến cô nhịn không được khẽ rên. Cô không dám tin tiếng kêu quyến rũ này là do mình phát ra, lập tức ngậm chặt miệng, lo lắng không biết làm sao. Ôn Hành Viễn một tay nâng đùi cô lên, đôi môi di động từ khóe môi đến bên tai, đột nhiên ngậm lấy vành tai cô, trong nháy mắt Đổng Mặc đã bị tình triều bao phủ.
Thật ra cô không ngại chuyện này, thậm chí trong lòng còn mang theo một chút khát vọng không thể nói ra. Song cô cũng cảm thấy sợ hãi, chìm sâu trong thâm tình của anh.
Hai tay cô cũng dần dần đặt lên lưng anh, di chuyển trên tấm lưng dày rộng.
Quần áo cô bị Ôn Hành Viễn cởi ra, bàn tay dày rộng của anh nâng lưng cô lên, cấp tốc ôm lấy cô đi vào phòng. Anh hôn môi cô, “rầm” một tiếng đá đóng cửa phòng lại.
Tình triều mãnh liệt, anh không thể khống chế, ý nghĩ duy nhất trong đầu là Đổng Mặc là của anh, anh muốn nhập cô vào xương tủy mình, sau này vĩnh viễn không lấy ra được.
Mái tóc mềm mại của Đổng Mặc xõa trên vai, hai gò má đỏ ửng nằm trên người anh. Khi ngón tay anh di chuyển từ ngực xuống bụng, cô chợt dừng một chút, nhưng không ngăn cản quyết tâm tiếp tục đi xuống của anh. Ngay cả như vậy, tay anh vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, khi tiếp xúc với nơi mẫn cảm của cô, thân thể cô không chịu không chế, cúi đầu cắn bả vai Ôn Hành Viễn.
Anh bị đau buông cô ra, hai mắt mang lửa nhìn chằm chằm cô, đôi môi đỏ tràn ngập dụ hoặc, tự chủ của anh cũng có giới hạn, vừa rồi đã dùng hết. Bây giờ, anh không còn khả nắng khống chế bản thân, anh tình nguyện cùng cô trầm luân.
Ôn Hành Viễn nhận thấy cô khác thường, mạnh mẽ ép mình dừng lại, cầm lấy tay cô đặt bên miệng mình, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô, hôn mu bàn tay cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Đổng Mặc, nhắm mắt lại.” Dịu dàng quanh quẩn bên tai Đổng Mặc, Đổng Mặc có chút vô lực oán trách chính mình, nghẹn lời nhắm mắt lại.
Giọng nói trầm thấp của anh dưới ánh đèn lại ôn hòa khiến cô an tâm. Anh nắm tay cô, di chuyển đến trên mặt mình: “Đây là mắt anh.” Sau đó vừa nói vừa nắm tay cô miêu tả khuôn mặt mình: “Đây là mũi, đây là miệng, đây là cằm.” Không nhanh không chậm đi xuống dưới: “Đây là cổ, đây là ngực.” Lúc này anh dừng một chút,sau đó di chuyển đến ngực trái: “Nơi đây là trái tim anh, bên trong bị một người tên Đổng Mặc chiếm giữ. Anh muốn nói với cô ấy, đừng chê anh già, cũng đừng chê anh không lãng mạn, lại càng đừng chê anh quan tâm quá mức.”
Mũi Đổng Mặc chua xót, lẳng lặng nghe anh giới thiệu cơ thể mình với cô.
“Đổng Mặc, anh không phải người lạ, anh…” Anh còn chưa nói xong, Đổng Mặc liền ôm cổ anh, đôi môi chặn miệng anh, rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt, khi ấy, cô sợ hãi, sợ chú Ôn tốt như vậy có ngày sẽ rời khỏi cô.
Cô cũng muốn nói cho chú Ôn, cô vĩnh viễn không chê anh già, cũng không chê anh không đủ lãng mạn, lại càng không chê anh quan tâm quá độ. Ngược lại, anh đừng chê cô là tốt rồi.
Giọt nước mắt nóng bỏng của cô rơi trên ngực anh, như một ánh mặt trời chiếu vào trái tim u ám nhiều năm, hơn nữa còn chiếu rất sáng. Khi hôn lên đôi môi cô, anh động thân, khai phá ám phòng đóng kín nhiều năm của cô, như ý muốn khảm cô vào thân thể mình.