Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Khoảnh khắc kim đồng hồ chỉ điểm mười giờ đêm cũng là thời khắc tiếng pháo hoa vang lên. Mọi người đều có thể nghe thấy tiếng pháo hoa từ bên ngoài cửa sổ, sáng rực cả một góc trời. Có một vài đồng nghiệp nhìn không khí năm mới ở bên ngoài lại nghĩ đến tình cảnh bi thảm của mình, thời dài, nói: “Đây là tạo cái nghiệp gì chứ. Một năm có 365 ngày thì đa số thời gian ở cục cảnh sát. Ngay cả Tết mỗi năm mới có một lần, vẫn phải ở lại cục! Đừng để cho ông đây bắt được thằng oắt kia, nếu không ông đây sẽ khiến chịu không nổi!”
“Lão La, đừng phàn nàn nữa. Đội trưởng Ôn và đội phó không phải cũng tăng ca sao, nếu còn tiếp tục than phiền nữa, có khi…”
“Đó là do bọn họ không có con cái, chưa lấy vợ/chồng, đương nhiên không thể hiểu được tâm trạng…” Lão La theo bản năng nói ra, mấy người đông nghiệp xung quanh đều quay đều lại nhìn anh ta. Nói được một nửa, anh ta bỗng nhiên nhớ ra, lập tức im bặt. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, đội trưởng Ôn cho tới nay vẫn chỉ có một mình, người thân duy nhất cũng chính là thầy của anh, đội trưởng tiền nhiệm Đổng Nghiễn của đội cảnh sát. Còn đội phó, trải qua vụ án mạng của Vưu Chi Nguyên, mọi người đều biết rõ hoàn cảnh của cô ấy, hiện giờ cũng chỉ có một mình.
“Ai bảo cậu lắm chuyện!” Một đồng nghiệp đứng bên cạnh lão La đập một cái vào tay anh ta, bấy giờ lão La mới phát hiện ra Ô Hàng đứng gần đó đang lườm mình, ánh mắt sắc bén giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Lão La lập tức cúi mặt xuống.
Trong khi đó, Ôn Hành Viễn đang ngồi ở chỗ của mình xem lại bản ghi chép các vụ án một cách tỉ mỉ. Còn Vưu Nhiên đang sắp xếp lại, chia ra những vụ án tương tự nhau. Cô chỉ nghĩ muốn phân chia các vụ án thành từng loại xem có thể từ đó tìm chút manh mối nào không.
Phương Dĩ Nam gọi điện thoại tới, Ôn Hành Viễn liếc nhìn điện thoại, sau đó nhìn đồng hồ. Bây giờ mới là rạng sáng, không biết đã có chuyện gì.
Phương Dĩ Nam cau mày, ngay khi có người nghe máy, anh ta lập tức nói: “Lão Ôn, hung thủ lại xuất hiện rồi!”
Phương Dĩ Nam rất không thích những ngày Tết cần cả nhà đoàn tụ như Tết âm lịch này. Đối với anh ta mà nói, ít nhất tình huống hiện tại hắn rất không thích. Bởi vì như vậy có nghĩa là, anh ta sẽ phải đối mặt với một bà già nghiêm túc đến kinh sợ, một ông già không đáng tin và phải chịu trách nhiệm chăm sóc một đứa nhóc tinh quái.
Cho nên, nếu được lựa chọn, anh ta tình nguyện ở lại cục công tác một đêm, ít nhất sẽ không có người cứ hai ba câu thì có hơn phân nửa là giục kết hôn, cũng sẽ không có người một ngày hai mươi tư giờ đều giống như một con koala treo trên người mình.
“Cậu!”
Xe của anh vừa tiến vào trong cổng, cô bé ngồi trên sô pha lập tức nhận ra, nhanh chóng từ trên ghế sô pha nhày xuống, vội vàng chạy ra đứng một bên ở ngoài sân, vừa vẫy hai tay vừa hét lớn: “Cậu! Cậu!”
Anh ta nhìn thấy cô bé đứng ôm một bên cột nhà cười ngốc nghếch, lập tức cảm thấy da đầu run lên, cuối cùng đành phải chấp nhận số phận, tắt máy xe cầm áo khoác rồi mở cửa xe đi xuống. Mới đi được vài bước, cô bé đã lao đến, anh ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng. Khóe miệng cong lên, trong lòng anh lại âm thầm kêu than, hai ngày này chắc chắn bị con bé này dày vò chết mất.
“Nấm, anh trai con đâu?”
Cô bé gọi là “Nấm” kia vừa nghe thấy câu đầu tiên cậu nói là hỏi anh trai, khuôn mặt hạnh phúc lúc nãy lập tức xị xuống, lén nhìn anh ta. Giọng nói trẻ con mang theo vẻ khó chịu, lầm bẩm nói: “Sao cậu lại hỏi anh trai đầu tiên, có phải là cậu cảm thấy anh trai tốt hơn con không?”
Tổ tông của tôi ơi, lại tới nữa rồi!
Đối với đứa cháu gái ngoại nghịch ngợm lại mẫn cảm này, anh thật sự không có biện pháp.
“Đâu có, chẳng lẽ Nấm không nhớ cậu sao?” Anh cười cười, quệt mũi cô bé. Nấm bị quệt ngứa dừng sức cọ cọ vào sau lưng anh. Điều này làm cho Phương Dĩ Nam không thể không tăng thêm sức, đề phòng cô bé có thể ngã xuống. Nấm vừa cọ cọ vừa cười nói: “Nấm rất nhớ cậu, cũng nhớ cả chú Ôn, con rất lâu chưa gặp chú Ôn rồi. Cậu, chú Ôn có về cùng cậu không?”
Vừa nghe Nấm nói vậy Phương Dĩ Nam không nhìn được bật cười. Cô bé này giống như trúng độc của Ôn Hành Viễn. Lần trước, anh có đưa cô bé đến nhà Ôn Hành Viễn vài lần, cô bé liền tự mình nhớ đường, thường xuyên nhân lúc anh ta không chú ý chạy đến gõ của nhà họ Ôn. Đôi khi vào ban ngày, Ôn Hành Viễn không có nhà, cô bé liền ngồi ở ngoài cổng nhà anh, khăng khăng bảo đợi anh về, anh khuyên thế nào cũng không được.
Nghĩ vậy cũng rất lâu rồi Nấm chưa gặp Ôn Hành Viễn, từ khi cô bé bị mẹ đón về, cũng đã nửa năm chưa gặp.
“Nấm thích cậu hơn hay thích chú Ôn hơn?” Đi đến cửa nhà, anh thả cô bé xuống, vừa thay giày vừa hỏi. Cô bé nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, đi theo sau lưng Phương Dĩ Nam vào trong phòng khách, sau đó mới chạy đến đằng trước giữu chặt lấy ống quần anh, vẻ mặt rối rắm: “Nấm không biết chọn ai, bởi vì nắm thích cậu cũng thích chú Ôn.”
Cô bé này!
Phương Dĩ Nam đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé. Vừa mới ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy bà già nhà mình mặt xanh mét đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào. Anh không nói gì đem áo khoác đưa cho bà: “Mẹ, bước đi dù thế nào cũng phát ra tiếng chứ. Ba con đâu?”
“Ba mày thì còn có thể làm gì?” Bà nhận lấy áo khoác của anh, dùng ánh mắt ý bảo anh nhìn ông già nhà mình đang vui vẻ xem TV, đến cả con về cũng vẫn chưa nhận ra. Sau đó, bà bảo Nấm: “Nấm, con đi gọi anh con xuống đây.”
Vẻ mặt bà nghiêm túc, Nấm vừa nhìn thấy bà lập tức trở nên ngoan ngoãn, nghe thấy bà ngoại dặn dò, lập tức chạy lên lầu, gọi anh trai thỉnh thoáng khiến bé tức giận xuống nhà. Bé bịch bịch chạy đến trước cửa, chuẩn bị mở cửa đi vào chợt nghe thấy tiếng anh trai bé từ trong phòng vang lên: “Nấm hoang, gõ cửa mới được vào.”
Nấm nghe thấy vậy liền dừng bước lại, lùi ra phía ngoài cửa, ngoan ngoãn gõ cửa rồi dùng giọng điệu tức giận hỏi: “Anh, em có thể đi vào chưa?”
Lúc này, cậu bé đang ngồi đọc sách mới từ trên ghế xuống, đi ra mở cửa, nhìn chằm chằm bé Nấm thấp hơn mình nửa cái đầu hỏi: “Cậu về rồi sao?”
Nấm vui vẻ gật đầu thật mạnh, lời định nói còn chưa nói ra đã thấy anh trai mình giữ một bên cửa, vẻ mặt kiêu ngạo lách qua người mình đi lên trước. Cô bé bĩu môi, lập tức theo sau anh trai.
Phương Dĩ Nam lúc nhìn thấy cậu bé là khi đang nhai bánh chẻo, anh nhìn dáng vẻ ông cụ non kia nhịn không được trêu trọc nói: “Cậu nói này, Bánh Bao…”
“Con tên là Trình Tử Ngôn.” Cậu bé lập tức ngắt lời Phương Dĩ Nam, giọng điệu vô cùng nghiêm túc sửa lại. Phương Dĩ Nam nhún vai, hết cách cười cười : “Được được được, ngài Tử Ngôn, ngài có muốn ăn bánh chẻo không?”
Tử Ngôn lúc này mới quay qua dự định nói chuyện với cậu một chút, tuổi còn nhỏ mà tác phong giống như người lớn. Bất kỳ người nào biết cháu ngoại nhà họ Phương không một người nào không khen đứa bé này, liên tục nói là thiên tài, được di truyền gen từ người cậu tài giỏi của mình, rất thông minh.
Tuy nói hai đứa bé này đều khiến anh thấy đau đầu, nhưng từ tận đáy lòng, anh vẫn vô cùng yêu thương hai đứa, từ khi chúng sinh ra anh vẫn coi chúng như con mình mà chăm sóc. Chẳng qua, trong thời gian này chị gái anh bị bệnh phải nằm bệnh viện, nhớ hai đứa nhỏ nên mới đón chúng nó về bên kia. Anh rể qua đời từ sớm, người chị mệnh khổ của anh cũng bệnh tật liên miên, vì vậy hai đứa nhỏ luôn do anh dạy dỗ, nhưng do công việc nên anh cũng không thể luôn ở bên cạnh, đành phải để hai đứa cho ông già và bà già nhà mình chăm sóc.
“Chị dạo này thế nào rồi?”
Anh vừa hỏi, mẹ anh đứng cách đó không xa vừa cầm đũa vừa trả lời: “Còn có thể thế nào! Bệnh ấy cũng không phải trong chốc lát là khỏi được, con cũng nên bớt thời gian đi thăm chị con đi.”
Thật ra, do Tết năm nay thiếu chị gái nên mọi người trong nhà đều thấy không vui vẻ. Anh vừa bóc cam vừa nghĩ, mấy hôm nữa anh nhờ một ai đó trong sở giả làm bạn gái anh đi thăm chị anh một lần.
Nấm từ nhỏ đã thích dính người, đặc biệt là người cậu là anh đây, hận không thể sống trên người anh. Ví dụ như hiện tại, lúc ăn cơm, cô bé cũng không quên ôm lấy một cánh tay Phương Dĩ Nam, ngoan ngoãn ăn canh bà ngoại bón. Mà ngồi phía bên đối diện, Tử Ngôn nghiêm chỉnh ngồi ăn cơm, không nói chuyện cũng không làm loạn. Hai anh em này cũng không biết di truyền thế nào, tính cách không hề giống nhau một chút nào.
Lúc ăn cơm, Nấm ồn ào nói muốn đi xem pháo hoa giống năm ngoái. Phương Dĩ Nam không còn cách nào khác, đành phải ôm lấy cô bé, liên tục dỗ dành nói : “Ăn cơm xong, cậu đưa con đi xem.”
Từ nhà bọn họ đi lên một đoạn chính là một sườn núi, mà đứng trên sườn núi ngắm pháo hoa chính là địa điểm lý tưởng nhất. Giao thừa năm trước, anh có đưa hai đứa nhỏ đi lên sườn núi xem pháo hoa, năm nay cũng không ngoại lệ. Chờ hai đứa ăn cơm xong, anh sẽ đưa hai đứa đi xem.
Nấm xòe hai tay ra muốn anh ôm. Phương Dĩ Nam căn chặt răng đi giày, trong lòng cảm thán, cho dù vì cô bé này cũng phải thường xuyên rèn luyện mới được, nếu không có một ngày sẽ bị cô bé đè bẹp mất. Anh ôm lấy Nấm, vươn tay về phía Tử Ngôn ở phía sau, ai ngờ Tử Ngôn lắc đầu, khoanh tay trước ngực đi lên phía trước. Phương Dĩ Nam ngạc nhiên nhìn bóng dáng bé nhỏ kia, khóe miệng mỉm cười, đây là đang thị uy với anh đúng không?
“Cậu, vì sao cậu vẫn chưa tìm mợ ?” Lúc đi được nửa đường, Nấm ôm cổ Phương Dĩ Nam hỏi. Anh không nói gì chỉ cười cười, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Có phải bà ngoại bảo Nấm hỏi cậu không?”
Tử Ngôn đi phía trước quay đầu lại, nhếch nhếch môi cười nói: “Cậu, không cần hỏi cũng biết là bà ngoài bảo cái Nấm hoang hỏi.”
“Em không phải Nấm hoang.”
Lúc ở cùng cậu, Nấm sẽ không thấy sợ anh trai, theo bản năng cãi lại lời anh trai nói. Cô bé rất thích anh trai, nhưng cô bé không thích anh gọi mình là Nấm hoang. Bởi vì, các bạn ở nhà trẻ đều gọi cô bé là Nấm hoang để trêu chọc cô bé. Cô bé không muốn anh trai đối xử với mình không tốt, nên không thích anh gọi mình cái tên Nấm hoang này.
Giống như anh trai không thích người khác gọi mình là Bánh Bao vậy.
Phương Dĩ Nam thấy hai đứa bé này sắp sửa ầm ĩ với nhau, vội vàng ngăn lại, nói: “Tử Ngôn, đi nhanh lên một chút.”
Tử Ngôn lười biếng liếc nhìn Nấm một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước. Mà Nấm ở bên tai Phương Dĩ Nam lầm bầm vài câu, đưa tay túm tóc anh một cái, nếu không thì sờ sờ vai anh.
Chờ đến khi bọn họ đến bên sườn núi, anh định thả Nấm xuống thì đột nhiên con bé kêu lên: “Cậu, giày của con bị rơi rồi.” Nghe thấy vậy, Phương Dĩ Nam lập tức cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, rồi vội vàng ôm Nấm lên: “Rơi từ lúc nào vậy?”
Tử Ngôn cũng quay lại nhìn: “Hay là quay lại tìm xem?”
Bên ngoài trời lạnh, nhất định phải quay lại tìm, có là năng là rơi ở trên đường. Vì vậy, anh mang theo hai đứa nhỏ quay trở lại đường cũ, dặn dò Tử Ngôn nói: “Bánh Bao, nhìn kỹ một chút, cậu ôm Nấm nên không tìm cẩn thận được.”
“Cậu !” Tử Ngôn không vui dừng lại. Phương Dĩ Nam lúc này mới nhớ ra, sờ tóc Tử Ngôn nói: “Được rồi, cậu sai rồi. Ngài Tử Ngôn, phiền con giúp em gái con nhìn kỹ một chút, được không?”
Nghe thấy cậu sửa lại đúng, lúc này Tử Ngôn mới vừa lòng vừa đi vừa tìm giày. Nó tách khỏi Phương Dĩ Nam đi đến bên trái đường tìm kiếm tỉ mỉ, không bỏ qua bất kỳ vật lạ gì trên đường. Mới đi được mấy bước, bé đột nhiên phát hiện một thân thể nằm bên cạnh thùng rác cách đó không xa.
Bé ngạc nhiên, ai lại nằm trên đường cái ngủ vậy?
Nó bịch bịch chạy đến, vỗ vỗ cánh tay người kia, thấy người nọ không phản ứng. Tử Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tay nó lập tức rụt lại, cả người nó liên tục lùi từng bước về phía sau, nhìn chằm chằm người nọ một lúc. Nó nhìn thấy túi plastic vốn dĩ che đầu người kia bị gió thổi bay, nhìn thấy chất lỏng giống như máu chảy lênh láng trên mặt đất, nó hơi dừng lại một chút. Tim trong lồng ngực đập nhanh, mạnh, liên hồi, nó lập tức quay người chạy về phía Phương Dĩ Nam đang ở trên một con đường nhỏ khác.
Nó kéo áo Phương Dĩ Nam, Phương Dĩ Nam quay đầu lại nhìn, lúc đang định mở miệng hỏi thì thấy Tử Ngôn chỉ tay về phía thùng rác: “Cậu, bên kia…” Nó đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của em gái mình, vì vậy vươn hai tay ra: “Con ôm Nấm cho, cậu đi ra bên kia xem đi, hình như là có người, người kia…”
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Tử Ngôn, Phương Dĩ Nam nghi ngờ, buông Nấm xuống dặn dò cô bé: “Nắm chặt tay anh con, đứng ở đây chờ cậu một lát.”
Nói xong, anh đi về phía Tử Ngôn chỉ. Lúc này, Tử Ngôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nấm. Nấm nhìn cậu đi về phía bên kia, dùng sức hất tay anh trai ra, chạy về phía Phương Dĩ Nam. Tử Ngôn cả kinh, lập tức đuổi theo Nấm, ngay khi Nấm mới dừng lại chưa kịp nhìn thấy cái gì, Tử Ngôn lập tức bịt mắt cô bé lại.
Tử Ngôn bịt mắt em gái, kéo cô bé lùi về phía sau: “Nấm, không được mở mắt ra. Cậu đang chơi trò chơi với em, nếu mở mắt ra là em thua.”
Nấm vừa nghe thấy cậu chơi trò chơi cùng mình, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để im cho anh trai lôi mình lùi về phía sau. Mà Phương Dĩ Nam sau khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, đưa tay kéo túi plastic trùm đầu cô gái kia ra, tình cảnh đột nhiên đập vào mắt khiến cho hắn cảm thấy hơi buồn nôn.
Đầu của người chết giống như tình trạng của người vợ đã mất của lão Viên, xương sọ bị tổn thương nghiêm trọng, căn bản không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của khuôn mặt. Sau đầu tất cả đều là máu và dịch não tủy, trong không khí rét lạnh của ban đêm đã đông thành một lớp băng mỏng, phía sau lưng anh bỗng cảm giác lành lạnh.
Anh đứng dậy cầm điện thoại gọi cho Ôn Hành Viễn.