Xương Sườn

Chương 12


Edit: Galanthus

Beta: Đằng Yên

1 2

Đến nửa đêm, thời tiết chuyển mưa to, sấm chớp đánh từng tiếng ầm ầm vang dội bên ô kính cửa sổ. Trong đội, đèn vẫn sáng trưng như thường, mấy đồng nghiệp cùng trực đêm với Đổng Mặc đã bắt đầu gật gà gật gù. Ôn Hành Viễn ngồi ở bàn làm việc bên trong yên lặng xem tập văn kiện trong tay, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng một đồng nghiệp đang cằn nhằn với người đàn ông say rượu gây thương tích cho người khác.

Trong văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng gió to cùng với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Một lúc sau Tống Ninh xuất hiện, mang theo một túi đồ ăn lớn. Mấy ngày nay cô đều không tới đội, Đổng Mặc cũng không hỏi, chắc hẳn là đi làm việc cùng với Ôn Hành Viễn, dù sao cô ấy cũng là học trò của Ôn Hành Viễn.

Tống Ninh để túi đồ ăn khuya lên cái bàn lớn ở giữa phòng, sau đó lấy mấy hộp mang đến cho Ôn Hành Viễn. Đổng Mặc không cảm thấy đói nên vẫn ngồi ở bàn làm việc không đi lấy đồ ăn. Một lúc sau, bỗng nhiên từ ngoài cửa có một người xông vào, trực tiếp đi vào phòng của Ôn Hành Viễn: “Có một vụ án giết người ở đường Phủ Dương.”

Sau đó người kia nói thêm gì Đổng Mặc cũng không nghe thấy, chỉ thấy một lúc sau không khí trong đội đã ồn ào hẳn lên. Một bên Ôn Hành Viễn vừa gọi điện thoại vừa dặn dò mọi người nhanh chóng chuẩn bị, nhìn đến bộ dạng mờ mịt của Đổng Mặc, lớn tiếng gọi: “Đổng Mặc, theo tôi!”

Đổng Mặc vừa thấy mình có cơ hội đến hiện trường, ngay lập tức chạy đến bên cạnh Ôn Hành Viễn.

Cơn mưa này dường như không có dấu hiệu giảm bớt, trên xe vẻ mặt Ôn Hành Viễn có chút căng thẳng, Tống Ninh ngồi bên cạnh cũng nhíu mi lại. Không khí thế này chắc hẳn vụ án giết người này không phải là vụ án nhỏ, hơn nữa nhìn thấy biểu tình căng thẳng của hai người, Đổng Mặc nghĩ người chết nhất định không phải người bình thường.


Mấy chiếc xe cảnh sát tăng tốc, chạy như bay trên đường vào lúc rạng sáng, Đổng Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cảnh vật càng ngày càng tối, xung quanh cũng càng ngày càng hẻo lánh, hình như xe đang di chuyển ra ngoại thành. Một lúc sau, chiếc bộ đàm để giữa Ôn Hành Viễn và Tống Ninh phát ra âm thanh của một đồng nghiệp: “Vụ án xảy ra trong một toà biệt thự ở đường Phủ Dương, chủ nhân của biệt thự là Vưu Chi Nguyên, chủ tịch công ty Chi Nguyên.”

Người kia vừa dứt lời, Ôn Hành Viễn bỗng nhiên đạp phanh, dừng xe ở ven đường.

Anh bất ngờ dừng xe lại khiến cho Đổng Mặc và Tống Ninh rất ngạc nhiên.

“Đội trưởng Ôn, sao lại dừng lại vậy?”

Trước khi Đổng Mặc kịp mở miệng, Tống Ninh đã hỏi trước, sắc mặt Ôn Hành Viễn cực kì khó coi. Anh không trả lời, chỉ im lặng suy nghĩ vài giây sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Người nhận điện thoại không phải ai khác chính là đội phó Vưu Nhiên nghỉ phép đã lâu.

Đổng Mặc và Tống Ninh chỉ nghe thấy Ôn Hành Viễn nhanh chóng thông báo về vụ án mới phát hiện cho Vưu Nhiên, sau đó ngắt điện thoại rồi mới khởi động xe. Âm thanh xe ô tô khởi động giữa đêm khuya trên đoạn đường hoang vắng không khỏi khiến người ta cảm thấy đề phòng.

Vừa mới tới hiện trường vụ án đã thấy cánh cửa biệt thự mở ra, có một nhóm kĩ thuật viên đã tới trước họ. Đổng Mặc đi cạnh Ôn Hành Viễn, cô phải bước nhanh hơn để kịp bước chân của anh.

Căn biệt thự này nằm bên cạnh một ngọn núi, xung quanh không có gia đình nào khác. Hơn nữa Đổng Mặc thấy toàn bộ căn biệt thự này được thiết kế không theo phong cách hiện đại mà nổi bật với phong cách cổ điển, ngay cả trên vách tường cũng phủ đầy những cây leo. Vừa tiến vào đại sảnh, đập vào mắt mọi người là một vườn hoa rất lớn. Ở giữa vườn hoa, một viên cảnh sát đang đứng cùng với một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, người đàn ông vẻ mặt kích động run run đang phối hợp với viên cảnh sát, khai báo lại tất cả những gì ông ta đã được chứng kiến.

Khuôn mặt Đồng Mặc trở nên rất nghiêm túc, lạnh lùng nhìn chăm chăm bốn phía của biệt thự, tầm mắt lướt qua người đàn ông trung niên kia vài lần, ghi nhớ trong đầu một cách cẩn thận.

Căn biệt thự rộng lớn cùng với vị thế hẻo lánh của nó khiến cho Đổng Mặc không khỏi kinh ngạc, ngay cả Tống Ninh cũng cảm thấy rất bàng hoàng. Căn biệt thự này chắc chắn là của một người rất giàu có, so với biệt thự nhà cô, quả thật không cùng đẳng cấp. Sau đó, họ bước vào bên trong, theo chiếc cầu thang gỗ xoáy đi lên tầng hai, có rất nhiều người đang đi qua đi lại trên hành lang nhưng ngay cả một tiếng bước chân cũng không có, chỉ nghe thấy âm thanh ống quần ma sát vào nhau, bởi vì ngay dưới chân họ là một tấm thảm rất dày.

Họ bước vào một căn phòng trên tầng hai, vừa mới lại gần tầm mắt Đổng Mặc đã chú ý ngay đến cánh cửa lớn của căn phòng. Ổ khoá phòng này là khoá chốt kiểu cũ, cái ổ khoá đã bị mở ra bằng một vật sắc vẫn còn nghẽn lại.

Vừa mới bước vào bên trong, mùi máu tanh nồng nặc đã phả vào mặt, Tống Ninh nhận lấy khẩu trang và găng tay từ một người đồng nghiệp, đeo vào. Đổng Mặc rời mắt khỏi cánh cửa, từ từ bước lại gần chiếc bàn học cạnh đó. Bởi vì có một người mặc một chiếc áo dài màu trắng đang lấy mẫu trước mặt nên Đổng Mặc chỉ có thể nhìn từ những khe hở nhỏ, thấy cánh tay trái của người chết buông xuống theo thân, trên tay còn cầm một khẩu súng.

“Đội trưởng Ôn, thời điểm tử vong của Vưu Chi Nguyên là tầm khoảng chín rưỡi tối hôm qua.”

Bỗng nhiên người đàn ông chặn tầm mắt của Đổng Mặc ngẩng đầu gọi Ôn Hành Viễn lại nói, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tay: “Đã chết được hơn bốn tiếng rồi!”

Đổng Mặc không nhìn rõ bộ dạng người đàn ông đó, thấy anh ta nghiêng người qua một bên, Đổng Mặc nhanh chóng di chuyển từ giữa bàn qua một bên sườn, tỉ mỉ quan sát tình trạng của người chết.

Chỉ thấy đầu người đàn ông nằm ngay trên bàn học, vết thương trí mạng trông rất rõ ràng, miệng vết thương hoàn toàn bị máu che phủ, vừa nhìn đã thấy rõ ràng đó là do đạn bắn. Bên trái của chiếc bàn đã bị phủ lên một lớp máu đỏ, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy rợn cả người.

Cô chuyển mắt sang phía bên phải, chữ viết bằng máu rõ ràng trên mặt bàn ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt Đổng Mặc.

Chử một chữ “Mộc”.

Chữ “Mộc” nằm ngay bên cạnh tay phải của nạn nhân, ngón trỏ giơ ra, đầu ngón tay dính đầy máu, có thể đây là một chứng cứ rất quan trọng.

Đổng Mặc nhìn về phía Ôn Hành Viễn đang đứng một bên trầm tư suy nghĩ. Tống Ninh và một số đồng nghiệp khác đang đi quanh phòng tìm thêm dấu vết. Căn phòng bị phong toả bốn phía khiến cho mọi người cảm thấy một áp lực vô hình, không đến một giây sau có tiếng hét ngoài hành lang, Vưu Nhiên xuất hiện ngay trước cửa phòng.

Ô Hàng đang đuổi theo bước chân cô ngay phía sau.

Đổng Mặc không thể nào nhìn ra bộ dáng một người đội phó từ Vưu Nhiên, ánh mắt cô ta mang theo giận giữ mãnh liệt, cô ta bước vào căn phòng, giọng nói thờ ơ lạnh lùng: “Hành Viễn, Dĩ Nam ở lại, còn những người khác tạm thời ra ngoài.”

“Đội phó? Tại sao? Đây là hiện trường vụ án, không nên…” Tống Ninh nói ra thắc mắc trong lòng mọi người, Đổng Mặc cũng rất nghi hoặc nhìn về phía đội phó, mà Vưu Nhiên lại không hề có ý định giải thích, nét mặt thiếu kiên nhẫn mọi cảm xúc dường như muốn bùng nổ. Cô ta nhìn Tống Ninh hét lên: “Đừng có nói những lời vô nghĩa với tôi.”

Cái gọi là quan lớn bắt nạt thường dân, cho dù trong lòng Tống Ninh rất thắc mắc, nhưng Vưu Nhiên đã nói như vậy, dù không muốn như thế nào chăng nữa thì cũng chỉ có thể nghe theo. Trước khi ra ngoài, Đổng Mặc vẫn còn liếc nhìn người đàn ông nằm úp sấp chết trên bàn, khuôn mặt ông ta quả thật không khác mấy so với Vưu Nhiên. Bỗng nhiên Đổng Mặc nhớ ra, lúc nãy ở trong xe, cô có nghe thấy từ bộ đàm của Ôn Hành Viễn, người chết là Vưu Chi Nguyên.

Đến lúc Ôn Hành Viễn và mọi người đi ra ngoài đã là nửa tiếng sau, anh dặn dò một số người kết thúc những phần việc cuối cùng, cầm theo ảnh chụp và vật chứng đã thu thập được ra khỏi phong. Đổng Mặc nhân cơ hội này định bước vào phòng, cô muốn xem kĩ hiện trường một lần nữa, kết quả là cô mới đi tới của đã bị Ôn Hành Viễn gọi lại: “Đổng Mặc?”

Anh vừa nói, Đổng Mặc như người máy ngay lập tức dừng bước, đứng ngay trước cửa không nhúc nhích. Ôn Hành Viễn quay lại nhìn người đàn ông chuẩn bị bước ra ngoài nói: “Dĩ Nam, đi cùng nhau đi!”

Người đàn ông tên là Phương Dĩ Nam ở ngay cạnh nhà Ôn Hành Viễn, là bác sĩ pháp y, đã cùng làm việc với Ôn Hành Viễn được nhiều năm, ít hơn anh hai tuổi, sinh ra cũng là người anh tuấn. Hai người đàn ông độc thân gần tuổi nhau cũng thường cùng nhau uống rượu. Hôm nay Ôn Hành Viễn nhìn bộ dáng của Phương Dĩ Nam liền khẳng định anh ta không đi xe tới đây.

Phương Dĩ Nam ừ một tiếng, ánh mắt chuyển sang Đổng Mặc đứng cạnh Ôn Hành Viễn. Thực ra, từ lúc cô vừa bước vào của phòng anh ta đã chú ý đến gương mặt cô. Lúc trước có nghe nói là người của đội cảnh sát sẽ tới, vậy chắc hẳn cô là một người trong đội. Chỉ có điều khuôn mặt cùng thái độ của cô khiến anh ta rất bất ngờ, rõ ràng là một bộ dáng rất sâu sắc thâm trầm nhưng lại trú ngụ trong thân thể một Lolita. Hơn nữa càng nhìn anh càng thấy cô quen mặt nhưng lại không nhớ là đã gặp cô ở đâu.

Đêm nay, mỗi người đều mang theo một bụng nghi vấn về nhà, Tống Ninh theo xe của đội cảnh sát trở về cục. Đáng ra Đổng Mặc cũng phải trở về theo mọi người, giúp mọi người mang vật chứng về cục, nhưng cuối cùng lại bị Ôn Hành Viễn kéo xuống dưới lầu trước, hai người ngồi gần bên một cái cửa sổ chờ Phương Dĩ Nam làm xong việc.

Cửa sổ không đóng lại, bị gió thổi đập qua đập lại, nhất là lớp rèm ở ngay bên ngoài bị mưa tạt vào ướt nguyên một mảng. Đổng Mặc suy nghĩ một lúc, vẫn không kìm chế được nghi hoặc trong lòng mở miệng hỏi Ôn hành Viễn: “Đội phó có tham gia điều tra vụ án này không?”

Bỗng nhiên cô hỏi như vậy khiến cho Ôn Hành Viễn giật mình mãi, dù sao anh cũng không ngờ là cô lại đoán ra quan hệ giữa Vưu Nhiên và nạn nhân.

Anh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tựa lưng vào phía sau ghế, sắc mặt trở nên nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: “Vưu Nhiên tự biết chừng mực”. Anh rõ ràng không muốn nói nhiều về vấn đề của Vưu Nhiên, dù sao bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, đến khi nào Vưu Nhiên có thể chấp nhận sự thật, không còn suy nghĩ giấu giếm nữa anh mới có thể thoải mái nói ra. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đổng Mặc tràn đầy thắc mắc, anh đành phải nhắc lại đề tài này: “Cảm thấy ông ta bị giết?”


Đổng Mặc lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định, nhìn vào hiện trường thì cũng có thể là bị ám sát nhưng cũng có thể là tự sát, vết thương trên đầu ông ta là vết thương do súng, mà trên tay ông ta cũng cầm một khẩu sung. Hơn nữa trên bàn học còn để lại một chữ “Mộc”, bây giờ vẫn chưa đủ chứng cứ để đưa ra kết luận, nên khả năng vẫn là năm mươi năm mươi.”

“Nhưng mà nguyên nhân tự sát chưa tìm được. Vưu Chi Nguyên ngoài quan hệ gia đình phức tạp, ông ta cũng không có vẫn đề gì khác. Nhưng nguyên nhân bị giết thì lại rất nhiều, ví dụ như…” Ôn Hành Viễn ngẩng đầu nhìn căn phòng lớn, Đổng Mặc hiểu được, ví dụ như tiền tài, quyền lực của ông ta là thứ rất dễ khiến người ta cảm thấy ganh tị.

Trước mắt còn thiếu rất nhiều căn cứ và vật chứng tại hiện trường, cho nên chỉ dựa vào việc phỏng đoán cũng khó mà đưa ra kết luận. Bây giờ chỉ có thể khẳng định rằng, cái chết của Quý Văn Huyên nửa tháng trước chắc chắn có liên quan đến vụ án này, hơn nữa Vưu Văn và Vưu Nhiên chắc chắn biết điều gì đó.

“Quý Văn Huyên…” Đổng Mặc còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang tầng trên đi xuống, ngay sau đó là Phương Dĩ Nam đang bước về phía họ, vừa đi vừa tháo khẩu trang và mũ xuống.

Sắc mặt ôn hoà.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Đổng Mặc về người đàn ông này.

“Trên kia cũng đã tạm ổn rồi, chúng ta đi thôi.” Phương Dĩ Nam nói với Ôn Hành Viễn, tầm mắt không quên liếc qua Đổng Mặc, thấy cô đi theo Ôn Hành Viễn ngồi vào sau xe, anh ta quay sang phía anh ngồi bên cạnh như muốn hỏi: “Cô ấy là…?”

Ôn Hành Viễn cài dây an toàn, khoé miệng nhếch lên cười cười: “Con gái của thầy tôi, người trong đội cảnh sát!”

Vừa nghe đến con gái của thầy Ôn Hành Viễn, Phương Dĩ Nam ngay lập tức nói: “Con gái của chú Đổng? Đổng Mặc?”

Anh ta quay đầu nhìn Đổng Mặc, Đổng Mặc vẫn rất mờ mịt.

Đổng Mặc cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ dạo này trí nhớ cô đang kém dần hay sao? Tại sao liên tục xuất hiện những người biết cô nhưng cô lại không nhớ ra họ là ai. Lần trước Vưu Văn cũng vậy, lại còn người đàn ông kì lạ trước của bệnh viện, và đến bây giờ là người đàn ông trước mặt này. Phương Dĩ Nam thấy bộ dáng không biết làm thế nào của cô, thản nhiên cười cười nhắc cô: “Nhà xác ở bệnh viện Hai.”

Hô hấp của Đổng Mặc dường như dừng lại, dằn xuống cảm giác như sóng triều trong ngực, ngay lập tức những kí ức của năm đó như ùa về.