Dạo này mỗi ngày Kiều Nguyễn đều làm đồ ăn đưa đến cho Thẩm Phụ.
Trù nghệ của cô đã sớm sa sút vì lâu lắm không vào bếp, chỉ có thể nói miễn cưỡng có thể ăn, còn hương vị thì không thể quá bắt bẻ.
Kiều Nguyễn hơi chột dạ: “Từ ngày mai em sẽ học với cô bảo mẫu.”
Thẩm Phụ cười nói: “Không cần, anh cảm thấy đã đủ ngon.”
Cũng chỉ có Thẩm Phụ mới chiều chuộng cô như vậy.
Cô rót chén nước đưa cho Thẩm Phụ: “Thẩm Kiều ăn một miếng rồi không chịu ăn nữa, nói có độc.”
Cô còn học biểu tình và ngữ khí của Thẩm Kiều nói lại một lần.
Thẩm Phụ tươi cười xán lạn, khen cô: “Học rất giống.”
“Đó là bởi vì nó giống em.”
Thẩm Phụ gật đầu: “Giống em mới tốt.”
“Sao lại tốt?”
Anh nhìn cô: “Xinh giống em.”
Kiều Nguyễn ôm anh: “Nhưng mà em thấy anh đẹp hơn.”
Cô ở trong ngực anh cọ cọ: “Tiểu bảo bối của em phải giống anh nhiều một chút mới được.”
Thẩm Phụ nhắc nhở cô: “Em trước kia rõ ràng đã nói, tiểu bảo bối của em chỉ có một mình anh.”
Kiều Nguyễn ngước mắt, niết mũi anh: “Còn ghen với con gái mình?”
Anh nắm lấy tay cô, đặt ở bên môi hôn hôn: “Không ghen.”
“Còn không ghen, vị chua nồng nặc hết rồi đây này.”
Thẩm Phụ chỉ cười, không mở miệng nữa, tay ôm cô lại siết chặt, phảng phất như muốn để cô hoàn toàn hòa vào trong lồng ngực mình.
Kiều Nguyễn đếm đếm đầu ngón tay: “Ngày kia em phải đi làm, đến lúc đó không có cách nào trông anh ăn cơm, anh không được vì bận mà bừa bãi ăn hai miếng đâu đấy.”
Anh nghe lời gật đầu: “Anh nhất định sẽ ăn cơm đầy đủ.”
Kiều Nguyễn sờ mặt anh: “Vậy mới ngoan.”
“Anh ngoan như vậy, không có khen thưởng sao?”
Kiều Nguyễn sửng sốt, sau đó hỏi anh: “Anh muốn khen thưởng gì?”
Anh hơi cúi người, hạ xuống môi cô một nụ hôn.
“Khen thưởng như thế này.”
“Vừa rồi không phải hôn rồi sao?”
Thẩm Phụ lắc đầu: “Không tính, cái kia là anh làm mẫu cho em xem.”
Kiều Nguyễn nói anh còn chơi xấu hơn Thẩm Kiều.
Thẩm Phụ cũng không phủ nhận: “Không cho à?”
“Cho.”
Không cho lại buồn.
Kiều Nguyễn tiến lại gần, chạm vào môi anh, một tay Thẩm Phụ giữ gáy cô, nhẹ nhàng áp về phía chính mình.
Làm sâu hơn nụ hôn này.
Khi Kiều Nguyễn bắt đầu thiếu oxy, anh buông lỏng tay.
“Em ăn kẹo à?”
Kiều Nguyễn cười anh thật quê mùa: “Muốn nói em ngọt à?”
Trên môi cô còn dính một tầng ánh nước mỏng, Thẩm Phụ cầm khăn giấy lau khô cho cô.
“Có mùi quýt.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Con gái anh cho em, kẹo dẻo vị quýt, trong túi em vẫn còn, anh muốn không?”
Cô đứng dậy muốn đi lấy, bị Thẩm Phụ đè tay lại, kéo cô một lần nữa vào trong lòng mình: “Em ăn đi, ngồi cùng anh một lúc nữa.”
Kiều Nguyễn nhìn ra đáy mắt anh mệt mỏi, đau lòng ôm lấy anh: “Anh mệt lắm à?”
“Không sao, không mệt.”
Cánh tay Thẩm Phụ vòng lấy eo cô, đầu gối lên trên vai cô ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hai tiếng nghỉ ngơi, anh ngủ cũng không bao lâu.
Anh mặc áo blouse trắng, ra khỏi phòng nghỉ.
Kiều Nguyễn pha ly cà phê đưa qua cho anh.
Phòng khám có người bệnh, là cha mẹ đến cùng với cô bé kia.
Tới khoa Tâm lý phần lớn là tầm tuổi này.
Kiều Nguyễn không quấy rầy, chỉ dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Em về trước đây.”
Anh gật gật đầu.
———-
Về đến nhà, bảo mẫu đang phơi lá trà.
Nhìn thấy Kiều Nguyễn, bà đứng lên, hỏi cô: “Cô có đói bụng không, tôi nấu cho cô bát mì.”
Kiều Nguyễn lắc đầu, cười nói: “Không cần phiền toái như vậy, cháu không đói.”
Cô nhìn lá trà trên giá trúc, lại nhìn về phía bảo mẫu.
Bảo mẫu cười nói: “Lần trước pha trà tôi tự xao, tôi thấy tiên sinh thích uống nên nghĩ tranh thủ thời tiết mấy hôm nay đang tốt thì nhiều phơi một chút.”
Kiều Nguyễn đến gần, nhìn những lá trà được phơi khô, có chút kinh ngạc: “Cô còn biết phơi trà ạ?”
Bảo mẫu nói: “Nhà tôi bán lá trà.”
Kiều Nguyễn khen bà lợi hại.
Bảo mẫu hơi hơi đỏ mặt.
Cô không hiểu những cái này nên không giúp được gì, vừa lúc hôm nay có học sinh gửi luận văn tới, phỏng chừng hôm nay cô cũng sẽ bận suốt.
Cô nói với bảo mẫu một tiếng rồi lên lầu vào thư phòng.
Đến chiều thì cô cực kỳ đau đầu, đo nhiệt độ, sốt nhẹ.
Vì thế uống chút nước ấm, lại uống một viên thuốc cảm.
Sau đó tắm rửa đi ngủ.
Cơm chiều cũng không ăn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc mà cả ngày cô đều ngủ miên man, hoàn toàn ở vào trạng thái nửa mộng nửa tỉnh.
Hình như có người vào phòng.
Tuy rằng cố tình thả nhẹ, có vẻ như là sợ đánh thức cô.
Nhưng Kiều Nguyễn vẫn nghe thấy.
Cô giật giật thân mình, muốn ngồi dậy, nhưng cảm mạo khiến toàn thân đau nhức làm cô không có sức lực.
Đang lúc định từ bỏ thì có đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, nâng cô từ trên giường dậy.
Lưng cô dựa vào ngực người nọ.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Mùi nước sát trùng rất nhạt quen thuộc.
Ngày xưa anh về đến nhà, chuyện đầu tiên phải làm là tắm rửa, nhưng hôm nay lại không có.
Kiều Nguyễn ho khan vài tiếng, yết hầu cực kỳ khô.
Giống như có cảm ứng, anh cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường đưa đến bên miệng, đút cho cô uống.
Kiều Nguyễn uống một ngụm rồi không muốn uống nữa, cô lắc lắc đầu, hỏi anh: “Mấy giờ rồi anh?”
Giọng nói khàn khàn mà chính cô cũng thấy xa lạ.
Thẩm Phụ ôm cô càng chặt: “ giờ rưỡi.”
Kiều Nguyễn giãy giụa muốn đứng dậy: “Thẩm Kiều ngủ chưa?”
Thẩm Phụ lại kéo cô vào trong ngực mình: “Có bảo mẫu chăm sóc, em đừng lo lắng, nằm ngoan nào.”
“Nhưng mà…….”
Thẩm Phụ ngắt lời cô: “Đừng nhưng mà, bây giờ em qua là muốn lây bệnh cho con à?”
Nghe Thẩm Phụ nói như vậy, Kiều Nguyễn lúc này mới từ bỏ ý định dỗ con đi ngủ.
Cô dựa vào ngực Thẩm Phụ.
“Có thể là ngày hôm qua gặp gió lạnh.”
Thẩm Phụ kéo chăn lông tới, tỉ mỉ quấn quanh người cô, không để một tia khe hở, sợ lại có gió chui vào.
Tuy rằng cửa sổ đã đóng kín mít, không có khả năng có gió lọt vào.
Anh ôm chặt, giọng nói đau lòng: “Vẫn rất khó chịu à?”
Giọng Kiều Nguyễn khàn khàn, vì để anh an tâm, cô nói không khó chịu.
Tay Thẩm Phụ đặt lên trán cô xem nhiệt độ cơ thể: “Sao vẫn nóng thế này?”
Kiều Nguyễn nói: “Em ngủ một lúc là được.”
Thẩm Phụ không yên tâm: “Đi bệnh viện đi.”
“Thật không cần phiền toái như vậy, cảm mạo bình thường thôi, hơn nữa em vừa mới uống thuốc xong.”
“Nhưng uống xong cũng chưa khỏi.”
Kiều Nguyễn bị anh nói nghẹn lời.
Cuối cùng vẫn không lay chuyển được Thẩm Phụ, bị anh mạnh mẽ đưa đến bệnh viện.
Cô nằm ở phòng bệnh truyền dịch, Thẩm Phụ ngồi một bên.
Lúc này đã khuya, hơn nữa thân thể không khoẻ, Kiều Nguyễn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngủ cũng không an ổn, thứ nhất là lạ giường, thứ hai là do cô đang sốt rất cao.
Sáng hôm sau 7 giờ đã tỉnh.
Phòng bệnh không có ai.
Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng phát ngốc, sau đó mới chậm rì rì ngồi dậy.
Qua một đêm, sốt đã hạ, cảm mạo cũng gần như đã khỏi.
Nhưng mà mệt.
Cảm giác còn mệt hơn ở phòng thí nghiệm một ngày một đêm.
Cửa phòng bệnh mở ra, là y tá đến kiểm tra phòng.
Cô ấy hỏi cảm giác hiện giờ của Kiều Nguyễn, xác nhận cô không có chỗ không thoải mái xong mới cười cười: “Chồng chị thật sự rất lo lắng cho chị, đêm qua một tấc cũng không rời canh ở bên giường.”
Kiều Nguyễn nhìn ghế dựa cạnh giường, đây là phòng bệnh một người, bên cạnh cũng không có giường gấp.
Nói cách khác, đêm qua anh chỉ dựa vào cái ghế này mà trôi qua cả đêm?
Cô y tá nhỏ nói cô đã không có việc gì, có thể xuất viện.
Trước khi đi còn không chê phiền khen một lần: “Em làm việc ở bệnh viện lâu như vậy, chồng chị là người dịu dàng nhất mà em gặp được.”
Kiều Nguyễn cười cười, sau khi cảm ơn lại nói: “Tôi cũng cảm thấy anh ấy rất dịu dàng.”
Y tá xoay người rời đi, đúng lúc gặp Thẩm Phụ đang đứng dựa tường, cũng không biết anh tới đã bao lâu, trên tay còn cầm theo bữa sáng đang bốc lên hơi nóng.
Nụ cười nơi đáy mắt quả thật như y tá nói, cực kỳ dịu dàng.
Tầm mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi người Kiều Nguyễn.
Vừa khen người xong lại đụng phải đương sự, cô y tá nhỏ có chút xấu hổ, vội vàng rời đi.
Thẩm Phụ đi tới, lấy bàn nhỏ ra đặt bữa sáng lên.
Anh mua tào phớ và xíu mại.
Bởi vì anh biết Kiều Nguyễn không thích ăn cháo.
Cô rất bướng, cho nên anh cũng không miễn cưỡng cô phải ăn những thứ cô không thích.
“Ăn xong rồi hẵng về.”
Kiều Nguyễn cắn miếng xíu mại, hỏi anh: “Anh nghe thấy lời y tá vừa nói không?”
Anh gật đầu: “Nghe thấy.”
Kiều phóng viên phỏng vấn anh: “Đương sự có cảm tưởng gì?”
Đương sự rất phối hợp nghĩ nghĩ: “Không có cảm tưởng gì.”
“Được khen còn không có cảm tưởng?”
Anh cười khẽ: “Được người khác khen không có cảm tưởng, nhưng lúc được em khen, trong lòng vẫn rất vui.”
Kiều Nguyễn cười anh: “Nếu anh muốn nghe, em sẽ nói mỗi ngày.”
“Em toàn lừa anh.”
“Lần này không lừa anh.”
“Anh không tin.”
Kiều Nguyễn mắng anh là bị lừa từ nhỏ đến lớn à?
Cô hỏi: “Em phải làm thế nào anh mới tin là em không lừa anh?”
Anh thò mặt qua: “Trừ phi em hôn anh một cái.”
Kiều Nguyễn đẩy anh ra: “Không biết xấu hổ.”
“Mặt dày theo đuổi em đã không còn nữa.”
Kiều Nguyễn nói: “Nếu bây giờ em nói muốn ly hôn với anh, anh sẽ lỳ lợm giống như trước kia sao?”
Thẩm Phụ ôm cô, không cho cô tiếp tục nói.
“Anh không chịu được những lời này, về sau em đừng nói nữa.”
Kiều Nguyễn cười: “Em cũng sẽ không thật sự ly hôn với anh, chỉ là một cách nói thôi.”
“Ví dụ cũng không được.”
“Được, sau này em không nói nữa.”
Thẩm Phụ như một con thỏ bị sợ hãi, ở trong lồng ngực cô chậm chạp không chịu rời đi.
Cho dù y tá vào thu dọn đồ đạc, liên tiếp bắn tầm mắt nhìn về phía bên này anh cũng thờ ơ.
Kiều Nguyễn cười có vài phần xấu hổ.
Muốn đẩy Thẩm Phụ ra, nhưng sức lực của hai người căn bản không phải cùng một cấp bậc, đẩy vài cái cũng không có tác dụng.
Cô chỉ có thể tới gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Người khác đang nhìn.”
Anh không thèm để ý: “Nhìn thì nhìn, bình thường anh cũng không thiếu bị người khác nhìn.”
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ, rõ ràng là người rất chán ghét bị ánh mắt người khác theo dõi, lúc này lại một chút cũng không thèm để ý.
Mấy lần không có tác dụng, Kiều Nguyễn từ bỏ, mặc cho anh ôm.
“Thêm mấy năm nữa, Thẩm Kiều cũng trưởng thành hơn anh.”
Thẩm Phụ ngước mắt, ý cười ôn hòa: “Vậy về sau em cũng dỗ anh ngủ như dỗ con nhé.”