“Chơi chứ, còn không phải là tớ thấy cậu ấy xinh đẹp nên muốn làm quen một chút sao. Cậu ấy nói cũng học Nhất Trung, cậu có biết không?”
Giang Diễn hỏi lại: “Tại sao tớ phải quen biết cậu ta?”
Bọn họ hẳn là đi rồi, tiếng nói chuyện càng lúc càng xa: “Một em gái như vậy mà cậu không quen sao?”
Giang Diễn cười lạnh một tiếng, không đáp lời cậu ta.
Dây tai nghe bị siết đến mức sắp đứt, Kiều Nguyễn vội vàng đứng dậy rời đi, không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa.
Về đến nhà thì cơm đã nấu xong.
Hạ Y Nhiên nhìn thấy cô thì đứng dậy lấy cho cô một bát cơm: “Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi giấy chứng minh, ông ấy nói ngày mai sẽ gửi tới đây cho con.”
Mã Việt Lâm châm điếu thuốc, ở trên bàn vừa ăn vừa hút, ông ta hỏi Hạ Y Nhiên: “Giấy chứng minh gì?”
Giọng nói của Hạ Y Nhiên hơi nhỏ đi: “Chứng minh trợ cấp hộ nghèo cho A Nguyễn.”
“Bao nhiêu tiền?”
Hạ Y Nhiên nhìn về phía Kiều Nguyễn.
Kiều Nguyễn: “5000.”
“5000? Làm học sinh thật quá tốt, chính phủ còn cho tiền.” Mã Việt Lâm búng tàn thuốc, dí mạnh xuống bàn, “Tiền đến thì chuyển cho tao 2000.”
Hạ Y Nhiên vội vàng mở miệng: “Đây là học phí kỳ sau của A Nguyễn.”
Mã Việt Lâm trừng mắt nhìn cô: “Nó ăn của tôi ở của tôi, tôi còn không thể thu chút sinh hoạt phí của nó sao?”
Kiều Nguyễn từng miếng từng miếng nuốt cơm, chỉ nghĩ nhanh ăn xong: “Con sẽ đưa.”
Cô cũng nên đưa.
Chỉ có đưa tiền, cuộc sống của mẹ mới có khả năng tốt hơn một chút.
Mấy ngày nay đột nhiên nhiệt độ hạ xuống, bão cuồng phong sắp tới.
Tin tức dạo này toàn đưa tin về chuyện này, nghe nói bão cuồng phong lần này rất hung mãnh, nhà ở ở các quốc gia khác cũng bị cuốn bay.
Video trong nhóm lớp truyền đến truyền đi, những học sinh từ nhỏ sinh hoạt ở thành thị vùng duyên hải cảm thấy bão cuồng phong lần này rất đáng sợ, mà Kiều Nguyễn lớn lên ở một vùng trong đất liền lại không cảm thấy gì.
Có thể là do chưa từng nhìn thấy sự đáng sợ của nó.
Bút hết mực rồi, tranh thủ lúc tan học cô đến siêu thị mua mấy cái.
Cô thả tiền lẻ nhân viên thu ngân trả lại vào trong túi áo đồng phục, cô vừa ra khỏi siêu thị đã bị mấy nữ sinh chặn lại.
“Mày là Kiều Nguyễn?”
Kiều Nguyễn không quen biết mấy người này lại vẫn theo bản năng mà nắm chặt bút trong tay. Cô quá hiểu ngữ khí và ánh mắt của bọn họ.
Tới nơi này ba tháng, cô đã trải qua vô số lần.
“Lại đây một chút.”
Kiều Nguyễn không nhúc nhích.
Người kia bực bội nói: “Tao bảo mày lại đây không nghe thấy à, điếc à?”
Bởi vì sắp vào lớp nên gần siêu thị không có người nào.
Giằng co một lúc, cô ta đã bắt đầu không kiên nhẫn mà kéo đuôi tóc của Kiều Nguyễn lôi về hướng WC nữ.
Kiều Nguyễn cảm giác da đầu mình sắp bị kéo xuống, cô duỗi tay đẩy tay người kia ra mà lại bị ăn một bạt tai.
Lực đạo quá lớn, thậm chí khiến cô ù cả tai.
Bọn họ mắng cô đê tiện, nói thành tích của Hạ Hồng Uyển tốt như vậy, khó khăn lắm mới tranh thủ được cơ hội tuyển thẳng, vậy mà cứ như vậy bị Kiều Nguyễn làm cho mất đi.
“Giả vờ đáng thương cái gì, mẹ mày, phiền nhất là cái loại tiện nhân như mày.”
“Cô ta bị trường học ghi tội thì liên quan gì đến tôi?” Kiều Nguyễn thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của mình run run, không chỉ giọng nói, toàn thân cô đều đang run rẩy.
Nhưng cô không cảm thấy mình sai, cho nên cô lên tiếng phản kháng.
Nữ sinh kia lại cho cô một bạt tai: “Không phải do mày thì có thể bị ghi tội à?”
“Do tôi cái gì, bởi vì tôi không phản kháng cô ta bạo lực học đường với tôi, hay là bởi vì tôi không phản kháng ly nước đường đỏ nóng bỏng mà cô ta tưới lên đầu tôi?”
Đôi mắt Kiều Nguyễn đỏ bừng, không phải do khổ sở mà là thấy tủi thân.
Cuộc sống thật là nát bét.
Tại sao cô phải chịu bị bắt nạt, cô làm gì sai mà phải chịu bắt nạt.
Cô rõ ràng không làm gì cả, chỉ muốn thuận lợi học xong cấp ba rồi tốt nghiệp, sau đó thi đỗ một đại học tốt mà thôi.
Có lẽ là cô phản kháng nên chọc giận đám người kia, cũng có lẽ là lời nói của cô chọc giận bọn họ.
Cửa WC nữ bị khóa trái, nữ sinh kia đẩy Kiều Nguyễn đến cửa. Sức lực của cô ta rất lớn, Kiều Nguyễn thậm chí cảm giác được cánh cửa sau lưng mình chấn động.
“Tiện nhân, mẹ mày sao lại sinh ra đồ đê tiện không biết xấu hổ như mày, nói xem, mày ngủ với bao nhiêu thằng rồi?”
Kiều Nguyễn cũng không biết mình nghĩ thế nào, trong nháy mắt kia đại não cô đột nhiên trống rỗng.
Chờ cô tỉnh táo lại, nữ sinh mắng cô đã bị cô nắm tóc.
Sau đó, cửa WC nữ bị người ta đá văng ra.
Thẩm Phụ còn thở phì phò, hẳn là cậu một mạch chạy tới.
Sau đó nhìn thấy Kiều Nguyễn nắm đầu tóc người khác, má trái sưng lên, đôi mắt cũng hồng hồng.
Cậu ổn định hô hấp của mình một chút, sau đó nói: “Kiều Nguyễn, lại đây.”
Hiếm khi nghe thấy ngữ khí của cậu không mang ý cười, tay Kiều Nguyễn càng run lợi hại, cô chậm rãi buông tay đi về phía cậu.
Nhìn thấy cổ áo và tóc tai bị xoã tán loạn của cô, Thẩm Phụ dùng động tác ôn nhu thay cô sửa sang lại.
Sau đó rũ mắt nhìn đám người thô bạo trong WC nữ, ánh mắt âm u, giọng nói lạnh lùng: “Ai dám rời đi trước khi tôi quay lại thì đừng nghĩ đến chuyện tốt nghiệp.”
Thẩm Phụ đưa Kiều Nguyễn về lớp, cậu an ủi cô: “Tớ sẽ giải thích tình huống với nhà trường, cậu đừng sợ.”
Ánh mắt Kiều Nguyễn rã rời, gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Cô cảm thấy Thẩm Phụ hẳn là còn muốn nói gì đó với cô, nhưng cậu lại không nói.
Vì thế Kiều Nguyễn trở về phòng học.
Giờ học đã bắt đầu hơn mười phút, Kiều Nguyễn lại ngoài ý muốn trốn học, đến giáo viên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nhưng cũng không miệt mài theo đuổi.
Đây dường như là đặc quyền của học sinh giỏi.
Tiết học được một nửa, Kiều Nguyễn mang nửa gương mặt sưng đỏ xuất hiện ở cửa phòng học, hô một tiếng báo cáo.
Thầy giáo sinh học nghe được giọng của cô thì gật gật đầu bảo cô tiến vào.
Kiều Nguyễn đi vào phòng học, nhìn Hạ Hồng Uyển liếc mắt một cái, cô ta đón ánh mắt của cô rồi trợn trắng mắt với cô.
Kiều Nguyễn dường như cũng không chịu ảnh hưởng từ vụ việc vừa rồi, vẫn như cũ rất nghiêm túc nghe giảng.
Đây là đường ra duy nhất giúp cô và mẹ thoát khỏi khốn cảnh.
Phía sau truyền qua tờ giấy cô cũng không xem mà đè xuống dưới hộp bút.
Chuông tan học vừa vang, Lý Nguyệt Minh đã đi tới đây: “Cậu làm sao vậy? Ai đánh cậu?”
Kiều Nguyễn cất sách giáo khoa: “Tớ không sao.”
Cô ấy chỉ quan tâm một vấn đề: “Là ai?”
Hỏi xong lại dường như nghĩ đến cái gì, Lý Nguyệt Minh đi qua xốc bàn của Hạ Hồng Uyển: “Kiều Nguyễn đắc tội với cậu cái gì? Cậu ấy giết cả nhà cậu hay tìm người hϊế͙p͙ cậu? Con mẹ nó cậu nhất định phải nhằm vào cậu ấy vậy sao.”
Cốc nước đặt trên bàn học cũng bị quăng rơi xuống đất, động tĩnh này thật quá lớn khiến Hạ Hồng Uyển một lúc mới phản ứng lại.
Cô ta hẳn là cũng rất bực mình về hành động này của Lý Nguyệt Minh, cô ta rống lên: “Lý Nguyệt Minh, cậu nhất định phải vì Kiều Nguyễn mà đắc tội với tôi sao?”
Lý Nguyệt Minh cười ra tiếng: “Cậu là cái thá gì, tôi còn sợ đắc tội với cậu chắc?”
Hạ Hồng Uyển tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thấy cậu điên rồi đấy, Kiều Nguyễn con kỹ nữ kia rót cho cậu cái mê hồn canh gì rồi?”
“Con mẹ nó có phiền không vậy.”
Một giọng nói mệt mỏi pha lẫn bực bội vang lên đánh gãy cuộc khắc khẩu của hai người.
Là Giang Diễn.
Hẳn là cậu ta bị đánh thức, trên mặt còn rõ vết hằn.
Tầm mắt cậu ta dừng trên mặt Kiều Nguyễn nhưng rất nhanh đã rời đi.
Cậu ta tựa lưng vào ghế ngồi, cười xấu xa: “Hạ Hồng Uyển, được đấy, dạo này còn kiêu ngạo hơn cả tôi đấy.”
Hạ Hồng Uyển không dám đôi co với Giang Diễn.
Nhà cậu ta có tiền, hơn nữa tính tình cũng rất kém, đắc tội với cậu ta không có gì tốt.
Cho nên cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Nguyễn, chỉ dám đem tất cả cảm xúc phát tiết lên cô.
Mà Kiều Nguyễn thì căn bản là một ánh mắt cũng lười cho cô ta, chỉ đi qua khuyên Lý Nguyệt Minh: “Không sao, tớ không có việc gì.”
Đôi mắt Lý Nguyệt Minh lập tức đỏ lên: “Sưng hết cả lên rồi còn nói không có việc gì.”
Đây là lần đầu tiên cậu ấy khóc trước mặt Kiều Nguyễn, đến khi cậu ấy ghé vào trên vai mình, Kiều Nguyễn mới dần dần phục hồi tinh thần.
Bả vai bị khóc ướt hết cả.
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên thì thầy giáo thể dục bước vào, thầy nói rằng giáo viên toán muốn làm đề kiểm tra cho thứ sáu nên xin đổi tiết.
Tiếng hoan hô vang lên khắp lớp.
Thầy giáo yêu cầu ủy viên thể dục dẫn lớp đến sân thể dục.
Kiều Nguyễn vừa đứng dậy, Lý Nguyệt Minh đã lại đây.
Cô ấy nói vì đề phòng Kiều Nguyễn lại bị người ta bắt nạt thì sau này cô ấy một tấc cũng không rời để bảo vệ cô.
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ cười cười nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Chạy xong, Lý Nguyệt Minh nắm tay Kiều Nguyễn đi mua hai ly trà sữa, thêm đá thêm đường.
“Biết cậu thích ngọt.”
Hai người ngồi trên băng ghế cạnh sân thể dục, Lý Nguyệt Minh dùng trà sữa lạnh áp lên mặt Kiều Nguyễn.
“Đau không?”
Kiều Nguyễn nói: “Một chút.”
Cô an ủi cô ấy: “Không sao, mai là không đau nữa.”
Trương Thành cà lơ phất phơ ngồi ở hàng ghế phía sau giành cho khán giả, Giang Diễn cởi áo khoác, buộc chặt lại dây giày vừa mới cởi.
Trương Thành đột nhiên mở miệng,: “Dạo này tớ phát hiện con mọt sách lớn lên khá xinh đẹp, so với Khương Điềm Điềm lớp 8 còn xinh hơn, không phải mọi người đều nói Khương Điềm Điềm là hoa khôi Nhất Trung sao, tớ cảm thấy cậu ta so với con mọt sách còn kém xa.”
Giang Diễn quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Sau đó Trương Thành hiểu ý gật đầu: “Được được, tớ không nói.”
Cậu ta cũng không hiểu sao Giang Diễn lại chán ghét Kiều Nguyễn như vậy, cô ấy cũng không làm cái gì đắc tội đến Giang Diễn, thậm chí có thể nói là không có giao thoa gì.
Giang Diễn người này tuy ngang ngược, nhưng còn không đến mức đi bắt nạt một nữ sinh.
Kiều Nguyễn dường như là một ngoại lệ.
Giang Diễn cầm bóng rổ xuống sân bóng, ở đó đã có mấy người chờ.
Bởi vì đổi tiết nên giờ thể dục này đụng phải mấy lớp khác.
Bởi vì cậu ta xuất hiện mà các nữ sinh khác đều vây lại đây cổ vũ cho cậu ta.
Lý Nguyệt Minh lại trợn trắng mắt bắt đầu màn biểu diễn solo của mình.
“Tớ nói cho cậu nghe nè, tớ với Giang Diễn từ cấp hai đã học cùng nhau, cậu ta quả thật là pháo vương, cũng không biết đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi.”
Kiều Nguyễn bị tin tức này dọa đến: “Mới cấp hai đã…… Cái kia?”
Lý Nguyệt Minh nói đến có chút chột dạ: “Tớ cũng không biết có cái kia hay không, nhưng quả thật cậu ta đổi rất nhiều bạn gái rồi.”
Kiều Nguyễn gật gật đầu.
Lý Nguyệt Minh thần thần bí bí nói cho cô: “Hạ Hồng Uyển cũng từng theo đuổi cậu ta.”
Kiều Nguyễn đối với những chuyện liên quan đến Giang Diễn thật sự không có hứng thú, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại: “Thế à.”
“Nhưng Giang Diễn không thích kiểu như cô ta, ngực cô ta như sân bay, hơn nữa mặt cũng xấu. Giang Diễn cũng không biết phúc khí từ đâu ra mà bạn gái nào cũng khăng khăng một mực, yêu đến chết đi sống lại, lại còn ai cũng đẹp đỉnh.”
Kiều Nguyễn nói: “Hẳn là biết dỗ dành con gái.”
Lý Nguyệt Minh cười lạnh: “Giang Diễn? Cậu ta dỗ cái rắm, toàn là mấy cô gái đó mắt trông mong mà dán lên cậu ta.”
Kiều Nguyễn cảm thấy không đáng, vì những cô gái từng kết giao với cậu ta cảm thấy không đáng.
Vì sao lại thích một người rác rưởi như vậy.
Trên sân bóng, Lưu Huy truyền bóng cho Giang Diễn: “Sao con mọt sách cứ nhìn cậu vậy.”
Giang Diễn đang vượt qua phòng thủ ném rổ nghe thấy vậy thì ngừng lại, nhíu mày nhìn thoáng qua.
Lý Nguyệt Minh không biết đang nói với Kiều Nguyễn cái gì mà cô sẽ ngẫu nhiên ngước mắt nhìn về phía bên này một cái.
Cách hơi xa nên Giang Diễn không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
Lưu Huy trêu chọc cậu: “Không phải là thích cậu rồi chứ.”
Giang Diễn nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn ném bóng qua: “Câm miệng.”
Kiều Nguyễn nghe Lý Nguyệt Minh nói chuyện diễm tình của Giang Diễn, nghe cũng không phải rất nghiêm túc. Cô không muốn hiểu cậu ta, cậu ta có bao nhiêu bạn gái không liên quan gì đến cô cả.
Điều duy nhất cô tò mò chỉ là: “Vậy cậu biết trước đây cậu ta từng chán ghét qua nữ sinh nào chưa?”
Lý Nguyệt Minh nghĩ sao nói vậy: “Nếu cậu ta chán ghét nữ sinh nào tớ mới cảm thấy kỳ quái đấy.”
Kiều Nguyễn hơi mím môi, cúi đầu.
Một lúc sau Lý Nguyệt Minh mới nhận ra mình nói sai, cô quay sang an ủi Kiều Nguyễn: “Cậu ta chán ghét cậu là do cậu ta ngốc, cậu không có vấn đề gì cả, một cô gái đáng yêu như cậu lại có người chán ghét quả thật là không có thiên lý.”
Lực chú ý của Kiều Nguyễn bị câu cuối cùng hấp dẫn: “Tớ…tớ đáng yêu sao?”
Mặt cô hơi hồng, có thể là cảm thấy chính mình hỏi câu hỏi này có điểm không e lệ.
Lý Nguyệt Minh nói: “Rất đáng yêu, cực kỳ đáng yêu.”
Sau đó Kiều Nguyễn lại nghĩ, như vậy tỉ lệ Thẩm Phụ thích cô có phải sẽ nhiều hơn không phẩy mấy phần trăm nhỉ.
Tiết thể dục không thể học hết được, bởi vì trời mưa rồi.
Chủ nhiệm lớp đi họp trở về, trên tay cầm thông báo mà sở giáo dục phát xuống.
“Ngày mai bão cuồng phong tới, ngày mai mọi người ở nhà, đừng đi ra ngoài.”
Trong phòng học đột nhiên phát ra một trận nhảy nhót hoan hô, mọi người dường như cảm thấy thật hào hứng với chuyện không phải cuối tuần mà lại được nghỉ.
Dọn dẹp sách vở chuẩn bị về nhà, Kiều Nguyễn nhìn mưa to ngoài cửa sổ, cô ảo não vì sao mình lại không mang theo ô.
Lý Nguyệt Minh đeo cặp sách đi đến hỏi cô có mang ô không.
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Tớ quên rồi.”
Sau đó Lý Nguyệt Minh lấy ô trong cặp ra đưa cho cô: “Tớ biết nhất định cậu sẽ quên mà, cái này cho cậu.”
Kiều Nguyễn không nhận: “Vậy còn cậu?”
“Tớ đi chen chúc với thằng em tớ một tý cũng được, cái này quá bé, hai người không đi được.”
Kiều Nguyễn lúc này mới do dự cầm lấy.
Lý Nguyệt Minh kéo cánh tay cô: “Cậu cùng tớ đi tìm Lý Thận đã.”
Hóa ra cậu ấy cũng học trường này, vậy mà Kiều Nguyễn lại hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Kiều Nguyễn gật gật đầu, hỏi Lý Nguyệt Minh: “Cậu ấy học lớp nào?”
“Lớp 2, ngay bên cạnh lớp chúng ta.”
Nghe được hai chữ lớp 2, trái tim Kiều Nguyễn không hiểu sao mà đập rất nhanh.
Cô cũng không biết mình đang chờ mong điều gì.
Có lẽ là bởi vì lớp 2 có Thẩm Phụ.
Thích một người thật sự là một trải nghiệm kỳ diệu, sẽ không tự chủ được mà chú ý cậu ở đâu. Thậm chí, ngẫu nhiên đi đến cửa lớp bọn họ sẽ nghĩ có lẽ ngẫu nhiên sẽ được cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy.
Cảm giác này giống như là khi mở chiếc hộp bí mật, bạn vĩnh viễn không đoán được tiếp theo mình sẽ mở được cái gì, nhưng lại vĩnh viễn mang theo chờ mong.
Cô theo bản năng sửa sang lại đầu tóc, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau khi thấy không có vấn đề gì mới thả lỏng một hơi.
Tới cửa lớp 2, người trong lớp đã về gần hết. Kiều Nguyễn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Phụ trong lớp học.
Sau đó nghe thấy Lý Nguyệt Minh hỏi Lý Thận: “Thẩm Phụ đâu?”
Lý Thận không mang sách giáo khoa, chỉ cất sách bài tập vào cặp sách: “Cậu ấy lo Tô Dao Nguyệt bị ướt mưa nên về sớm rồi.”
Trong lòng Kiều Nguyễn đột nhiên hụt hẫng.
Cô và Lý Nguyệt Minh tạm biệt nhau ở đầu phố, cô cầm ô về nhà. Dì ở cửa hàng tạp hóa đưa cho cô một hộp kẹo mừng, tươi cười xán lạn, nhìn qua rất vui vẻ: “Tháng sau con trai dì kết hôn, đây là kẹo mừng, em gái cầm về ăn đi.”
Kiều Nguyễn cầm kẹo, tươi cười ngoan ngoãn: “Chúc anh chị bách niên hảo hợp ạ.”
Dì cười rất vui vẻ, nói mẹ cô thật có phúc khí, sinh được cô con gái đáng yêu như vậy.
Cô cụp ô đi lên lầu, Mã Việt Lâm hôm nay không ở nhà.
Hạ Y Nhiên đã cắt xong dưa chuột, nhìn thấy Kiều Nguyễn về thì từ phòng bếp ra cầm cặp sách cho cô: “Hôm nay chú Mã của con không về, muốn ăn gì nói với mẹ, mẹ làm cho con.”
Kiều Nguyễn kéo cánh tay mẹ làm nũng: “Mẹ làm con đều thích.”
Hạ Y Nhiên nhéo cái mũi cô: “Sao lại ngoan thế, con gái bảo bối của mẹ.”
Kiều Nguyễn cơm nước xong, Hạ Y Nhiên bảo cô ngồi một lát còn mình thì về phòng, lúc trở ra thì thần thần bí bí, hai tay cũng giấu sau người.
Kiều Nguyễn nghi hoặc: “Mẹ làm sao vậy?”
Hạ Y Nhiên đi tới, đưa chiếc hộp giấu phía sau cho cô: “Tuy rằng không quý, nhưng cũng tốt hơn không có, con dùng tạm đi, chờ mẹ có tiền lại mua cho con cái tốt hơn.”
Là một cái di động.
Mặc dù chú Mã không ở nhà, nhưng Kiều Nguyễn vẫn theo bản năng muốn trả lại: “Nếu để chú Mã biết sẽ lại đánh mẹ đấy, mẹ trả lại đi, con không cần cái này.”
“Không sao.” Hạ Y Nhiên sờ sờ đầu cô, “Là mẹ tích cóp tiền riêng mua được, chú Mã của con không biết đâu. Nếu con không nhận, mẹ sẽ khổ sở lắm.”
Bà quả thật rất khổ sở, để Kiều Nguyễn một mình ở lại, vừa đi đã là nhiều năm như vậy.
Con sống bao nhiêu năm không có mẹ, Hạ Y Nhiên chỉ muốn dùng tất cả để yêu con, cho con những thứ tốt nhất.
Nhưng bà vẫn quá vô dụng, không làm được cái gì cả.
Chiếc di động đó cuối cùng Kiều Nguyễn vẫn nhận lấy, bởi vì Hạ Y Nhiên khóc.
Là chiếc di động đầu tiên trong đời cô.
Trước tiên cô lưu lại số của Lý Nguyệt Minh, sau đó dừng lại thật lâu ở nút tạo mới.
Thật ra cô và Thẩm Phụ không hề có quan hệ gì cả, nếu không phải vì có Lý Nguyệt Minh thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng không có khả năng nói lời gì với nhau.
Dù sao cũng là người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác.
Cậu ấm áp như vậy, nhất định là được thật nhiều thật nhiều tình yêu che chở lớn lên.
Khi Kiều Nguyễn còn rất nhỏ, ước mơ của cô là trở thanh Sao Thủy, bởi vì đó là nơi cách Mặt Trời gần nhất.
Cô rất sợ lạnh, chán ghét những nơi âm u ẩm ướt.
Cho nên ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phụ, cô đã coi cậu trở thành ánh sáng của đời mình.
Cô bức thiết khát vọng ấm áp trên người cậu, rồi lại biết rõ cậu sẽ không thích người như cô.
Vì thế chỉ có thể kiềm chế tình cảm mà trộm thích cậu.
Đêm hôm đó, cô có một giấc mơ.
Cô mơ thấy Thẩm Phụ.
Cho dù nằm mơ, cô cũng không dám nói ra câu thích kia.
Là người mà cô nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời.