Xương Rồng Đợi Mưa

Chương 16

Kết thúc buổi học đầu tiên,cũng chỉ là triết lý.Cả nhóm Tịnh Yên mỗi người
theo đuổi một suy nghĩ riêng,nhưng cái suy nghĩ ấy đều vay quanh Tịnh
Yên.Có lẽ họ trong lúc vô tình đã vớ phải một nhân vật lớn mà không
biết.

Riêng Dao Dao,cô nhìn Tịnh Yên từ lúc Ethan đưa Hồ Vỹ đi
gặp ông Peter..Có đôi lúc cô đồng cảm với nỗi đau của Tịnh Yên,cũng có
lúc cô hâm mộ cô ấy như lúc này chẳng hạng. Một người con gái mỏng manh
đứng dậy sau những nỗi đau đớn mất mát để trở nên mạnh mẽ,nhiệt
huyết.Luyện cho mình sự tĩnh lặng,như một kẻ vô tâm vô phế.Lắc đầu xua
đi những nỗi buân khuâng.Dao Dao thỏ thẻ nói:

-Tịnh Yên à,mình hy vọng chúng ta có thể như lúc còn nhỏ ấy chứ không giống lúc này,cậu hiểu không?

Tịnh Yên dừng bước chân,nhìn bóng lưng cứng nhắt và cô đơn kia đến đau
đớn.Tịnh Yên quay lại nhìn cô,nở một nụ cười vừa gượng gạo vừa chua

chát.Cô nâng bàn tay nhỏ nhắn lau đi từng giọt nước mắt nơi khóe mi Dao
Dao rồi nói...

-Dao Dao à! con người sẽ có lúc thay đổi và thời
gian qua cũng đã đánh mất một Tịnh Yên luôn cười luôn thơ ngây từ suy
nghĩ đến hành dộng rồi.Nhưng cậu biết không,mình không muốn đánh mất
tình bạn của hai ta.

-Nhưng mình không muốn cậu mang thù hận mà sống,mình thật sự không muốn.

Dao Dao vùi mặt vào hõm vai Tịnh Yên khóc nất lên.Tịnh Yên hiểu rõ nỗi lo lắng của Dao Dao,cổ chỉ cười rồi nói...

-Mình không giống anh ấy.Dao Dao cậu hiểu không? mình chỉ muốn cho họ
thấy rằng mình không phải hòn đất sét mà họ muốn nhào nặn thế nào cũng
được.Mình muốn làm điều mình thích mà trước kia mình đã ngu ngốc đánh
mất.Mình muốn mình trở nên tuyệt vời đến mướn khiến những người bỏ rơi
mình phải tiết hận.Chỉ thế thôi được không?

-Đừng lừa mình,xin cậu...

Tịnh Yên cười kẽ rồi gật gật đầu như ai đó mong muốn.

-Đươc rồi,mọi người về phòng trước đi,tôi còn đi đến một nơi đã.

- Haiza..za..zaaaaqa.Người vừa mới bị đưa đi đã có người nhớ rồi,đúng là người ta nói....

Tô Nguyên vừa lắc đầu vừa nói,trong giọng nói vừa có một chút tiết rẻ vừa có một chút nũng nịu làm mọi người cười ầm lên.


-Người ta nói liu điu vẫn là liu điu thôi,lên ngựa xuống chó chỉ trong
chớp mắt thế mà có kẻ lại gương mắt ếch nhìn trời.Thật đúng là thói đời
bạc bẽo mà hừ....

Stella mỉa mai một phen rồi ngúng ngoảy bỏ
đi,có thể nói cô ta đẹp nhưng lại không có đầu óc,các cô gái phía sau cô ta cũng hừ mũi lắc mông bỏ đi.Tịnh Yên thậm chí một cái liếc mắt cũng
không thèm,cô cười nhạt rồi rẽ hướng ngược lại bọn Dao Dao mà đi,nhưng
vẫn không quên để lại một câu cho các cô ấy.

-Mọi người về trước đi,tối nay gặp tại buổi party.

Nhìn theo bóng lưng cong uyển chuyển dần khuất bóng lúc này Quốc Hào bỗng lên tiếng

-Dao Dao này,hình như chuyện của cô ấy cô cũng không biết hết đúng không?

-Làm sao mà biết hết được,tôi chỉ biết cô ấy từng chịu nhiều tổn thương thế nên chỉ mong sao cô ấy có thể hạnh phúc.Thế là đù rồi.

Lương Cảnh Âu bước đến ôm lấy Dao Dao vào lòng,tay kẽ xoa xoa lưng của cô vừa như muốn cho cô thêm một phần ấm áp vừa ngầm nhắt nhở cô rằng anh luôn
bên cạnh cô đi đến tương lai phía trước.


-Được rồi,chúng ta mau về thôi,hai tiếng nữa là party mà họ tổ chức cho chúng ta đấy,tôi muốn xem họ làm dược cái gì?

Hồng Như lên tiếng đánh vỡ không khí ảm đạm lúc bấy giờ rồi dẫn đầu tiến về
phong của bọn họ.Đi một hồi Tô Nguyên và Quốc Hào bỗng tuột lại ở đằng
sau cùng.Họ cừ đều đều bước đi mà không lên tiếng.Có Thể khi vừa mở
miệng họ cũng chẳng biết là mình muốn nói cái gì nữa.Họ chỉ khe khẽ liết nhìn nhau rồi lại cuối mặt nhìn chân nhìn đất.Gần như không chịu nổi sự ngượng ngùng như thế,Quốc Hào khe khẽ nắm lái bàn tay nhỏ nhắn của Tô
Nguyên.

Bàn tay của cô âm ấm,mịn màng,Anh mâm mê tay cô trong
tay mình,thỉnh thoảng khẽ siết chặt rồi lại từ từ buôn lỏng nhưng vẫn
nắm giữ bàn tay ấy trong tay mình.Anh lưu luyến cảm xúc mềm mại nhỏ nhắn của đôi tay ấy.Lúc này một ngọn lửa nhỏ mang theo ong muốn cùng khao
khát lớn dần trong tim anh.Anh muốn có dược cô,muốn cô ở bên anh mãi
mãi.Cái suy ghĩ ấy vừa làm anh vui vừa làm anh lo.Một con mọt sách lần
đầu biết cảm giác rung động là như thế nào,Khó quên,sẽ là một cảm giác
mà anh không bao giờ muốn quên