Đến khi trở về khu nhà tập thể thì Tịnh Yên vui hơn nhiều,đang lúc đi về
phía cổng khu nhà,cô gặp một người mà cô không muốn gặp nhất.Mặc dù cô
luôn tự nhủ rằng khi bước tiếp vào con đường này thì trước sau gì cô
cũng sẽ đối mặt với hắn ta,chỉ là cô trăm triệu lần cũng không thể ngờ
đến rằng sẽ gặp hắn vào lúc này.
Thẩm Dục Phong cuối đầu vào
ngực của một cô gái tóc vàng,miệng cô ta phát từng tiếng rên rỉ chết
người,cả người cô ta cũng uống éo theo từng tiếng rên hòa cùng với từng
mút của người đàn ông.Một màng này đập vào mắt khiến Tịnh Yên cảm thấy
một thứ gì đó chua chua trào ngược từ dạ dày về miệng hại cô dựa vào gốc cây gần đó nôn thốc tháo.
Có vẻ tiếng nôn của Tịnh Yên biến
thành gáo nước lạnh tạt thẳng vào hai kẻ đang dính chặt lấy nhau phía
trước làm họ mất hứng mà nhìn lên.Không nhìn thì thôi,đã nhìn rồi làm
Thẩm Dục Phong giật mình trợn mắt.Hắn cười rồi đi về phía Tịnh Yên trong khi cô cực ghê tởm điệu bộ khốn nạn của hắn lúc này.
-Chào,Yên Yên,em nhớ tôi đến mức chạy đến đậy hả,còn làm mình xinh thế này nữa cơ,,lại anh ôm một cái nào.
Vừa nói hắn vừa giơ hai cách tay về phía cô.Thẩm Dục Phong khá điển
trai,sinh ra trong gia đình giàu có khiến hắn nghĩ rằng mình là trung
tâm của mọi thứ.Lúc này Tịnh Yên bỗng thấy mình cực kỳ ngu ngốc,tại sao
ngày trước lại đi yêu ten khốn này chứ.nhìn hai cánh tay của hắn cũng đủ cho da gà cô nổi đầy người rôi.Bước chân Tinh Yên theo bản năng lui về
sau,vừa vặn lọt thỏm vào lòng ngực vững chắc cùng vòng ôm ấm áp.Chưa kịp thốt lên thì giọng nói trầm thấp từ đỉnh dầu cô mang theo vài phần
không vừa lòng cùng ấm áp vang vang lên.
-Anh đã bảo là đợi anh dưa em về mà,tại sao lại chạy trước? Em muốn ăn đòn phải không?
Nhìn người đàn ông cao lớn đang ôm chặt Tịnh Yên,Thẩm Dục Phong cảm thấy mất mặt hơn bao giờ hết.Hắn ta cảm nhận được người đàn ông phát ra hàn ý
cùng ánh mắt xem thường.hắn biết hắn ta không phải hạng tầm thường,lòng
thầm nghĩ đại khái cũng là nhân vật có tiếng,nhưng người đàn ông này
đang ôm Tịnh Yên.
-Tịnh Yên,người này là ai?
Thẩm Dục
Phong cố gắng kìm nén nỗi ganh tỵ trong lòng mà cất tiếng hỏi.Hắn bỗng
cảm thấy ghen tức khi Tịnh Yên vớ được người đàn ông tố đến thế,lòng tự
nhủ chắt là một kẻ nhà giàu bao nuôi cô thôi.
-Anh ấy là ai sao tôi phải nói cho anh biết?Anh là ông nội tôi chắt?
- Được một tên công tử bao nuôi thôi mà đã lên mặt rồi? sao ngày trước tôi không biết cô còn có gương mặt thế này nhỉ?
Giọng điệu mỉa mai,Thẩm Dục Phong đưa đôi mắt mang theo sự kinh thường nhìn cô rồi nói tiếp.
-Hay là lúc còn là người yêu của tôi cô đã dược hắn ta bao nuôi nên không muốn lên giường với tôi....
C..h..á..t......
Cái tiếng vang này làm Hồ Vỹ đứng đó vui sướng muốn chết đi được,nếu
Tịnh Yên của anh mà không đánh thì anh cũng sẽ cho tên khốn kiếp này một trận nhớ đời.Hồ Vỹ cong cong khóe môi,tay dùng thêm chút lực siết chặt
eo nhỏ của cô,tay còn lại nắm lấy bàn tay vừa đánh vào mặt Thẩm Dục
Phong mơn trớn thương tiết nhăn mặt mà nói:
-Tay em đỏ luôn rồi,có đau không? lần sau để anh là được rồi,tay em nhỏ dễ bị thương biết không?
Ngỡ ngàng trước cái tát bất ngờ của Tịnh Yên,Thẩm Dục Phong đứng như trời
trồng cho đến lúc nghẹ giọng thương tiết của Hồ Vỹ làm hắn điên lên.
-Trương Tịnh Yên,*** cô dám đánh tôi,cô muốn chết...
-Một tên cặn bã như anh “được” tôi đánh là vinh dự tám đời nhà anh
đấy,người khác còn sợ bẩn tay,À đừng nói là đánh,nhìn anh thôi tôi cũng
ghê tởm rồi,chỉ tiết bữa tối tôi vừa anh vì anh mà phải nôn ra hết chẳng còn gì..
- Ha ha,bảo bối em đói rồi hả? Về thôi anh nấu gì đó cho em ăn,không cẩn thận em bị đau dạ dày thì không tốt.
-Cũng đúng,em đói rồi.
Cái này chuẩn câu ông tung bà hứng,Thẩm Dục Phong tay bưng một bên mặt
sưng đỏ,tay kia lại nắm chặt.Quang trọng hơn là hắn vô cùng tức
giận,khốn kiếp hơn là hắn không biết mình gận vì cái tát của cô hay việc có một người đàn ông ưu tú hơn hắn ta ở cùng cô,yêu cô,che chở cho
cô.Hắn điên rồi.