Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 99-1: Truy tìm sự thật (1)

Hoài An đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Đại tẩu nói vậy thì ta rõ rồi, nha môn Kinh triệu doãn rất hung ác, người bình thường đi vào không chết cũng tàn tật, huống chi là cố ý định tội, chỉ sợ là bọn họ bị vu oan giá họa rồi.”

Nông phụ như được chạm vào tâm sự, oa một tiếng khóc lớn. Đứa trẻ trong ngực dường như bị tâm tình của mẫu bóng dáng hưởng, trong nháy mắt cũng khóc theo.

Giang Tiểu Lâu lập tức đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài. Tạ Liên Thành nhẹ gật đầu với Hoài An, đi theo Giang Tiểu Lâu. Hoài An đẩy một nén bạc cho nông phụ kia, nói: “Đại tẩu, công tử nhà ta cảm ơn chén nước của tẩu.”

Nông phụ lấy làm kinh hãi, tiếp nhận khối bạc nặng trịch, không biết phải làm sao.

Tạ Liên Thành ra cửa, phát hiện Giang Tiểu Lâu đang đứng ở sân nhìn chằm chằm đám trẻ, vẻ mặt của nàng vô cùng chăm chú, hắn đến gần nhưng cũng không quấy rầy nàng.

Tạ Liên Thành nhàn nhạt nói: “Bây giờ nàng hiểu chưa?”

Giống như những gì đã suy đoán, Thuận phi và An Hoa quận vương hùa nhau diễn một màn kịch. Đầu tiên là bọn họ thu mua Tiểu Trúc, cho nàng ẩn nấp bên người Tuyết Ngưng, chờ Tuyết Ngưng xảy ra chuyện, bọn họ xử lý những người khác, đuổi Tiểu Trúc một mình về lại chỗ lão Vương phi, chờ Khánh Vương phi đưa Tiểu Trúc đi lại tái diễn kịch bản cũ. Cứ như thế, sẽ giúp bọn họ rửa sạch hiềm nghi, từ hung thủ biến thành người bị oan ức. Đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, đúng là trên người còn có người, hay lắm.

Tạ Liên Thành nhẹ thở dài: “Việc này tuyệt đối không đơn giản như về ngoài, chỉ với một Thuận phi, làm sao bày ra được chuyện như vậy? Cho nên, thay vì trực tiếp đối địch, chi bằng dùng kế sách đi đường vòng.”

“Kế đi đường vòng, là ý gì?” Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, nam tử trước mắt như ngọc, quần áo phất phơ, vẻ mặt nhìn nàng cực kỳ ôn hòa.

Đôi mắt Tạ Liên Thành thâm trầm: “ Khánh Vương thế tử không thích qua lại với người khác, nhưng hắn là con ruột của Vương phi, có thể tin. Khánh Vương phi tính tình mềm yếu, nhưng bà sẽ vì con gái mình sẽ không tiếc bất cứ giá nào, có thể tin.”

Đây là muốn tìm đồng minh cho nàng, Giang Tiểu Lâu không tự chủ được lắc đầu: “Sức khỏe Vương phi rất yếu, thế tử lại không thể nói chuyện, hai người kia… tạm thời không giúp được gì.”

“Tình cảm của Khánh Vương phi và hoàng hậu nương nương rất tốt, cho nên dù nhiều năm không được sủng ái thì vẫn ngồi vững vị trí Vương phi. Còn về thế tử, thật ra hắn rất thông minh, chỉ là thông minh đến mức quá mẫn cảm, mới sợ hãi thế giới bên ngoài như vậy. Hai người kia… phải xem nàng sử dụng thế nào.”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu cong lên, nhẹ giọng nói: “Thì ra đại công tử biết tất cả, ta tưởng rằng huynh không thích làm mấy chuyện này.”

Vẻ mặt Tạ Liên Thành như thường, ánh mắt lại chuyển đến chỗ đám trẻ con đang chơi đùa, âm thanh yên tĩnh: “Nếu nàng đứng trong vũng bùn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Giang Tiểu Lâu hoàn toàn sửng sốt, đáy lòng dâng lên tâm tình phức tạp.

Một vệt nắng cuối cùng rơi trên người hắn, hào quang nhiễm một tầng sắc hồng lên gương mặt tuấn mỹ của hắn. Nam tử trước mắt có sống mũi cao, đôi môi mỏng hoàn mỹ, tất cả đều rất quen thuộc. Nàng lại cảm giác bất kể thế nào cũng không nhìn thấu tâm tình của hắn, không đoán được tâm tư của hắn.

Âm thanh Tạ Liên Thành điềm đạm, mi mắt hạ xuống che khuất một phần yêu thương: “Trong Khánh Vương phủ to lớn, nàng có thể tìm được đồng minh thứ ba.”

Giang Tiểu Lâu hấp háy mắt, từ từ nói: “Khánh Vương sủng ái Thuận phi như vậy, đại công tử và nhị công tử là con ruột của Thuận phi, trong Khánh Vương phủ, ta và Vương phi có thể nói là đơn độc lẻ loi, đồng minh thứ ba mà huynh nói là ai?”

Tạ Liên Thành lại nở nụ cười: “Chính diện đối địch có lẽ không có phần thắng, nhưng nếu kẻ địch lại phải đối đầu với trận chiến của hắn thì sao?”

Giang Tiểu Lâu hoàn toàn sửng sốt: “Công tử, là huynh điên rồi, hay là ta nghe lầm?”

Một hài tử cả người đầy bùn cười hì hì chạy tới, tò mò nhìn Tạ Liên Thành, Tạ Liên Thành mỉm cười sờ đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, người này sẽ nhanh chóng tìm đến nàng.”

Xe ngựa một đường đưa nàng về vương phủ, lúc xuống xe, Tạ Liên Thành đang trầm mặc bỗng kêu một tiếng: “Tiểu Lâu.”

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không kềm được mà sáng lên.

Tạ Liên Thành chỉ mỉm cười: “Bất kể lúc nào, hy vọng nàng biết nghĩ cho an nguy của mình.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, không biết là cảm động hay phức tạp như cơn thủy triều dâng lên, khiến trái tim nàng mềm nhũn. Một lúc lâu, nàng tươi cười nhẹ nhàng nói: “Đa tạ huynh quan tâm, ta sẽ không quên lời huynh.”

Góc váy Giang Tiểu Lâu biến mất ở cửa vương phủ, cánh cửa uy nghiêm như một con quái vật to lớn, nhe ra hàm răng nanh âm u khủng bố, từ từ nuốt lấy thân thể gầy gò của nàng, không nhìn thấy nữa.

Hoài An không tự chủ được trêu ghẹo: “Công tử đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi.”

Tạ Liên Thành khẽ lắc đầu: “Rút dây động rừng, chỉ một Thuận phi không gây nên được sóng gió như vậy, ta thật lo lắng nàng ấy…”

Hoài An bĩu môi: “BIết vậy người còn không khuyên tiểu thư.Chuyện Khánh Vương sủng ái Thuận phi thì ai cũng biết, nếu không có hoàng hậu nương nương che chở, nói không chừng Vương phi đã mất vị trí rồi. Thế tử lại là người vô dụng, không giúp được gì, làm lớn chuyện thì cả Vương phi và thế tử cũng gặp xui xẻo. Giang tiểu thư nhảy vào trong vũng nước đục này, đúng là quá nguy hiểm. Không phải tiểu thư còn muốn báo thù sao, lỗ mãng đi ra sức cho người khác, thật là khờ.”

Ánh mắt Tạ Liên Thành sâu sắc: “Trong lòng nàng, Ly Tuyết Ngưng còn quan trọng hơn bản thân mình.”

Hoài An không hiểu nhìn hắn, Tạ Liên Thành thấp giọng: “Bề ngoài Giang Tiểu Lâu rất kiên cường, nhưng nội tâm lại rất yếu đuối. Ly Tuyết Ngưng là trụ cột trong lòng nàng, vẫn chống đỡ lấy nàng. Ly Tuyết Ngưng sống thêm một ngày, Giang Tiểu Lâu sẽ vui vẻ thêm một ngày. Bây giờ có người phá hủy niềm vui của nàng, tổn thương người bạn tốt nhất của nàng, ngươi nghĩ nàng sẽ ngồi yên sao? Đừng nói chỉ là Khánh Vương phủ, cho dù phải đối đầu với cả thiên hạ, nàng cũng nhất định phải tìm ra sự thật. Đây là chỗ quật cường của nàng, cũng là chỗ đáng yêu.”

Trong lòng Hoài An thầm oán trách không ngừng, dung mạo Giang Tiểu Lâu quả thật xuất chúng, nhưng nữ tử đẹp hơn nàng cũng có. Tâm tính của nàng quá mạnh, tính tình quật cường, sợ là sau này công tử sẽ khổ nhiều. Nhìn Tạ Liên Thành ôn nhu cười, hoàn toàn như biến thành người khác, Hoài An nặng nề thở dài một hơi.

Tự tạo nghiệt, không thể sống.

Giang Tiểu Lâu vừa trở lại viện, liền nhìn thấy Triêu Vân đang chờ trước cửa, vai đã bị sương làm ướt đẫm. Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, nàng vội khom người hành lễ: “Giang tiểu thư, Vương phi mời người qua đó một chuyến.”

Giang Tiểu Lâu trực tiếp đi gặp Khánh Vương phi, vừa vào cửa liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo màu lam nhạt ngồi bên cạnh Vương phi, ánh mắt như có khói sóng mênh mông đa tình, trên mặt có nụ cười trong trẻo, một thân có vẻ yếu ớt, đang nhìn mình.

Khánh Vương phi ngẩn đầu lên, vẫy tay với nàng: “Đến đây, ngồi bên cạnh ta.”

Giang Tiểu Lâu đi tới, Khánh Vương phi trực tiếp kéo nàng ngồ xuống giường, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, hôm nay có thu hoạch gì không?”

Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Tuệ một chút, chỉ hơi cười nói: “Tuy rằng ra ngoài một ngày nhưng không có thu hoạch gì.”

Trên mặt Khánh Vương phi không tự chủ được lộ vẻ thất vọng: “Có thật không, bọn giặc kia…”

Ngữ khí Giang Tiểu Lâu điềm đạm: “Những kẻ kia quả thật là giặc cướp, đã từng đi cướp của. Nhưng muốn thăm dò thân phận của họ rất khó khăn, vì nha môn Kinh triệu doãn không cho bất cứ ai vào thăm, thậm chí không tiết lộ tên của họ. Công khai thì nói là vì họ là khâm phạm triều đình, thật sự là không muốn để họ tiếp xúc với bên ngoài. Cho nên muốn tìm manh mối là rất khó.”

Đôi vai nhỏ nhắn của Hách Liên Tuệ run rẩy, đôi mắt trong suốt lộ vẻ lo lắng: “Đối phương thật gian trá, chúng ta nên làm sao đây?” Bởi vì quá luống cuống nên nhất thời nhẹ giọng ho khan.

Khánh Vương phi vội vuốt lưng cho nàng, thương tiếc nói: “Đứa nhỏ ngốc, đừng kích động, mọi chuyện đều có cách giải quyết.”

Hách Liên Tuệ cảm động nhìn Vương phi, lông mi dài nhiễm chút ánh lệ: “Tuy rằng con yếu ớt nhưng cũng muốn hỗ trợ, nhưng thân thể này thật quá vô dụng…”

Khánh Vương phi nói: “Không cần không cần, con nên cố gắng dưỡng bệnh, đừng nên nghĩ gì hết, bây giờ ta đã mất đi Tuyết Nhi, không lẽ còn phải mất thêm một người sao?”

Hách Liên Tuệ làm như sợ Vương phi đau lòng, vội lau đi nước mắt, nhỏ nhẹ nói: “Được, con sẽ cố gắng dưỡng bệnh, mẫu thân cũng nên giữ gìn sức khỏe, đừng quá bi thương, bây giờ nhị tỷ không còn, con sẽ ở bên cạnh người.”

Ánh mắt Khánh Vương phi không tự chủ mà mềm lại, nhẹ nhàng sờ tóc nàng, mỉm cười nói: “Được.”

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều lạnh như băng.

Hách Liên Tuệ quay đầu, biểu hiện có chút ngượng ngùng, càng thêm ôn nhu: “Tiểu Lâu, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, trong nháy mắt nụ cười càng sâu: “Dĩ nhiên, quận chúa thích gọi sao cũng được.”

Âm thanh Hách Liên Tuệ trầm thấp mềm mại, cực kỳ êm tai: “Ta có mấy câu nói, vẫn không thổ lộ, hôm nay nói thẳng xin ngươi thứ lỗi. Tuy rằng Thuận phi có ý đồ khó lường, nhưng đại sự không thể nói đùa, dù bọn họ đang nói dối, không lẽ nha môn Kinh triệu doãn cũng thông đồng với họ sao? Như vậy thì không thể giải thích được.”

Khánh Vương phi há miệng muốn phản bác, nhưng lại nói không ra lời. Không sai, nếu nói Thuận phi và An Hoa quận vương hợp lực che giấu nguyên nhân cái chết của Tuyết Ngưng thì còn được, tại sao Kinh triệu doãn cũng giúp bọn họ, Thuận phi có tài cán gì mà có thể một tay che trời ở kinh thành? Suy đoán của Hách Liên Tuệ phải nói là hợp tình hợp lý, phù hợp với suy nghĩ thông thường.

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Quận chúa nói đúng, quả thật có khả năng đó.”

Thấy nàng làm như bị mình thuyết phục, Hách Liên Tuệ ôn nhu nói: “Đã như vậy, chi bằng từ từ chờ đợi, mẫu thân cũng đừng xung đột với Thuận phi, cẩn thận trúng kế người khác, ly gián hòa khí trong nhà, cố gắng dưỡng bệnh mới là quan trọng, những chuyện khác đừng quan tâm.”

Khánh Vương phi vừa muốn nói chuyện, Giang Tiểu Lâu đã nói từng chữ: “Phải rồi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của mình, những chuyện khác tạm thời bỏ qua đi, mọi chuyện… sẽ có ngày cháy nhà ra mặt chuột.”

Nghe được câu cháy nhà ra mặt chuột, Hách Liên Tuệ giật mình, lập tức nhìn Giang Tiểu Lâu, thấy nàng đang tươi cười nhìn mình, nụ cười kia, rõ ràng mang theo một phần thấu hiểu và trào phúng, nhưng mà trong nháy mắt, đối phương lại khôi phục như thường, không thấy được chút nào khác lạ.

Đôi mắt Hách Liên Tuệ co rút lại, khóe mắt co giật một thoáng, một lúc sau mới cứng nhắc nói: “Vâng.”

Đến khi Hách Liên Tuệ cáo từ rời đi, Khánh Vương phi khó nén thất vọng, giọng điệu mang theo thổn thức: “Không ngờ không tìm được manh mối nào, đối phương làm việc thật kín đáo.”

Trong mắt Giang Tiểu Lâu như có ánh lửa: “Cũng không phải không tra được gì, ít nhất khẳng định Thuận phi và An Hoa quận vương đều đang nói láo.”

Khánh Vương phi kinh ngạc một thoáng: “Chuyện này là sao, lúc nãy không phải con nói…”

Ngữ khí Giang Tiểu Lâu đặc biệt bình tĩnh: “Trước mặt người ngoài, Vương phi không nên tiết lộ quá nhiều.”

“Nhưng Tuệ Nhi không phải người ngoài.”

“Đối với tiểu nữ nàng ta là người ngoài.” Giang Tiểu Lâu hít sâu một nơi chậm rãi nói: “Vương phi, nếu không muốn Hách Liên Tuệ trở thành đối tượng công kích của Thuận phi, thì nên để cho nàng ấy đứng ngoài chuyện này đi.”

Nụ cười của Khánh Vương phi như bị đông lại, há miệng muốn nói chuyện, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận náo động, Khánh Vương trầm mặt xuống nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Khánh Vương lo lắng chạy vào bẩm báo: “Bẩm Vương phi, An Hoa quận vương phi đòi đi vào, nô tì đã nói Vương phi không gặp nhưng người nhất định đòi vào, nô tì không cản được.”

Tả Tuyên xốc rèm lên bước vào, có lẽ vì quá gấp mà hai sợi tua rua tinh xảo bên tai lay động liên tục, gương mặt mỹ lệ như phủ một lớp sương.

Sắc mặt Khánh Vương phi trở nên khó coi: “Tả Tuyên, ai cho ngươi cái quyền xông vào phòng ngủ của ta?”

Tả Tuyên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vương phi, xin người đừng tức giận, hôm nay con vô lễ như vậy vì con muốn gặp được Giang tiểu thư.”

Tả Tuyên đã ba lần cầu kiến, đều bị Giang Tiểu Lâu cự tuyệt, nàng không có hứng thú với An Hoa quận vương phi, càng không cần nói cô gái này lại xuất thân từ phủ Tả đại học sĩ. Nhưng hôm nay, đối phương rõ ràng đến không phải để trò chuyện, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Nếu quận vương phi kiên trì muốn gặp tiểu nữ, thì mời đi ra bên ngoài.”

Khánh Vương phi lạnh lùng nói: “Không cần để ý cô ta, loại người không có quy củ này đúng là chà đạp thanh danh Tả phủ.”

Sắc mặt Tả Tuyên thay đổi, lập tức cười thoải mái: “Vương phi nói không sai, con quả thật không có gia giáo, liên lụy vương phủ cũng mất mặt theo Tả phủ.”

Giang Tiểu Lâu chỉ là mỉm cười: “Vương phi đừng nổi giận, chẳng qua chỉ nói mấy câu, đừng lo lắng.”

Khánh Vương phi bất đắc dĩ nói: “Tả Tuyên, ta nhắc nhở ngươi, Tiểu Lâu là nghĩa nữ của ta, nếu ngươi dám vô lễ thì đừng trách ta không nể mặt.”

Tả Tuyên thu hồi sắc mặt giận dữ, trầm tĩnh nói: “Vương phi yên tâm, Giang tiểu thư, xin mời.”

Hai người ra ngoài, sóng vai xuyên qua hành lang, đã thấy một thanh niên trẻ tuổi quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, bộ áo gấm đã bị bùn làm ướt nhẹp.

Sắc mặt Tả Tuyêntrầm xuống, nói với tì nữ: “Gậy đâu?”

Tì nữ run rẩy đưa cho Tả Tuyên một cây gậy nhỏ: “Xin người bớt giận, công tử người…”

“Ta nói gậy đâu, ngươi điếc hay sao?”

Tì nữ kia thật sự bất đắc dĩ, liền đổi cây gậy nhỏ thành cây gậy lớn bằng ngón cái. Giang Tiểu Lâu nhìn cảnh trước mắt, nhướn mày, trên mặt là bộ dạng như cười mà không cười.

Tả Tuyên cầm lấy gậy, đi đến trước mặt Tả Hoa, sắc mặt Tả Hoa trắng bệch, ánh mắt sợ hãi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?”

Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, rầm một cái đập lên mông Tả Hoa. Tả Hoa không kịp chuẩn bị, cả người nằm rạp trên đất. Tả Tuyên tự mình động thủ, liên tục đánh hai ba chục gậy, đánh cho Tả Hoa mặt mày tái mét, khổ sở cầu xin: “Tỷ tỷ, đệ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa. Giang tiểu thư, xin người cầu xin giúp ta, An Vương phi là nghĩa mẫu của ta, bà ấy nói sao thì ta làm vậy, năn nỉ cô nương, nói giúp ta vài câu.”

Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, cuối cùng lên tiếng nói: “Ta có thể hỏi rốt cuộc đây là chuyện gì không?”

Tả Tuyên không chút dung tình đánh lên lưng Tả Hoa, gần như đánh đến hắn muốn thổ huyết, lúc này mới ném cây gậy đi, nhẹ nhàng phủi bụi trên tay, cười nhạt nói: “Tiểu tử ngu ngốc này nhân lúc ta không chú ý làm ra chuyện xấu, làm mất hết mặt mũi Tả gia. Nếu để phụ thân biết, chỉ sợ sẽ đánh gãy chân hắn. Giang tiểu thư, đây là lời xin lỗi gửi đến tiểu thư, xin nhận lấy.”

Tả Tuyên cũng không phải làm cho có, Tả Hoa thật sự nằm trên đất không dậy nổi, mặt khẩn thiết cầu xin. Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt: “Sao vậy, Tả công tử đến cửa cầu hôn, lệnh tôn không biết sao?”

Tả Hoa vội nói: “Thật ra, vì ta bao một con hát ở bên ngoài bị An Vương phi biết được, bà muốn bẩm báo với phụ thân, không còn cách nào khác ta mới phải làm việc cho Vương phi, thật ra trong lòng cũng rất hối hận. Đang yên đang lành ta bị kẹp vào chuyện này, Vương phi oán trách ta, tỷ tỷ trách ta, bây giờ ta người không ra người quỷ không ra quỷ. Làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, một khi truyền đi, thanh danh của Tả gia sẽ bị hủy hoàn toàn, phụ thân cũng sẽ không tha mạng cho ta. Tất cả đều là lỗi của ta, Giang tiểu thư, xin tiểu thư đại từ đại bi tha thứ cho ta.” Hắn vừa nói, vừa dập đầu ở trước bậc thềm, vốn dĩ cũng là một công tử tuấn lãng, nhưng người đầy bùn đất, nước mắt ngang dọc, đúng là vô cùng chật vật.

Giang Tiểu Lâu âm thanh lành lạnh: “Tả công tử, biết có ngày này ban đầu sao còn làm.”

Ánh mắt Tả Tuyên cực kỳ trào phúng, âm thanh như băng, từng chữ như đao: “Uổng cho ngươi từ nhỏ đọc đủ thi thư, lại vì chút chuyện mà bị người ta lợi dụng. An Vương phi là người thế nào, kêu một tiếng nghĩa mẫu thì thật sự trở thành con trai bà ta sao? Làm việc không suy nghĩ sâu xa, càng không nghĩ cho phụ mẫu, vinh quang của phủ học sĩ đều bị ngươi làm hỏng. Giang tiểu thư, hôm nay ta để nó ở đây, muốn đánh muốn mắng tùy nàng, chỉ là, xin chừa lại cho nó cái mạng, ta còn phải dẫn nó về bẩm báo với phụ thân.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, chỉ mỉm cười nhìn về phía Tả Hoa. Tả Hoa bị ánh mắt kia nhìn, nhất thời tim như ngừng đập,cả người cứng lạnh.

Giang Tiểu Lâu nheo mắt lại, nhìn Tả Hoa đang khóc lóc, không chút biến sắc.

Tả Hoa sụt sịt một hồi, quả thật đã rất hối hận: “Xin lỗi, là ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, xin Giang tiểu thư đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt ôn hòa: “Việc đến nước này, ta không còn lời nào để nói, nhưng mong Tả công tử có thể ghi nhớ bài học lần này, đừng nên dẫm lên vết xe đổ.”

Trong lòng Tả Hoa mừng như điên: “Phải, phải.”

“Cút đi.” Tả Tuyên không ngờ rằng Giang Tiểu Lâu lại buông tha Tả Hoa nhẹ nhàng vậy, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là đệ đệ ruột của mình, nàng sao có thể đứng nhìn hắn bị đánh.