Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 97-1: Mưa gió biến động (1)

Thuận phi uyển chuyển đi vào thư phòng, Khánh Vương nhìn thấy là bà, ánh mắt nhu hòa mấy phần: “Đến đây, nhìn tranh ta vẽ xem.”

Giờ khắc này tâm tình Khánh Vương rất tốt, đẩy một bức tranh trên bàn ra trước mặt bà: “Bức họa này ta mất nửa năm mới hoàn thành, nàng thấy sao?”

Thuận phi tỉ mỉ nhìn chốc lát, gật đầu cười nói: “Lòng Vương gia có chí lớn, dưới ngòi bút có thần thái, con hổ trong tranh quả là giống y như thật, quan trọng nhất chính là sắc thái của con hổ, bên trong hung mãnh có oai dũng, bức họa bầy hổ này… con đang tản bộ thì an nhàn, con đang săn mồi thì tập trung, tất cả đều được phô bày, đã đạt đến cảnh giới tối cao.”

Khánh Vương rất đắc ý, đem bút đưa cho Thuận phi: “Đến đây, đề một bài thơ cho ta.”

Vốn Thuận phi rất thích đề thơ trên thư họa của Khánh Vương, nhưng hôm nay bà nhấc bút lên, lại có chút do dự thả xuống, nhìn Khánh Vương nói: “Vương gia, hay là ngài tự đề đi.”

Thấy vậy, Khánh Vương có chút kỳ quái: “Sao vậy, có gì không vui sao?”

Bình Nhi đứng sau Thuận phi nói: “Vương gia có chỗ không biết, hôm nay Thuận phi nương nương có lòng tốt mang tuyết tham mà Vương gia ban cho đến thăm Vương phi, kết quả…”

“Bình Nhi, không được nói bậy.” Thuận phi vội vã trách cứ nàng, bộ dáng nóng lòng che giấu.

Sắc mặt Khánh Vương lạnh lùng: “Nàng lại bị trút giận đúng không? Nàng cũng quá thật thà, tuyết tham là ta cho nàng, cần gì phải mang đi cho người ta? Nhìn bà ta đi, cả ngày mặt chau mày ủ, thật như người ta thiếu nợ bà ta cả đời vậy. Ta còn không thích đi gặp bà ta, nàng còn chạy qua đó làm gì?”

Thuận phi mặt đầy oan ức, nhưng lại cố gắng cười, ôn nhu nói: “Vương gia, bất kể thế nào bà ấy cũng là chính thê của ngài, phu thê kết tóc là nhân duyên kiếp trước, là thiếp khiến cho Vương gia không thân cận với Vương phi, Vương phi hận thiếp cũng khó trách, thiếp không trách bà ấy.”

“Nhưng bao nhiêu năm nay nàng có thể làm gì cũng đã làm hết rồi, nàng cầu xin bà ta tha thứ, bà ta không biết cảm kích. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chẳng qua ta chỉ nạp một trắc phi, có lỗi chỗ nào chứ?” Khánh Vương hoàn toàn quên, hắn là kẻ ái thiếp diệt thê điển hình, nếu không phải Khánh Vương phi làm người khoan dung, lo lắng cho thể diện của hắn, danh dự Khánh Vương phủ nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Thuận phi cảm động đến viền mắt ướt át: “Vương gia, ngài hiểu thiếp mà, thiếp không phải nữ nhân ham muốn vinh hoa phú quý, thiếp đã nói rõ với Vương phi, chỉ cần được hầu hạ bên cạnh ngài, thiếp không cần vị trí trắc phi, cho dù chỉ làm nô tì thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”

Khánh Vương dĩ nhiên biết rõ, Thuận phi không phải là nữ tử hám lợi, tuy nàng là con gái của giáo tập trong phủ, nhưng từ nhỏ đọc đủ thi thư, tinh thông cầm kỳ thư họa, có trí tuệ có linh khí, tuy rằng có rất nhiều nữ nhân đẹp hơn bà, nhưng lại hiếm có người thông tuệ thấu hiểu lòng người như bà. Bà rõ ràng có tài, lại không cậy tài khinh người, bất cứ khi nào hắn quay đầu lại, đều thấy gương mặt ôn nhu tươi cười của bà, so với Khánh Vương phi cứng như khúc gỗ, Thuận phi càng có tâm tư, càng có chiều sâu, càng hiểu tâm ý hắn, đây mới là nguyên nhân hắn sủng ái bà thời gian dài.

Khánh Vương thở dài một tiếng, nói: “Từ nay đừng đi trêu chọc bà ta nữa, bà ta sẽ không tha thứ cho nàng đâu.”

Mặt Thuận phi lộ ra vẻ bi thương, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay thiếp còn nghe Giang tiểu thư kia nói một chuyện, cảm thấy quái lạ.”

Khánh Vương đã quay đầu sang thưởng thức tranh của mình, nghe vậy chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

Thuận phi do dự chốc lát, âm thanh trầm xuống: “Cô ta nói đã bắt tì nữ Tiểu Trúc bên người lão Vương phi, sau đó moi được khẩu cung, không biết là tra hỏi kiểu gì, chỉ nói…”

“Nói cái gì?”

“Nói là Dao Tuyết quận chúa bị người giết chết chứ không phải bệnh chết.”

“Ăn nói bậy bạ.” Khánh Vương bỏ bức tranh xuống, sắc mặt rất khó cói.

Thuận phi thành khẩn nói: “Vương gia, cho dù Vương phi chán ghét thiếp, thiếp cũng phải nghĩ cho Vương gia, từ khi Dao Tuyết quận chúa qua đời, Vương phi liền trở nên không bình thường, cả ngày tự lẩm bẩm, nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy là chúng ta hại quận chúa. Vậy thì thôi đi, chỉ cần Vương phi cố gắng tịnh dưỡng có lẽ sẽ hồi phục được, bây giờ lại xuất hiện một Giang Tiểu Lâu, cô ta có lai lịch không rõ, còn Vương phi lại vô cùng tin tưởng, chẳng qua nhờ vào chút giao tình với Dao Tuyết quận chúa, cô ta lại được sống sung sướng trong Khánh Vương phủ. Vương phi là người dễ tin người, sau này lỡ có lời đồn đại bất lợi nào…” Bà nói có tình có lý, rất có sức thuyết phục.

Bất giác Khánh Vương rơi vào hoài nghi, Giang Tiểu Lâu không chỉ xinh đẹp mà tâm cơ còn rất sâu, không biết làm sao nịnh bợ được Dương Các lão, trở thành nữ đệ tử của ông ta. Hắn nghĩ mãi không ra, nha đầu này có sức quyến rũ gì khiến người ta thần hồn điên đảo, không phân trắng đen như vậy. Hắn không khỏi thở dài, như tự mình an ủi: “Không đến nỗi vậy chứ, cô ta và Tuyết Nhi tuổi tác tương đương, chắc là không có tâm cơ sâu như vậy đâu.”

Ánh mắt Thuận phi nhẹ nhàng lóe lên: “Có lúc, một câu nói nhẹ nhàng cũng phá hủy được tình cảm nhiều năm của Vương gia và Vương phi.”

Khánh Vương một lúc lâu không nói gì, tuy rằng lời của Thuận phi có chút võ đoán, nhưng Giang Tiểu Lâu quá mức thông minh, tự tin và tâm kế quá sâu, chỉ sợ tương lai sẽ là mầm họa. Ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh lẽo: “Ta nghĩ Vương phi chỉ nhất thời hồ đồ, lẽ nào lại đi tin người ngoài, không lẽ những gì nàng đã làm cho bà ta cũng không làm bà ta cảm động sao?”

Trong vương phủ Thuận phi khá được kính trọng, hình tượng rất tốt. Tuy Khánh Vương rất sủng ái bà, nhưng trước mặt người ngoài bà lại biểu hiện rất kính trọng Vương phi. Khi Vương phi bị bệnh, bà vừa chăm lo việc trong phủ, hầu hạ thuốc thang ăn uống, cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, đến khi Vương phi khỏe lại, bà gầy hốc hác đi, khiến Khánh Vương yêu thương vô cùng. Khi khỏe lại Khánh Vương phi vẫn lạnh lùng với Thuận phi, không chút cảm động, khiến cho Khánh Vương càng thêm oán hận Khánh Vương phi. Không riêng như vậy, khi Khánh Vương phi nói với người ngoài là mình bị oan ức, người khác cũng cho rằng bà có lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ điên cuồng.

Thuận phi ôn nhu nói: “Trước đây Vương phi không phải như vậy, chỉ là đau lòng ái nữ, tâm tình khó tránh khỏi bi phẫn cực đoan, nhất thời trở nên đa nghi.”

Khánh Vương không nói lời nào, đối với cái chết của Dao Tuyết, trong lòng hắn thật ra vẫn thấy bứt rứt, dù hắn chưa bao giờ thừa nhận, dù hắn luôn tỏ ra bình thường trước mặt người khác. Không sai, hắn không thích Khánh Vương phi, nhưng dù sao Dao Tuyết vẫn là con gái ruột của hắn, trên người chảy dòng máu của hắn, lúc nhỏ lại rất ngoan ngoãn đáng yêu, hắn cũng từng thật lòng yêu thương đứa con này. Khi nhũ nương khóc sướt mướt trở về, Khánh Vương thật sự hối hận cực điểm, không phải hắn không cố gắng tìm kiếm Dao Tuyết, chỉ là biển người mênh mông, hắn biết đi đâu tìm. Sau đó mấy năm, không ngừng có người tới cửa mạo nhận, lần nào cũng thất vọng. Sau mấy lần như vậy, hắn giận tím mặt, tuyên bố ra ngoài là Dao Tuyết chết rồi, nếu có ai tới cửa thì loạn côn đánh chết. Vì vậy, Khánh Vương phi càng thêm oán hận hắn. Trong mắt Vương phi, cho dù tìm kiếm chỉ là phí công, cho dù bị lừa gạt bao nhiêu lần, bà vẫn giữ mộ tia hy vọng, duy trì niềm tin con gái sẽ trở về.

Con gái mất rồi, con trai cũng là một đứa vô dụng. Hắn cân nhắc qua vô số lần chuyện phế thế tử, nhưng quy củ tổ tông không thể làm trái, đừng nói là thế tử chỉ sống khép kín, cho dù hắn là kẻ ngu si, tước vị này cũng không tới phiên thứ trưởng tử. Cứ vậy, hắn liền có cảm giác có lỗi với mẹ con Thuận phi, cách Khánh Vương phi càng ngày càng xa.

“Vương gia, ngài tính xử lý chuyện này thế nào?”

“Ta…” Khánh Vương có chút do dự.

“Vương gia, ngài nên tìm cách đi, Giang Tiểu Lâu này ngang ngược quá, thời gian dài chỉ sợ sẽ gây họa.”

“Nhưng dù sao cô ta là người được Vương phi lưu lại, không lẽ nàng muốn ta đuổi cô ta đi?” Trên mặt Khánh Vương phi cuối cùng hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn xoa xoa mi tâm của mình, sắc mặt lạnh lùng: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi, nếu Vương phi yêu thích Giang Tiểu Lâu thì để cô ta ở lại, dù sao Vương phủ cũng đâu phải không nuôi nổi một người, chỉ cần Vương phi vui vẻ, không làm phiền ta, thì đã tốt rồi.”

Chạm đến là được, khéo quá hóa vụng, Thuận phi giữ hết lời nói trong lòng, mặt hiện lên nụ cười hiền thục: “Dạ, Vương gia nói đúng.”

Khánh Vương đã hạ quyết tâm, lát nữa hắn sẽ nói chuyện với Vương phi đàng hoàng, để cho bà đường đường chính chính giữ Giang Tiểu Lâu lại cũng được, nhưng không để bà quá tin tưởng vào cô gái kia lại là một chuyện khác. Hách Liên Tuyết bị người ta giết, rõ ràng là chuyện vô căn cứ, sẽ làm mọi người rơi vào sóng gió, cần gì như vậy. Người đã chết rồi, cứ để mọi thứ trở về cát bụi thôi. Khánh Vương quyết định xong, liền đưa bút cho Thuận phi nói: “Được rồi, đề một bài thơ đi, đừng nói chuyện phiền lòng này nữa.”

Thuận phi chỉ mỉm cười: “Dạ, Vương gia.”

Bao nhiêu năm nay, bà luôn nắm chuẩn tính khí Khánh Vương, tuy rằng hắn sủng ái mình, nhưng mỗi lần nói tới việc phế Vương phi hắn luôn lùi bước. Nam nhân này yêu thương mình, lại không thể nhẫn tâm với Vương phi, chưa nói đến việc hắn kiêng kỵ hoàng hậu và nhà mẹ đẻ Khánh Vương phi. Ôm ấp nhiều hy vọng với hắn, không bằng tự mình động thủ.

Ban đêm, Tiểu Điệp mang Tiểu Trúc tới một căn phòng nhỏ ở hậu viện, đẩy nàng vào đó, lại nghiêm túc dặn một tiểu nha đầu: “Trông chừng thật kỹ, không được để xảy ra sai sót gì.”

Tiểu nha đầu vốn phụ trách việc quét tước, chẳng qua mới mười ba mười bốn tuổi, nhìn thấy Tiểu Điệp, sợ hãi luống cuống vội vã đáp lời.

Bên ngoài truyền đến tiếng trống canh nặng nề, nước mắt Tiểu Trúcào ào chảy xuống, hai ngày nay không có đồ ăn, toàn thân nàng mềm nhũn ra, không còn chút khí lực. Đây là hậu viện Vương phi, nghĩ tới đây nàng chợt có chút hy vọng, nếu muốn giết nàng thì đã sớm ra tay, cần gì bắt giam nàng? Nhưng nếu không giết, chỉ giam lại thì có ý gì?

Ngoài cửa truyền đến một trận vang động, khóa cửa bị người mở ra, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, ở khe cửa lọt vào một bóng trăng mờ nhạt.

Cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, tiểu nha đầu bưng khay đi và, đặt một chén nước và một cái bánh bao xuống: “Ăn đi.”

Tiểu Trúc nhìn thấy tiểu nha đầu thân thể gầy yếu bé nhỏ, lập tức động tâm tư không nên có, thấy đối phương khom lưng đốt nến, nàng đâm đầu lao tới, sau đó tức tốc chạy ra cửa. Chỉ là hai ngày nay nàng không được ăn đủ, chưa kịp chạy ra ngoài đã va vào bậc cửa, tiểu nha đầu kia sợ hết hồn lập tức nhào tới ngăn cản. Tiểu Trúc liều mạng vùng vẫy, vừa lao ra ngoài đã thấy hai tên hộ vệ đứng ở cửa như hai vị thần, đang nhìn nàng một cách trào phúng.

Tiểu Trúc sợ hết hồn, lại yên lặng quay vào trong.

Tiểu nha đầu phục hồi tinh thần, lạnh rên một tiếng nói: “Tưởng là có mình ta sao, lại còn dám chạy trốn, đúng là không biết tự lượng sức.” Đồ ăn và nước được chuẩn bị sẵn cũng thu hồi lại: “ Nếu không biết điều như vậy thì cứ tiếp tục bị nhốt đi. Vương phi nói rồi, khi nào ngươi biết tỉnh ngộ mới thả ngươi đi.”

Tim Tiểu Trúc như chìm xuống, sau đó cửa bị khóa lại lần nữa.

Lúc nửa đêm, Tiểu Trúc đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy cửa vang lên một tiếng động, nàng lập tức cảnh giác ngồi dậy, chỉ thấy một người áo đen lập tức ập vào. Tiểu Trúc sợ hết hồn, muốn hét lên nhưng một thanh chủy thủ đã kề ngay cổ nàng, giọng nói của đối phương lạnh lẽo: “Không được lên tiếng, nếu không ta giết ngươi.” Tiểu Trúc vội im miệng, người này mang theo nàng chạy đi, hộ vệ bên ngoài đã bị đánh ngất xỉu. Tiểu Trúc lảo đảo chạy theo sau đối phương, người kia mang nàng rẽ trái lượn phải, đi đến một nơi thì lập tức vứt nàng trên đất.

Nến đỏ trong nháy mắt được thắp lên, nàng ngẩn đầu lên, trước mặt chính là Thuận phi tươi cười như hoa, trong lòng giật mình, vội dập đầu nói: “Thuận phi nương nương.”

Thuận phi khẽ mỉm cười: “Lý do mời ngươi đến, chắc ngươi cũng hiểu rõ.”

Trái tim Tiểu Trúc như chìm xuống, lạnh cả người: “Nô tì không biết nương nương có ý gì?”

Thuận phi cười gằn: “Không phải ngươi bị phong hàn phải dưỡng bệnh sao, sao lại bị nhốt lại?”

Tiểu Trúc khẽ cắn răng: “Là bởi vì…vì Tiểu Trúc phạm lỗi, nên bị Vương phi nhốt lại.”

“À, ngươi phạm lỗi gì?”

Tiểu Trúc ấp úng không dám nói.

Gấu quần Thuận phi mềm mại như nước, ánh mắt sắc bén như chủy thủ quét qua mặt nàng, âm thanh dụ dỗ: “Ngươi đừng sợ, ngươi đã nói gì với Vương phi, nói lại cho ta nghe.”

Tiểu Trúc sợ hãi cực điểm, hầu như không dám nhìn gương mặt tươi cười của đối phương.

“Nói đi, khai ra bây giờ, ta còn có thể giữ lại mạng cho ngươi.”

Yếu hầu Tiểu Trúc như nghẹn lại, ánh mắt sợ hãi xoay tròn liên tục.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận náo động, có người cao giọng nói: “Thuận phi, ngươi đem người của ta đi đâu?”

Sắc mặt Thuận phi chìm xuống, phất tay một cái: “Nhốt cô ta lại.” Sau đó bà đi ra khỏi phòng, xuyên qua hành lang, đón đầu gương mặt tức giận của Khánh Vương phi, Thuận phi lộ vẻ ngạc nhiên: “Muộn rồi sao Vương phi còn chưa nghỉ ngơi?”

Khánh Vương phi đứng yên, mặt không chút biểu cảm: “Ngươi cũng chưa ngủ đó thôi, đúng lúc ta vừa bị mất một người quan trọng, đang muốn lục soát cái viện này.”

Khánh Vương phi ra lệnh một tiếng, hộ vệ phía sau bà liền bắt đầu lục soát. Cả người Thuận phi run lên, đôi mắt phát ra ánh sáng không tên, nho nhã lễ độ cười: “Vương phi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Âm thanh Khánh Vương phi bình tĩnh: “Ngươi tự xem là hiểu thôi.”

Thuận phi nhìn theo ánh mắt của bà, mấy dấu chân màu bạc đang lóng lánh tỏa ra ánh sáng quỷ quyệt dưới ánh trăng, đôi mắt bà trong nháy mắt thụt lại, chợt ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm người bên cạnh Vương phi.

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng đứng cạnh Vương phi, gương mặt nàng vẫn trắng như vậy, đến nỗi có thể nhìn thấy được mạch máu, lông mi vừa dài vừa đen, nụ cười ôn nhu, mang theo nét đẹp không thể nói ra được, nàng cũng nhìn Thuận phi, ánh mắt đặc biệt yên tĩnh.

Vô số ý nghĩ không nói được nổi lên trong lòng, sắc mặt Thuận phi thay đổi mấy lần, cuối cùng trầm mặc. Bà duy trì trấn định, nhưng mà tì nữ bên người đã run cầm cập, căng thẳng mà nhìn mọi chuyện.

Vẻ mặt Khánh Vương phi lạnh nhạt nhìn đối phương: “Đế giày Tiểu Trúc có bôi lượng lớn phấn huỳnh quang, đi đến đâu tỏa sáng đến đó, Thuận phi, bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta lại nhốt Tiểu Trúc trong hậu viện mà không phải trong địa lao chứ?”

Thuận phi bình tĩnh mà đứng tại chỗ, những huyên náo chung quanh không tác động được đến bà, thậm chí lời nói của Khánh Vương phi cũng không nghe thấy. Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn, trong mắt đột nhiên toát ra thần thái kỳ dị, không, hình như có gì đó không đúng…

Chính vào lúc này, Tiểu Trúc đầu tóc rối bù đã được tìm thấy, đang bị trói chặt nằm run rẩy trong sân.

Khánh Vương phi chăm chú nhìn nàng chằm chằm, ung dung nói: “Thuận phi, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao lại dẫn Tiểu Trúc đến đây không, lẽ nào giữa các ngươi có bí mật không thể cho ai biết?”

Xưa nay Khánh Vương phi luôn bị động chịu đòn, hiếm thấy có khi đắc thế, trên mặt Thuận phi lóe qua một tia kinh dị, cuối cùng hít sâu một cái, khôi phục trấn định: “Chuyện này… thiếp cũng không biết tại sao cô ta xuất hiện ở đây.”

Khánh Vương phi cười lạnh: “Đến lúc này ngươi còn che giấu? Cổng viện có một ma ma giữ cửa, bên ngoài có người tuần tra, không lẽ Tiểu Trúc có thể chạy vào mà không kinh động đến ngươi sao? Đúng là chuyện cười, thay vì ngụy biện, không bằng ngươi nên thành thật khai rõ sự thật đi.”

Đáy mắt Thuận phi lóe qua một tia mù mịt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất đang lẩm bẩm: “Vương phi, có một số việc… người không biết thì hơn, tin thiếp đi, thiếp chỉ nghĩ cho người thôi.”

Giang Tiểu Lâu vẫn quan sát tình hình, mỗi một vẻ mặt của Thuận phi cũng không bỏ sót, dần dần, nàng phát hiện không ổn, nhẹ giọng nói bên tai Vương phi: “Vương phi, khoan hãy nổi giận, chờ một chút…”

“Chờ? Chờ cái gì? Bây giờ ta chỉ muốn cô ta đưa ra lời giải thích hợp lý." Khánh Vương phi đã nhẫn nại tới cực điểm, bây giờ hoàn toàn quên mất lời nhắc nhở của Giang Tiểu Lâu.

Lông mày Giang Tiểu Lâu nhẹ nhíu lên, chuyện này quả thật là cái bẫy của nàng, cố ý cho Thuận phi cơ hội tìm được chứng cứ, cố ý cho đối phương cơ hội bắt người, cố ý động tay động chân trên người Tiểu Trúc.

Tiến triển đến giờ rất thuận lợi, nhưng mà, chính là quá mức thuận lợi.

Tại sao, người thông minh như Thuận phi lại dễ dàng bị lừa.

Tại sao, người cẩn thận như Thuận phi lại đem Tiểu Trúc đến viện của mình.

Tại sao, các nàng lại dễ dàng bắt được nhược điểm của Thuận phi.

Không, chuyện có khác thường tất có âm mưu, Thuận phi xảo quyệt giả dối rốt cuộc đang chơi trò gì?

Cho dù Thuận phi gian xảo đến mấy, cũng không thể giải thích được tại sao nửa đêm lại mang Tiểu Trúc đến đây, Bình Nhi sợ đến toàn thân run rẩy.

“Các người đang làm gì vậy?” Một âm thanh đột nhiên vang lên, Khánh Vương sải bước đi vào. Hắn đang viết tấu chương, viết đến khuya, đang chuẩn bị đến chỗ Thuận phi nghỉ ngơi, không ngờ lại có một đám người đứng đầy trong sân, hắn trầm mặt xuống: “Vương phi, Thuận phi lại chọc gì tới nàng, cần phải huy động nhiều người như vậy…”

Khánh Vương phi nhìn thấy Khánh Vương, sắc mặt nghiêm túc: “Vương gia quá lo, không ai dám hãm hại Thuận phi yêu quý của ngài đâu. Tì nữ Tiểu Trúc của lão Vương phi đang dưỡng bệnh ở chỗ ta, nhưng Thuận phi lại âm thầm phái người cướp cô ta đến đây. Chọn đúng giờ này, chọn đúng nơi này, nếu nói là không có chuyện gì khuất tất thì Vương gia… ngài tin không?” Âm thanh của bà mang theo sự sắc bén trào phúng, trực tiếp ép thẳng đến Khánh Vương.

Ánh mắt Khánh Vương uy nghiêm đảo qua mỗi người, Vương phi phẫn nộ, Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, Tiểu Trúc sợ hãi, người hầu ngạc nhiên. Trên mặt mỗi người đều mang theo tâm tình khác nhau, hội tụ thành một bức tranh sinh động.

Khánh Vương hít sâu một hơi, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Thuận phi. Thuận phi tỏ vẻ có điều khó nói, như là chịu oan lớn, chỉ dùng đôi mắt đầy nước dịu dàng nhìn hắn, rõ ràng là có oan mà không nói được.

Thuận phi vẫn bầu bạn bên cạnh hắn, tính tình nhu hòa, hiểu ý người khác, tỉ mỉ săn sóc, hiếu kính trưởng bối, hòa nhã với người dưới, phóng khoáng lễ độ, người như vậy ở bên hắn đã hai mươi năm, hắn yêu không chỉ là sự dịu dàng bên ngoài của bà, mà còn yêu tấm lòng độ lượng của bà, người như vậy, hắn sao có thể hiểu lầm được…

Lông mi Thuận phi vẫn run run, nước mắt rớt từng giọt, nhưng kiên cường quay mặt đi chỗ khác.

Thấy cảnh này, trong lòng Giang Tiểu Lâu dâng lên cảm giác không ổn, nàng nhiều lần nhắc nhở chính mình, nhất định là đã quên mất cái gì… rốt cuộc là cái gì đây?

Cuối cùng, Khánh Vương nói với Khánh Vương phi: “Ta tin tưởng, Thuận phi có điều khó nói.”