Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 88-2: Âm mưu hãm hại (2)

Từ trong cung đi ra, Tần Tư đang ở cửa cung chờ hắn, Thái tử nổi giận đùng đùng trách cứ: “Ngươi thật to gan, dám giở trò trên lễ vật của phụ hoàng.”

Tần Tư sững sờ, lập tức trả lời: “Bẩn điện hạ, vi thần chỉ nghĩ cho điện hạ, tuyệt không có chút lòng riêng nào, lại càng không dám động tay lên lễ vật.”

Thái tử cười lạnh: “Ngươi xem ta là tên ngốc? Tại sao dinh thự của Tạ Khang Hà lại đặc biệt xa hoa, còn không phải là ngươi có lòng riêng, ngay cả ta cũng dám lợi dụng, đúng là gan to bằng trời.”

Tần Tư vội vã thỉnh tội: “Điện hạ có chỗ không biết, không phải là vi thần cố ý làm cho phủ đệ Tạ gia trở nên xa hoa, mà nó quả thật rất xa hoa, nếu điện hạ có lòng, không ngại tự mình đến trạch viện Tạ gia nhìn xem thế nào…”

Thái tử phiền chán phất tay: “Được rồi, ta không có hứng thú với chuyện đó, hôm nay phụ hoàng đã nói rõ, Tạ gia không thể động đến.”

Trong lòng Tần Tư rên một tiếng, hắn hao hết tâm tư muốn cho hoàng đế và Thái tử ý thức được Tạ gia rất nguy hiểm, nhưng chỉ trong vài câu nói, Thái tử lại bảo là không thể động đến Tạ gia, đây là tại sao? Chẳng qua chỉ là một thương nhân, không lẽ sau lưng còn có chỗ dựa?

Hắn tiến lên một bước nhìn Thái tử nói: “Loại sâu dân mọt nước như Tạ gia, tại sao lại không thể động?”

Vẻ mặt Thái tử âm lãnh: “Phụ hoàng đã hạ chủ ý, chúng ta tuân theo là được, ở đâu ra nhiều cái tại sao như vậy, thánh tâm khó lường biết chưa.” Hắn nói xong liền phất tay áo rời đi, không thèm nhìn Tần Tư một cái.”

Tần Tư đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, không, không đúng. Bao nhiêu năm qua, hoàng đế từng ra tay với vô số phú thương, chỉ để cướp đoạt của cải của họ, làm giàu quốc khố của mình, hành vi của hoàng đế như vậy, quan chức tự nhiên cũng noi theo. Tường đổ mọi người đẩy, nếu không như vậy Giang gia cũng sẽ không sụp đổ, nhưng tại sao hoàng đế lại chần chừ không động đến Tạ gia. Bao nhiêu năm qua, Tạ gia vẫn duy trì sinh hoạt xa hoa, chuyện này quả thật làm người ta kinh ngạc. Hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung, nơi đình đài lầu các muôn màu muôn vẻ đó rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì? Tạ Khang Hà có chỗ nào khác biệt, đáng để hoàng đế đối xử đặc thù như vậy, chỉ vì hắn là hoàng thương sao? Không, không thể.

Tần Tư càng nghĩ càng tức giận, tuy rằng không cam lòng bị phí công vô ích, nhưng cũng không thể làm gì, dặn dò xe ngựa: “Về phủ.”

Kim Ngọc Mãn Đường.

Giang Tiểu Lâu xuống lầu xem xét, Ly Tuyết Ngưng một mình ở trong phòng thêu hoa, nghe thấy Tiểu Điệp đi vào bẩm báo: “Ly tiểu thư, bên ngoài có người muốn gặp người.”

Ly Tuyết Ngưng sững sờ, đứng lên nói: “Tìm ta, ta không quen ai ở kinh thành cả, tìm ta làm gì?”

Tiểu Điệp nghi hoặc lắc đầu: “Có cần mời tiểu thư về không?”

Ly Tuyết Ngưng suy nghĩ một chút: “Chút chuyện nhỏ này ta tự xử lý được, không cần gọi Tiểu Lâu, chúng ta ra gặp khách đi.”

Đến gian phòng tiếp khách, chỉ thấy một mỹ phụ trung niên mặc áo gấm ngồi trong phòng, bên người mang theo hai tì nữ áo xanh trẻ đẹp. Bà nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng đi vào, lập tức kích động đứng lên, thất thanh nói: “Tuyết Nhi.”

Ly Tuyết Ngưng nhìn phụ nhân trung niên ôn nhu trước mắt, có chút kỳ quái nhưng lại có chút quen thuộc không rõ, trong lòng nàng bồi hồi, trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ mỉm cười nói: “Vị phu nhân này, không biết bà tìm Tuyết Ngưng là có chuyện gì?”

Khánh Vương phi khó nén thần sắc kích động, hầu như muốn nhào đến nắm chặt tay nàng, nhưng chung quanh có quá nhiều người, thật không phải chỗ nói chuyện, bèn nói: “Ta có lời muốn nói riêng với cô nương…”

Ly Tuyết Ngưng nhìn thấy đối phương rất chân thành, liền gật gù, dặn dò người hầu đều lui xuống hết: “Không biết phu nhân có lời gì muốn nói?”

“Ta tới tìm con gái, con…chính là con gái của ta.” Khánh Vương phi không kiêng dè gì nữa, tiến lên kéo cánh tay nàng.

Ly Tuyết Ngưng lập tức cả kinh rút lui nửa bước, gương mặt trắng bệch: “Rốt cuộc thì bà là ai?”

Tì nữ thân tín bên người Kim Ngọc phi vội nói: “Tiểu thư, vị này là Khánh Vương phi.”

Ly Tuyết Ngưng không tự chủ được trợn to hai mắt, tỏ vẻ không dám tin.

“Con gái, ta là mẹ ruột của con, sao con đứng yên ở đó, không lẽ con không muốn gặp mẹ sao?”

Trong lòng Ly Tuyết Ngưng cuồn cuộn sóng, đáy mắt khó nén biểu hiện kích động, theo bản năng muốn tiếng lên, nhưng trong thoáng chốc, nàng nhìn thấy quần áo Khánh Vương phi hoa lệ, hình dung cao quý, trái tim lại như chìm xuống. Bước chân nàng dừng lại, sau đó lui lại mấy bước: “Vương phi, thân phận chúng ta khác biệt, tuyệt đối không thể là mẹ con, nhất định là bà đã nhận lầm người.” Những năm gần đây không phải nàng không đi tìm, nhưng lần nào cũng phải thất vọng, mẹ ruột nàng sao có thể là Vương phi thân phận cao quý.

Ánh mắt Khánh Vương phi vẫn ôn nhu yên tĩnh, mang theo tình thương của người mẹ, bà không tự chủ được, tràn ngập khát vọng đưa tay về phía Ly Tuyết Ngưng: “Không, lần này ta không nhận lầm đâu.”

Ly Tuyết Ngưng nhìn đôi mắt mềm mại óng ánh của bà, cảm giác như bị mê hoặc, tiến lên vài bước muốn đưa tay nắm lấy tay bà, nhưng rồi nàng dừng lại.

Khánh Vương phi nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy âm u, nữ nhi này bà đã thất lạc từ lâu, nhưng đó là lỗi của ai? Bà nhìn gương mặt xinh đẹp của Ly Tuyết Ngưng, chỉ thấy đôi mắt đau đớn dữ dội, phảng phất sau một khắc sẽ lập tức rơi lệ: “Tuyết Nhi, lẽ nào con không nhận ra mẹ sao? Trước kia quả thật ta từng nhận lầm người, nhưng chưa từng có cảm giác mãnh liệt thế này. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con, ta đã chắc chắn con là con gái của ta. Ta tin, con cũng có cảm giác đó, đúng không?”

Thân thể Ly Tuyết Ngưng run rẩy một thoáng: “Ta…ta không có, người thân thế thấp hèn sao có thể là huyết mạch của Vương phi.”

Khánh Vương phi vẫn phái người âm thầm điều tra hoàn cảnh của Ly Tuyết Ngưng, nhưng mà biển người mênh mông, chỉ dựa vào một gương mặt, cũng không tra được bao nhiêu tin tức. Cho nên bà không chờ đợi nữa, không chút do dự đến tận nơi tìm, muốn đích thân kiểm chứng chuyện này. Phản ứng của Ly Tuyết Ngưng làm cho bà thấy kinh ngạc và thất vọng, nghĩ đến chuyện nhiều năm không gặp, chung quy vẫn khó có thể tin tưởng được, liền ôn nhu nói: “Tuyết Nhi, con còn nhớ không, khi còn bé mẹ thường ôm con ngắm hoa trong sân, nghe tiếng gió thổi, mẹ còn hát cho con nghe, hát bài đồng dao mà con thích nhất, ngày ngày ngắm chim én bay về phương nam, không gặp được cố nhân lòng người tiều tụy, ngóng nhìn ngôi sao năm cũ ở phương bắc, ngôi sao lạnh lẽo năm nay lại là ai, ta mang theo một đóa hoa, đau lòng nhìn trăm hoa trên núi lụi tàn, các vị thần tiên vì ai tấu nhạc, văng vẳng nghe tiếng đàn vọng trên trời cao…”

Đây là một bài đồng dao lưu truyền trong dân gian, trượng phu xuất chinh nhiều năm, thê tử ở nhà tưởng niệm, mới viết ra bài đồng dao ý nghĩa phong phú này để dỗ dành con trẻ. Giọng hát ôn hòa phảng phất trong nháy mắt khơi gợi lên ký ức đã ngủ yên trong tâm trí nàng, Ly Tuyết Ngưng theo bản năng mà nói tiếp: “Cung tiễn và tuấn mã ngày xưa, cho đến hôm nay không ai dùng được, tưởng niệm xa xôi không biết bao giờ dứt…”

“Nước mắt chảy suốt đêm trường…”, Khánh Vương phi nắm chặt tay Ly Tuyết Ngưng, kích động nói: “Con còn nhớ, đúng không?”

Một lúc lâu Ly Tuyết Ngưng không nói gì, nàng cúi đầu nhìn bàn tay Khánh Vương phi nắm chặt tay mình, bàn tay rất ấm áp, nàng gần như muốn gật đầu thừa nhận, nàng nhớ bài đồng dao này, cũng nhớ rõ gương mặt mẫu thân.

“Con…con là…”

Nàng có thể thừa nhận sao? Không, không thể, nếu Khánh Vương phi biết quá khứ của nàng, sẽ chịu đả kích thế nào. Cái gọi là nhận thân, có thể sẽ biến thành một chuyện cười lớn. Vương phi cần một đứa con gái bị thất lạc, không phải một nữ tử thanh lâu sắp chết. Cuối cùng, nàng chỉ cay đắng mỉm cười nói: “Bài đồng dao này lưu truyền khắp nơi, không chỉ Khánh Vương phi biết hát, tiểu nữ biết hát cũng không có gì kỳ lạ, Vương phi không thể dựa vào điểm này thì nói tiểu nữ là con gái của người, huống chi…tiểu nữ có ấn tượng với mẹ ruột của mình, bà đã qua đời năm tiểu nữ ba tuổi, cho nên nhất định là Vương phi nhận lầm người.”

Khánh Vương phi ngẩn ra, lập tứ cảm thấy bi ai: “Không, ta không tin, không thể nào.” Bà nhìn chằm chằm đối phương, nói: “Có phải con còn trách ta, là ta sai, nếu không phải do ta sơ ý, bây giờ con đang ở Khánh Vương phủ ăn no mặc ấm, được yêu thương chìu chuộng, không đến nỗi phải xuất đầu lộ diện bên ngoài, con tha thứ cho mẹ có được không?”

Khi bà nói đến bốn chữ xuất đầu lộ diện, sắc mặt Ly Tuyết Ngưng hoàn toàn thay đổi, môi mơ hồ trắng bệch, miễn cưỡng nắm chặt nắm đấm mới khống chế được toàn thân kịch liệt run rẩy. Lập tức nàng hạ quyết tâm nói: “Vương phi, quả thật tiểu nữ không quen biết người, càng không biết sự tự tin của người từ đâu mà có. Xin lỗi, ở đây là tửu lâu, phải mở cửa làm ăn, xin người không nên quấy rầy khách khứa, xin mời rời khỏi đây, tiểu nữ không phải con gái người, mãi mãi cũng không thể nào.” Nói xong, nàng dặn dò Tiểu Điệp: “Tiễn khách.”

Khánh Vương phi vẫn gắt gao nắm lấy tay áo nàng: “Nếu không tin, con để lộ vai trái cho ta xem, ngoại trừ nốt ruồi dưới mắt, trên vai con còn có một nốt ruồi son.”

“Vương phi, người là người có danh vọng địa vị, trở thành con gái của người sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, sao tiểu nữ lại không thừa nhận? Xin người trở về đi.” Ly Tuyết Ngưng nhẫn tâm tránh khỏi tay bà, lập tức bỏ đi.

Nước mắt Khánh Vương phi rơi như mưa, thân hình lảo đảo muốn ngã, tì nữ bên cạnh vội vã đỡ lấy Khánh Vương phi, an ủi: “Vương phi, chúng ta đi về trước, đợi khi tìm được chứng cứ thì quay lại tìm quận chúa cũng không muộn.”

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, sao con không chịu nhận lại mẹ?”

Từng câu của Khánh Vương phi đâm thẳng vào tai, Ly Tuyết Ngưng bịt tai chạy như bay về hậu viện, trước cửa nàng gặp được một người, liền nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười nói: “Tiểu Lâu, về rồi sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, quay đầu nhìn về Tiểu Điệp còn đang hổn hển đuổi theo phía sau, trầm giọng hỏi: “Ta nghe nói có người tìm Tuyết Ngưng, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì.” Ly Tuyết Ngưng vốn trầm tĩnh văn nhã cướp lời nói.

“Khánh Vương phi…Khánh Vương nói Ly tiểu thư là…” Tiểu Điệp ấp úng, sắc mặt đỏ lên.

Đối mặt với ánh mắt mỉm cười của Giang Tiểu Lâu, Ly Tuyết Ngưng một lúc sau cũng không nói gì, qua một lúc không thể không thừa nhận: “Phải, bà ấy lầm tưởng ta là con gái mất tích của mình, cho nên mới tìm đến.”

Giang Tiểu Lâu chăm chú truy hỏi: “Tuyết Ngưng, có đúng không?”

Đáy mắt của Ly Tuyết Ngưng mơ hồ có ánh lệ, trên mặt lại nở nụ cười trào phúng: “Tiểu Lâu, không lẽ Khánh Vương phi nhất thời hồ đồ, muội cũng hồ đồ theo hay sao? Bà ta là người thế nào, ta lại là người thế nào, nữ tử thân phận thấp hèn như ta, sao có thể là nữ nhi của Khánh Vương phi, muội đang đem ta ra đùa hay sao? Dám hỏi một câu, quận chúa làm sao lại lưu lạc thanh lâu, khiến cho thương tích đầy người, không sống được bao lâu nữa.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Ly Tuyết Ngưng, trong mắt không tự chủ được toát ra đồng tình thương xót. Trong nháy mắt này, nàng tựa hồ có thể cảm giác được nỗi tuyệt vọng trong lòng Ly Tuyết Ngưng, chỉ hơi mỉm cười nói: “Tuyết Ngưng, ta chỉ muốn nói với tỷ, cho dù là không còn sống lâu nữa, cũng có quyền được nhận lại mẫu thân của mình.”

Ly Tuyết Ngưng nhàn nhạt khép mắt, hàng mi dài che lấy bi ai: “Vương phi nói nếu bà ấy không sơ ý, ta sẽ không lưu lạc dân gian, sẽ ở trong Vương phủ cao cao tại thượng, sống cuộc sống quận chúa tiền hô hậu ủng, bà còn nói ra ngoài làm ăn là xuất đầu lộ diện, nhận hết cực khổ. Muội nghĩ lại đi, ta chẳng qua chỉ ra ngoài làm ăn, Vương phi đã cảm thấu xấu hổ như vậy, nếu cho bà ấy biết, nữ nhi của bà lưu lạc thanh lâu, nhận hết sỉ nhục, muội nghĩ bà ấy sẽ làm sao? Sẽ cảm thấy bi phẫn hay là tuyệt vọng, bà sẽ đồng ý chấp nhận đứa con gái như ta sao?”

Giang Tiểu Lâu không phải Khánh Vương phi, không biết đối phương sẽ chọn lựa thế nào, nếu bà đồng tình với hoàn cảnh của Ly Tuyết Ngưng, càng thương yêu nàng hơn thì đó là chuyện tốt, nếu đối phương không thể… Tuyết Ngưng sẽ tổn thương càng nặng. So với việc đối mặt với cục diện không thể thu xếp được, Ly Tuyết Ngưng tình nguyện cứ im lặng mà nhìn Khánh Vương phi, nói với bà tất cả chỉ là hiểu lầm.

Biết được Tuyết Ngưng rất hy vọng tìm được phụ mẫu của mình, cho nên Giang Tiểu Lâu vẫn lén lút giúp nàng tìm kiếm người thân. Nhưng mà đã qua lâu như vậy, trước sau không thu hoạch được gì, bây giờ hy vọng đang ở trước mắt, Ly Tuyết Ngưng lại không chịu bước đi một bước này. Nếu Tuyết Ngưng chỉ là con gái một nhà bình thường, nếu cha mẹ nàng quá nghèo khó, không có cách nào sinh sống, bọn họ nhất định sẽ nhận đứa con gái này. Chí ít, hiện giờ nàng có thể cung cấp cho đối phương đầy đủ tiền tài, chứ không trở thành nỗi sỉ nhục của gia đình.

Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi, âm thanh ôn nhu: “Bất kể tỷ quyết định thế nào, ta đều ủng hộ tỷ.”

Thái độ Ly Tuyết Ngưng hết sức kiên cường, trịnh trọng nói: “Ta đã nói ngày tháng còn lại sẽ ở bên cạnh muội, những cái khác đều không cần để trong lòng.” Nói xong nàng xoay người đi vào phòng, không đối diện với ánh mắt như đã hiểu thấu tất cả của Giang Tiểu Lâu.

Khi Ly Tuyết Ngưng rời đi bóng lưng đặc biệt cô đơn, trống vắng, Giang Tiểu Lâu ngưng thần nhìn một lúc, mới nói: “Tiểu Điệp, ngươi cảm thấy Khánh Vương phi thật sự là mẫu thân của Tuyết Ngưng sao?”

Tiểu Điệp nói: “Thật sự là làm nô tì sợ hết hồn, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì giống nhau đến bảy tám phần.”

Giang Tiểu Lâu gật dù: “Nếu đúng là vậy thì chuyện sẽ rất phức tạp. Bắt đầu từ hôm nay, trừ phi Tuyết Ngưng đồng ý, còn không thì không để bất cứ ai đến đây quấy rầy tỷ ấy.”

"Vâng, tiểu thư, nô tỳ tuân lệnh."

Thư phòng Tạ phủ.

Giang Tiểu Lâu cố ý đến thăm Tạ Khang Hà, trong lòng hắn còn có chút khúc mắc, nói chuyện rất uể oải: “Vất vả cho con rồi, đáng tiếc là do ta quản giáo không nghiêm, mới xảy ra chuyện này, đúng là gia môn bất hạnh.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Bá phụ đâu thể khống chế suy nghĩ cá nhân của mỗi người, cũng sẽ có người mang lòng tham không đáy, có đúng không? Đừng nghĩ nhiều, cố gắng giữ sức khỏe là được.”

Tạ Khang Hà gật đầu, vừa muốn nói gì đột nhiên nhìn thấy Vương Bảo Trân bước vào thư phòng, không khỏi trầm mặt xuống: “Ai cho nàng vào thư phòng không thông báo trước?”

Trên mặt Vương Bảo Trân lộ ra biểu hiện oan ức, trước kia nàng vào thư phòng có bao giờ phải báo trước, bây giờ lão gia đối xử với nàng khác hẳn trước kia…Nhưng mà hiện giờ không phải lúc tính toán chuyện này, nàng hòa hoãn nói: “Lão gia, có chuyện quan trọng, tứ tiểu thư liên tục quậy phá không chịu quy y, hôm qua đột nhiên lại đồng ý, ai ngờ thừa dịp sư phụ trong miếu không để ý, nhân lúc nửa đêm bỏ trốn…”

“Sao lại như vậy?” Tạ Khang Hà khiếp sợ đứng lên: “Không phải còn hai ma ma trông coi sao?”

“Trước khi đi tứ tiểu thư có mang theo ít đồ trang sức, nói là để lưu niệm, cuối cùng…hai ma ma cũng không biết đi đâu.”

Rất rõ ràng, Tạ Du mua chuộc hai ma ma để bỏ trốn. Tạ Khang Hà ngồi trên ghế, thở dài một tiếng: “Là ta không tốt, không biết quản giáo con gái, mới dạy nó thành ra nông nỗi này, phạm lỗi không biết nhận sai, chỉ biết trách người khác, bây giờ còn bỏ trốn, ta thật sự rất thất vọng, rất thất vọng.”

Vương Bảo Trân khuyên nhủ: “Lão gia, một loại gạo nuôi ra trăm loại người, không thể bắt ai cũng phải thành người tốt. Tứ tiểu thư bỏ trốn không hẳn là chuyện xấu, cũng đỡ cho sau này nghĩ đến là phiền lòng.” Xuất gia ở miếu, mỗi tháng phải đưa bạc sang đó, trốn như vậy càng tốt.

Tạ Khang Hà không thể làm gì, Tạ Du làm ra chuyện ác độc như vậy, hắn không giao nàng cho quan phủ đã là rộng lượng lắm rồi, không ngờ nàng lại bỏ trốn khỏi am ni cô, bảo hắn làm sao quản giáo được nữa, hắn cũng hết cách quản giáo rồi, chỉ có thể mặc kệ nàng.

Giang Tiểu Lâu vẫn mỉm cười nghe, cuối cùng lại nói: “Bá phụ, tứ tiểu thư tính tình cực đoan, cử chỉ thất thường, lúc trước con khuyên bá phụ giao nàng cho quan phủ bá phụ lại không đành lòng, bây giờ đã xác nhận nàng không hề có ý hối cải. Đã như vậy, càng phải bắt nàng về trừng trị, nếu không sẽ để họa vạn năm.”

Tạ Khang Hà gật đầu, dặn dò: “Truyền lệnh xuống, cứ nói là ta nói, nếu ai bắt được Tạ Du, thưởng một ngàn lượng.”

Hộ vệ của Tạ phủ không ngừng truy tìm, cuối cùng tìm tới một tòa tiền trang của phụ thân ruột Tạ Du ở Liêu gia, Giang Tiểu Lâu đoán, Tạ Du muốn chạy trốn sẽ tìm đến phụ thân ruột của mình. Đáng tiếc bọn họ chờ ở trước cửa tiền trang hai ngày đều không thấy bóng dáng Tạ Du, không khỏi hết sức kỳ quái. Nhưng mà sang ngày thứ ba, cuối cùng Tạ Du xuất hiện trước cửa tiệm, tuy quần áo tầm thường, phong trần mệt mỏi, nhưng khó che lấp được vẻ quyến rũ trời sinh.

Hộ vệ vừa thấy nàng, lập tức hô to: “Bắt lấy cô ta.”

Tạ Du ngẩn đầu, phát hiện bốn năm người như hổ như sói chạy về phía nàng, nàng quay đầu bỏ chạy, bước chân càng lúc càng nhanh, đâm thẳng vào đám đông. Bọn hộ vệ lục soát trong đám đông một lúc, cuối cùng tìm được một bóng lưng màu hồng nhạt.

“Là ở đó.”

Đúng vào lúc này, một hộ vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa cầm đao, bên hông đeo trường kiếm và roi dài, lớn tiếng hét với đoàn người: “Loan giá của Thái tử điện hạ sắp đến, tất cả tránh ra.”

Mọi người cả kinh, dồn dập tránh né qua một bên, hộ vệ Tạ phủ cũng vậy, mắt thấy Tạ Du ngay trước mặt nhưng không thể bắt lại, chỉ có thể quỳ sát bên đường.

Hộ vệ phủ Thái tử uy phong lẫm liệt cưỡi ngựa đi trước, Thái tử được vây ở giữa, xiêm y trên người hắn xem ra rất bình thường, bên hông chỉ đeo một cái thắt lưng ngọc, nhưng càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, phong thái trác tuyệt.

Thấy Thái tử đến trước mặt, trái tim Tạ Du không khỏi nhảy lên, nàng quay đầu nhìn bốn tên hộ vệ, mạnh mẽ cắn môi, nếu như bị bắt lại chỉ còn con đường chết, bây giờ không có cách khác, chỉ còn cách bí quá hóa liều, nói không chừng có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.

Ngay lúc đó, Tạ Du bỗng nhiên đứng dậy, chưa chờ những hộ vệ kia tỉnh hồn lại nàng đã vội chạy ra ngoài ngã quỵ trên mặt đất, âm thanh đẫm nước mắt: “Thái tử điện hạ, dân nữ có oan, cầu người giải oan cho dân nữ.”

Âm thanh này thảm thiết êm tai, trong nháy mắt đâm thẳng vào nội tâm, khiến người ta không tự chủ được mà tê dại, nhất thời Thái tử sững sờ.