Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 77-2: Tỉ mỉ thăm dò (2)

An Vương phi không che giấu sự tán thưởng đối với Giang Tiểu Lâu, cố ý dặn dò người chuẩn bị kiệu đưa Giang Tiểu Lâu về phủ. Ngồi trên cỗ kiệu An Vương phi sắp xếp, Giang Tiểu Lâu vén rèm lên nhìn ra ngoài. Giờ này ngoài đường đã thắp đèn lồng, người đi đường tới lui không ngớt, nhưng chỉ cần cỗ kiệu vừa đi đến, mọi người đều né tránh, có người thì dừng hẳn lại, có người cung kính đứng ở ven đường, chờ cỗ kiệu của An Vương phủ đi qua, cái gọi là quyền thế ngập trời, oai phong lẫm liệt cũng chỉ có vậy. Giang Tiểu Lâu khẽ cười, đây coi như là cáo mượn oai hùm vậy.

Xa xa, một chiếc xe đầy chứa hai thùng nước đầy kẽo kẹt đi tới,trên cổ phu xe còn treo sợi dây dắt xe, hai tay nắm chặt tay nắm của xe đẩy về phía trước, hắn vừa đến cầu, đúng lúc đụng nhằm cỗ kiệu của An Vương phủ, không thể tránh được. Lùi không được, tiến không xong, cũng không phải hắn cố ý, mà vì xe đẩy này khó điều khiển, không dễ quay đầu. Hộ vệ bên cạnh cỗ kiệu rất tức giận, giơ côn bổng trên tay đẩy cái xe lùi về sau, phu xe gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nỗ lực lùi lại, không cẩn thận vấp phải tảng đá, rầm một tiếng hai thùng nước toàn bộ lật nhào, đổ sạch sẽ, cá trong thùng toàn bộ tràn ra đường, người đi đường tranh nhau nhặt lấy. Phu xe hoảng hốt khóc toáng lên, liều mạng cầu xin, trông rất đáng thương. Quản gia phụ trách hộ tống cỗ kiệu liên tục dùng một cây quạt để quạt bụi bặm, miệng không ngừng nói gì đó, dường như đang mắng người.

Giang Tiểu Lâu trầm mặt, An Vương phi sắp xếp cho nàng ngồi kiệu, là muốn nàng trải nghiệm cái hay của quyền thế, hay là muốn nói cho nàng biết sự cứng rắn của đối phương. Giang Tiểu Lâu buôn bán tốt đến mấy, thông minh đến mấy, cũng không chắc lọt được vào mắt Vương phi, từng bước này, từng màn này, rốt cuộc là để làm gì?

Nhớ tới tiếng cười ôn nhu, điệu bộ kiều mỵ của An Vương phi, liền không khỏi nhớ đến cặp mắt lúc thì phong lưu uyển chuyển, lúc thì sắc bén bức người, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư người khác, Giang Tiểu Lâu rơi vào trầm tư.

Xem hương phấn, là khảo sát tính nết nàng có ôn thuần hay không, có hợp ý với Vương phi không. Xem kịch, là quan sát tính nhẫn nại của nàng, có giữ được khoan dung ôn hòa hay không, rối loạn phía sau bình phong, nếu là cố ý gây ra, tám phần mười là để xem sự nhẫn nại và lòng hiếu kỳ của nàng. Bí ẩn của tượng Phật là cửa cuối cùng, để xem nàng có tuổi trẻ bồng bột, lộ ra hết sự sắc bén không. Nếu mỗi một cửa đều qua, Giang Tiểu Lâu không khỏi gợi lên lòng cảnh giác của An Vương phi, cửa ải cuối cùng, không thể không cố ý rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Cuối cùng cỗ kiệu dừng lại ở cửa Tạ phủ, Giang Tiểu Lâu xuống kiệu, dặn dò người thưởng tiền, lúc này mới đi vào. Vương Bảo Trân đang ngồi ở nội sảnh, mấy người Tạ Nguyệt cũng đang chờ. Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đi vào, Vương Bảo Trân vội buông chén trà xuống, mỉm cười đứng dậy bắt chuyện: “Giang tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu chào hỏi, Tạ Nguyệt nhìn Giang Tiểu Lâu, trên mặt mang theo nụ cười: “Tiểu Lâu, hôm nay An Vương phi đưa đến rất nhiều lễ vật, trước khi ngươi về nhà đã đưa đến rồi.”

Tạ Hương càng hớn hở: “Ngươi thật có phúc, nghe nói hôm nay An Vương phi cố ý giữ ngươi lại xem kịch. Nhà chúng ta tuy có gánh gác nhưng cũng chỉ toàn tuồng cũ, An Vương phi là chuyên gia về hát tuồng, kịch ở Vương phủ như thế nào, ngươi nói ra để bọn ta có thêm kiến thức đi.”

Lời của đối phương tràn ngập tò mò và thăm dò, Giang Tiểu Lâu làm như không phát hiện, chỉ khẽ nói: “Hôm khác đi, hôm nay ta mệt mệt, xin cáo lui trước.” Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài, không có chút gì có lỗi.

Tạ Hương ngạc nhiên chốt lát, hừ lạnh một cái: “Kiểu người gì vậy, nghĩ mình ghê gớm lắm sao, một thiên kim tiểu thư phải xuất đầu lộ diện đi làm ăn, những quan to quý nhân làm sao coi trọng được? Theo ta thấy, chẳng qua là trò đùa của người ta, nhất thời cao hứng nên vậy thôi.”

Tạ Hương nói rất khắc nghiệt, đúng là mất thể thống. Ngũ tiểu thư Tạ Xuân không khỏi trừng nàng một cái: “Tỷ ganh tỵ? Vậy tỷ cũng đi đi, xem An Vương phi có giữ tỷ lại xem kịch, uống trà không?”

“Muội nói cái gì…”

Tạ Nguyệt ngắt lời: “Trước kia quả thật chúng ta đã coi thường Tiểu Lâu, muội nhìn nàng đi, không chỉ kinh doanh giỏi, ngay cả quan to quý nhân cũng xem trọng. Ngoại hình đẹp, tính tình tốt, biết làm ăn, chẳng trách người ta yêu thích.” Khi nàng nói câu này là có ba phần thật lòng ước ao, nữ nhi thương gia muốn nổi bật là rất khó, chỉ khi nào được quan to quý nhân ưu ái, ví dụ như An Vương phi, chịu đem Giang Tiểu Lâu vào xã hội thương lưu giới thiệu, tìm được một vị hôn phu tốt, vậy thì hoàn toàn khác.

Tạ Xuân gật đầu liên tục, mà Tạ Hương ngày càng xem thường, đôi mắt trợn trắng: “Chỉ là dựa vào công phu nịnh hót thôi, một nữ tử lại xuất đầu lộ diện là không tốt, An Vương phi lại còn mời ả ở lại xem kịch, xem ra An Vương phi này tám phần mười cũng là không bình thường.”

Vương Bảo Trân nhíu mày: “Tam tiểu thư, nói chuyện cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Tạ Hương không khỏi ngẩn đầu, khó nén kiêu ngạo: “Con ăn ngay nói thẳng, không giống những người cả ngày lén lút, có gì mà không thể nói.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười gằn: “Ăn ngay nói thẳng? Vậy tại sao trước mặt thì cười, sau lưng nói móc, đó là gia giáo nhà nào?” Nghe được câu này, tim Tạ Hương trong nháy mắt nặng nề, sắc mặt trắng bệch: “Thì ra là phụ thân đã về.”

Tạ Khang Hà lạnh lùng nhìn con gái mình, tỏ tõ vẻ thất vọng, hắn không ngờ mình cả ngày bận bịu bên ngoài, các con gái đều trở nên chanh chua hẹp hòi như vậy. Hắn không nhìn về Tạ Hương một cái, trái lại chuyển hướng về Tạ Xuân, vẻ mặt ôn hòa: “Xuân Nhi, lần này phụ thân ra ngoài có mua quà cho con, lát nữa đến thư phòng của phụ thân lấy.”

Trên mặt Tạ Xuân lộ vẻ vui mừng, trước kia trong số các cô con gái, Tạ Khang Hà không thích nhất chính là người ngây thơ lỗ mãng như Tạ Xuân, nhưng hôm nay hắn làm vậy rõ ràng là rất thích tính lương thiện của Tạ Xuân. Trên mặt Tạ Hương lúc trắng lúc xanh, cắn răng không lên tiếng.

Giang Tiểu Lâu trở lại Họa Lâu, Ly Tuyết Ngưng và Tiểu Điệp đang thắp đèn chờ ở bậc thang. Gió thổi lên góc váy Ly Tuyết Ngưng, làm cho nàng càng thêm vẻ gầy gò, giống như sẽ bị gió thổi bay.

Tiểu Điệp tinh mắt, vội đi tới gỡ áo choàng của Giang Tiểu Lâu xuống, ôn nhu nói: “Tiểu thư, cuối cùng người về rồi, cơm canh đã phải hâm lại mấy lần.”

Nụ cười Giang Tiểu Lâu ngưng lại: “Không phải đã nói không cần chờ cơm sao?” Thấy Ly Tuyết Ngưng tỏ vẻ nghiêm nghị, không khỏi nói: “Ta đến An Vương phủ chứ đâu phải đi đầm rồng hang cọp, tại sao lại sợ như vậy, tưởng ta không về nữa sao?”

Nghe nàng nói vậy, Ly Tuyết Ngưng lắc đầu liên tục: “Thật không biết nên nói muội to gan hay không biết sợ, muội có biết An Vương phi là người thế nào không?”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu không thay đổi: “Vương phi dung mạo mỹ lệ, khí chất cao quý, thích nghe kịch, lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, đối xử với người khác rất khách khí, là một Vương phi cao quý đoan trang, sao tỷ lại hỏi vậy?”

Ly Tuyết Ngưng thấy sợ sự lạc quan của nàng: “Ta cho rằng muội biết, thì ra muội không biết thật. Ai cũng nói An Vương phi là người rất ôn hòa, ngay cả con kiến cũng không giẫm chết. Nhưng trên đời không có gì là bí mật, ta có lần nghe nói, bởi vì Vương phi tuổi dê, các vở kịch có chữ dương (dê) trong đó đều không được hát, trong ca từ cũng không được có chữ dương.

Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát, nói: “Không sai, hôm nay ta nghe được một câu hát, được lấy từ một câu trong tuồng cũ, vốn phải là câu nói đưa dê vào miệng cọp có đi không về, nhưng khi hát thì lại thành như cá sa vào lưới có đi không về, lúc nghe thì thật sự thấy khá kỳ lạ.”

Ly Tuyết Ngưng nghiêm túc nói: “Muội để ý là tốt. Nghe nói An Vương phi rất thích một con hát, người này lại hợp tác với người khác mở một hàng thịt dê, phạm vào úy kỵ của Vương phi, An Vương phi cho người độc câm con hát đó, ép hắn đóng cửa tiệm, thậm chí không cho ai thu nhận hắn, chết rồi còn nói hắn tạo nghiệt chướng, chôn hắn cùng với xác dê. Một người ngay cả con kiến cũng không dẫm chết, lại không để ý đến mạng người, không cảm thấy đáng sợ sao?”

Chẳng trách, Giang Tiểu Lâu luôn thấy An Vương phi là người hỷ nộ khó lường, âm dương không rõ.

Giang Tiểu Lâu giả vờ ngạc nghiên: “Bà ấy kỳ quái cũng không liên quan đến ta, ta chỉ đưa son phấn đến, bà ta thích nghe kịch hay thích hãm hại người khác ta cũng không liên quan đến ta.”

Tiểu Điệp hít vào một ngụm khí lạnh: “Tiểu thư không biết, sau khi nghe nói người đến An Vương phủ, những người kia đều ở sau lưng nói là, nếu tiểu thư lỡ đắc tội với An Vương phi, thì sẽ không còn đường quay lại, còn nói chúng ta phải có tâm lý chuẩn bị…”

Giang Tiểu Lâu không cần hỏi cũng biết người nói lời này là ai, liền lạnh mặt: “Không cần để ý đến Tạ Hương, cô ta là người cay nghiệt, lại không được thông minh, nếu ta là bá phụ, đã sớm dán miệng cô ta lại, đỡ phải gây ra họa.”

Giang Tiểu Lâu cũng không biết, sau khi nàng rời đi, An Vương phi liền vỗ tay một cái nói: “Mau mời Vương ma ma vào.”

Chỉ chốc lát, ngoài cửa liền tiến vào một phụ nhân áo lam, vẻ mặt bà trịnh trọng, thân thể gầy gò, mái tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt rất tinh anh, lúc này trịnh trọng hành lễ với Vương phi: “Ra mắt Vương phi.”

An Vương phi nói: “Lúc nãy bà đã thấy rồi, gương mặt cô nương này thế nào?”

Vương ma ma khom người nói: “Là tướng cô loan.” (tướng cô độc)

An Vương phi lập tức chăm chú nhíu mày, đáy mắt hiện ra tàn khốc: “Thật sao, vậy hôn sự này bất thành rồi?”

Trong lòng Vương ma ma tun lên, đây đã là người thứ tư, nếu còn không thành thì có thể Vương phi sẽ tức giận, bà vội nói: “Cũng không chắc, Quận vương vốn mang mệnh sát, phải cần người đến áp chế, nếu mạng không đủ cứng thì nhất định là không áp chế được. Hơn nữa Vương gia Vương phi đều là quý nhân, nô tì đảm bảo, nhất định áp chế được.”

Lúc này An Vương phi mới thả lỏng gương mặt: “Như vậy cũng tốt.”

Vương ma ma do dự: “Nhưng mà, thân phận cô nương này hơi thấp thì phải? Vương gia biết sợ là sẽ trách tội.”

An Vương phi trầm mặt lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì, Vương gia đã bị chuyện này làm đau đầu rồi, kêu ta sớm nghĩ ra cách, nhưng thiên kim của những quan viên kia không mù không què, thì ai lại chịu gả cho hắn. Cao Viện từ nhỏ đã to béo, mập gấp ba lần các cô nương bình thường, người như vậy còn chết sống cũng không chịu gả, thì ta còn cách nào khác? Chúng ta vẫn là nhà có thân phận, nếu làm quá mức thì sau này rất khó coi, ta chỉ có thể từ từ sau này mới tính sổ với những kẻ đã hãm hại con ta. Tìm tới tìm lui không có thu hoạch, ngươi cũng không thể để một tì nữ đê tiện tới chăm sóc Quận vương đúng không?”

Vương ma ma cẩn thận từng chút nói: “Nhưng mà…nữ nhi thương nhân thân phận quá thấp…”

An Vương phi có chút tức giận: “Không lẽ ta không biết, chỉ là thiên kim quan gia không thể, không thể chọn từ nhà khác, nhà bình thường thì không dạy ra được cô nương tốt, chỉ toàn một đám nhút nhát, ta đã gặp không biết bao nhiêu, kẻ nào cũng hoảng sợ ấp úng, không nói được hai câu, làm sao dẫn ra ngoài gặp ai. Nhưng Giang Tiểu Lâu thì khác, không chỉ tướng mạo mỹ lệ, khí chất cao quý, lời nói, cử chỉ, phong độ, không có gì không tốt. Theo ta thấy, nó rất xứng với con ta. Thái tử phi xem ta là kẻ ngu dốt, nhưng cũng không hẳn là tính sai.” Bà tự cho là thành công, không tự chủ được lộ ra vẻ đắc ý.

Nghe Vương phi nói vậy, Vương ma ma trong lòng thầm nghĩ: Một đại mỹ nhân như vậy, lại có gia tài cự phú, sao chịu cúi người trước Duyên Bình quận vương. Chỉ là lời này bà không dám nói ra, chỉ thấp thỏm nói: “Vậy nô tì đi làm ngay.”

Vương phi khoát tay nói: “Không vội, ta quan sát thêm một thời gian, ngươi đi hỏi thăm một chút, cô nương này có lai lịch gì.”

Vương ma ma lập tức nói: “Vâng, nô tì làm ngay.”

“Phải rồi, thay ta mời Mẫn phu nhân đến.”

"Mẫn phu nhân?" Vương mụ mụ cực kỳ kinh ngạc nhìn Vương phi.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng Anh vũ chơi đùa, An Vương phi cười đến ngọt ngào: “Để đảm bảo không có sơ hở, ta phải dùng chút thủ đoạn.”

Từ hôm đó, thỉnh thoảng An Vương phi liền mời Giang Tiểu Lâu đến phủ nghe hát, ngắm hoa. Càng tiếp xúc An Vương phi càng yêu thích nàng, không chỉ cử chỉ phong độ đều là nhất lưu, mà ăn nói cũng khiến người ta yêu thích, cô nương này mặc dù xuất thân hơi thấp, cũng không đến nỗi bị người ta chê cười.

Hôm đó, Giang Tiểu Lâu đang tính sổ sách trong phòng, Tiểu Điệp bước đến bẩm báo: “Tiểu thư, Tạ lão gia mời người.”

Giang Tiểu Lâu nhướng mắt: “Mời ta?”

Tiểu Điệp gật đầu, vẻ mặt hơi khác thường: “Hình như là có khách quý, Tạ lão gia rất trịnh trọng, bảo nô tì phải mời tiểu thư ngay.”

Giang Tiểu Lâu vào phòng khách, tì nữ ngoài cửa đang muốn thông báo, nàng giương tay ngừng đối phương lại. Trong phòng khách đang ngồi bốn năm người, Vương Bảo Trân ngồi hướng nam, trên mặt mỉm cười, Tạ Khang Hà tự mình tiếp khách, biểu hiện trịnh trọng. Ngồi phía trên là một mỹ phụ trung niên ăn mặc hào hoa phú quý, chung quanh có mấy tì nữ mỹ lệ, khí thế đều rất bắt mắt, bầu không khí trang trọng.

Giang Tiểu Lâu bước vào, chỉ nghe Vương Bảo Trân cười nói: “Tiểu Lâu đến rồi.” Lời nói của nàng hết sức thân mật, thường ngày nàng hay gọi là Giang tiểu thư để tỏ vẻ tôn kính, nhưng giờ khắc này lại làm như Giang Tiểu Lâu là người thân, tự mình đứng dậy kéo tay nàng.

Nhìn thấy Vương Bảo Trân làm quá như vậy, Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Bá phụ có gì cần gặp con sao?”

Tạ Khang Hà cười nói: “Đến đây, Tiểu Lâu, ta giới thiệu với con, vị này là Mẫn thượng thư phu nhân.”

Mẫn thượng thư là Thượng thư của Công bộ, Thượng phư phu nhân tự mình đến thăm, chẳng trách vẻ mặt mọi người đều trịnh trọng như vậy. Giang Tiểu Lâu hành lễ nói: “Thì ra là Thượng thư phu nhân, Giang Tiểu Lâu xin chào.”

Tạ Khang Hà không phát giác gì, hắn gật đầu cười nói: “Mẫn phu nhân muốn chọn một ít yên chi thủy phấn ở cửa hàng của con, chỉ là số lượng hơi lớn, ta sợ không tiếp nhận được.”

Giang Tiểu Lâu tự nhiên đáp: “Gần đây cửa tiệm buôn bán khá tốt, quả thật không có trữ hàng, nếu phu nhân muốn đặt thì phải đợi thêm một thời gian.”

Mẫn phu nhân cười: “Không sao, bao lâu cũng được.” Bà vừa nói vừa mỉm cười nhìn Giang Tiểu Lâu, trên mặt là hiếu kỳ và hứng thú.

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu trấn định mặc kệ bà đánh giá.

Tạ Khang Hà cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Mẫn phu nhân, cũng trở nên trầm tư, chỉ nghe Mẫn phu nhân cười nói: “Giang tiểu thư, nghe nói ngươi thích đọc sách, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, thật không?”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Phu nhân đã đề cao quá, mọi thứ đều biết, chứ không tinh thông lắm, để ngài cười chê rồi.”

Nụ cười của Mẫn phu nhân hết sức hòa ái, với thân phận của bà hoàn toàn không cần phải nhún nhường như vậy, nhưng bà lại rất nhiệt tình: “Không chỉ vóc dáng như hoa, còn biết chữ nghĩa, khí chất lại tốt, quả thật thiên thiên kim nhà lành.”

Vương Bảo Trân cười nói: “Ngày thường lúc nào cũng cười vui vẻ, cô nương tốt tính như vậy ta cũng mới gặp đó.”

Mẫn phu nhân gật đầu liên tục, tướng môn sinh hổ nữ, quý nữ xuất vọng tộc, đạo lý này bà biết. Trước mắt chỉ là một thương hộ, lại có được cô nương như vậy, vừa phóng khoáng vừa mỹ lệ, tư thái khí chất đó, đặc biệt là gương mặt ôn nhu tươi cười khiến lòng người cực kỳ thoải mái, chẳng trách được Vương phi nhìn trúng.

*Tướng môn sinh hổ nữ, quý nữ xuất vọng tộc: trong nhà võ thì sinh con gái cũng mạnh mẽ như võ tướng, còn nhà vọng tộc thì sinh ra được quý nữ dịu dàng.