“Là Ngu mỹ nhân.” Diêu San Hô cười rất ôn nhu, “Hai năm trước muội bị kiết lỵ, uống không ít thuốc cũng không thấy đỡ hơn, sau đó có người khách tặng muội một loại hoa thần, chỉ dùng hoa tươi phối hợp với cam thảo dùng khoảng nửa tháng, quả nhiên lành bệnh, cho nên muội cố ý lưu giữ lại hạt giống, dành ra một khoảng đất nhỏ ở sau viện để trồng nó đề phòng trường hợp cần dùng. Hoa này không chỉ dùng để trị kiết lỵ, cơn đau toàn thân của tỷ tỷ cũng có thể được chữa trị. Hay là bây giờ mời Vương đại phu tìm hiểu xem nên dùng nó như thế nào, nói không chừng sẽ có ích.”
Tiểu Điệp vui mừng bất tận, vội vã mời Vương đại phu đến xem. Vương đại phu cẩn thận nhìn đi nhìn lại bồn hoa đó, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Quả nhiên là Ngu mỹ nhân! Hoa này không chỉ đẹp, hơn nữa dược tính cao, làm thuốc có thể giảm ho, giảm đau, các người xem đi, nó còn có thể kéo dài tuổi thọ, ừ, đồ tốt, đúng là đồ tốt! Đào Yêu cô nương, ngày thường lúc thay thuốc cô nương đau đớn toàn thân, có được cái này thì có thể giảm bớt bảy phần khổ sở.”
Nghe nói như thế, Diêu San Hô không khỏi cười ngọt ngào, đôi mắt to mang theo mười phần vui mừng: “Vậy mời Vương đại phu đem tất cả hoa về làm thuốc”
Bách Hợp vội vàng nói: “Tiểu thư, như vậy không được. Tiểu thư chỉ có mười cây, phí hết tâm tư trồng ra, sao có thể đưa hết…”
Diêu San Hô cau mày, lúc quay đầu lại lộ ra ý không vui: “Ngươi biết cái gì, có chuyện gì so được với sức khỏe của tỷ tỷ chứ?”
Bách Hợp vẫn còn do dự: “Nhưng mà tiểu thư…”
Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng cắt ngang: “Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ có chút bệnh cũ, không có gì đáng ngại, nếu đào hết cây lên thì quá phiền phức, ngược lại làm cho người ta nghị luận lung tung.”
Vốn Diêu San Hô rất kiên quyết, bị Giang Tiểu Lâu nói như vậy, hai gò má xinh đẹp nhất thời đỏ lên, trên mặt lộ ra nét hổ thẹn: “Là muội suy nghĩ không chu đáo, vậy muội sẽ chăm sóc hoa thay tỷ, mỗi ngày đưa một ít sang làm thuốc dẫn.”
Vương đại phu cười nói: “Phải, vật này làm thuốc rất thuận tiện, chẳng qua chỉ cần một cánh hoa mà thôi, nghiền nát rồi bỏ vào nấu chung với thuốc của ta, không sao cả…” Nói xong, ánh mắt nhìn chăm chú vào bồn hoa Ngu mỹ nhân kia: “Trước kia ta cũng muốn tìm, chỉ là hoa này sống ở phía nam, lại bị những những nhà hào phú khống chế nghiêm ngặt, không dễ gì có được.”
Diêu San Hô rất giỏi hiểu ý người, nói: “Ban đầu ta cũng không biết cách trồng, hơn nửa số hạt giống đều chết hết, chậu này ta sẽ tặng cho ông, nếu sau này có thể trồng ra số lượng lớn Ngu mỹ nhân, cũng có thể cứu được nhiều người, xem như là ta tích được phúc đức.”
Lão đại phu bảy mươi tuổi nghe xong lời này hưng phấn đến đỏ mặt, giống như nhận được ân huệ cho lớn, nâng Ngu mỹ nhân cảm tạ không ngừng rồi đi về.
Diêu San Hô nói được làm được, mỗi ngày đều đúng hạn đưa thuốc dẫn đến, chỉ là lần này Tiểu Điệp hết sức cẩn thận, đêm thuốc dẫn cho Vương đại phu xác nhận mới bằng lòng bỏ vào trong thuốc. Diêu San Hô cũng không trách móc, vẫn tươi cười như cũ, thậm chí đích thân giúp Tiểu Điệp nấu thuốc, khuyên Giang Tiểu Lâu uống thuốc, khiến cho Tiểu Điệp cảm thấy mình đã quá đa nghi trách lầm người tốt, không khỏi thêm ba phần thân thiết với Diêu San Hô, trong thời gian ngắn ai cũng biết Diêu San Hô và Giang Tiểu Lâu có giao tình rất tốt.
Ngày hôm đó, Diêu San Hô đến thăm Tiểu Lâu, mặc một thân áo màu vàng nhạt xinh đẹp, ống tay áo rộng, che lấp hết phần cổ tay, phấn son trên mặt tỉ mỉ, môi cũng thoa son rất tươi đẹp. Ngày thường mỗi khi Tiểu Điệp bê thuốc lên nàng đều tranh lấy, ngày hôm nay lại ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một chút, nàng lập tức tỏ vẻ bất an không nói chuyện. Tiểu Lâu cúi đầu uống thuốc, Diêu San Hô mới như thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên vén một sợi tóc rối ra sau tai, ngay trong nháy mắt này, Tiểu Điệp đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Cánh tay tuyết trắng không dễ gì lộ ra đó lại được băng bó.
Diêu San Hô bị Tiểu Điệp dọa hết hồn, nhìn lại mới phát hiện cánh tay bị lộ, lập tức buông tay xuống dùng ống tay áo che lại.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng lại: “Chuyện gì vậy?”
Diêu San Hô muốn mở miệng, lại bị Bách Hợp nói trước, bộ dạng không thể kềm nén được tức giận: “Đều là những kẻ kia không chịu nổi tiểu thư…”
“Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, lúc nãy đã thoa thuốc rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, tỷ đừng lo lắng.” Diêu San Hô lập tức cắt ngang, kiên trì nói.
“Không phải muội muốn học Phản tỳ bà sao, nếu lưu lại vết sẹo giống ta thì thật không hay.” Giang Tiểu Lâu tiếc nuối.
Răng Diêu San Hô nhẹ nhàng cắn muôi dưới: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi.”
Đôi mắt nàng như hai trái nho màu đen, lệ quang dịu dàng như sắp vỡ ra.
Giang Tiểu Lâu khẽ cau mày, ý cười chậm rãi tan dần nơi đáy mắt: “Đâu phải lỗi của muội, tại sao lại xin lỗi.”
Nghe ra ý quan tâm trong đó, Diêu San Hô mới mau mau chớp mắt một cái, nói: “Vậy…tỷ tỷ không giận là được, ngày mai muội lại tới thăm tỷ.”
Khi Diêu San Hô lưu luyến không rời đi rồi, Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp: “Đi ra ngoài hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì.”
Tin tức của Tiểu Điệp rất linh thông, chỉ chốc lát sau đã trở về mặt mày tức giận: “Chính là Lý Hương Lan đó, hôm nay không hiểu sao lại đổ hết ly trà nóng vào người San Hô cô nương…đại phu nói có thể sẽ để lại sẹo.”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc một lát, mới nói: “Ah, thì ra là vậy.”
“Còn chưa hết đâu, lúc đó có nhiều người có mặt, nàng ta lại đả thương San Hô cô nương, chỉ sợ là cố ý.” Tiểu Điệp nói: “Ai mà không biết gần đây San Hô tiểu thư rất thân thiết với tiểu thư…”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu, trong lòng cười gằn. Lòng người trên đời này đúng là khó dò.
“Tiểu thư, Lý Hương Lan kẻ này đúng là không phải thứ tốt lành gì, người nhất định phải trút giận dùm cho San Hô tiểu thư.” Tiểu Điệp vẫn nói tiếp.
Trong phòng, Vương Hạc vừa mới ngồi xuống, liền đem mấy món bảo bối mới tìm được ra cho Giang Tiểu Lâu xem, bộ dáng ân cần. Diêu San Hô ngồi ở một bên, nhẹ giọng hướng về tì nữ nói: “Những món điểm tâm này mang xuống hết đi.”
Điểm tâm ở đây đều được chế biến tỉ mỉ, nóng hổi, thơm ngát, vì sao mới vừa dọn lên đã bảo đem đi.
Tỳ nữ đứng ở đó, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhất thời không nhúc nhích.
Diêu San Hô nhẹ nhàng mềm mỏng trách cứ: “Không nhớ thói quen của Vương công tử hay sao, công tử thích nhất là bánh bột Phượng lê, còn phải là loại mới ra lò của Xương Ký ở đối diện, lúc nãy ta đã cho người đi chuẩn bị rồi, ngươi đi mang lên là được, sao lại mang những thứ thô thiển này lên để đãi khách.”
Dù tâm tư Vương Hạc đều đang đặt trên người Giang Tiểu Lâu, nghe vậy cũng không khỏi ngẩn đầu lên nhìn nàng một cái.
Chỉ một cái nhìn, sắc mặt Diêu San Hô đã đỏ ửng lên, lúc này Giang Tiểu Lâu mới phát hiện, không phải nàng không có vẻ phong tình, chỉ là bị thần thái ngây thơ che lấp đi, ngày thường nhìn không ra mà thôi.
Giang Tiểu Lâu cười nhạt, cúi mắt xuống uống trà, như là không lưu tâm Vương Hạc đang lơ đãng thất thần.
Ánh mắt Vương Hạc không dừng lại quá lâu trên người Diêu San Hô, nhanh chóng quay về gương mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Lâu.
Vương Hạc nói chuyện lấy lòng Giang Tiểu Lâu, trên mặt tràn đầy ôn nhu. Còn Giang Tiểu Lâu tuy rằng mỉm cười, những lại có chút hững hờ, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại chuyển sang trên người Diêu San Hô, lông mi thật dài che lại hứng thú trong mắt.
Diêu San Hô không nhìn ai hết, chỉ là cúi thấp đầu, ngoan ngoãn nghiêm túc cầm một cái kìm tách vỏ hạch đào.
Vương Hạc thấy Giang Tiểu Lâu tỏ vẻ mệt mỏi, đột nhiên liền chuyển đề tài nói với Diêu San Hô: “Không phải có tỳ nữ sao, cần gì phải tự mình làm chuyện này?”
Đôi môi anh đào của Diêu San Hô mím lại, ngón tay trắng nhỏ vuốt nhẹ trên vỏ hạch đào, ánh mắt như một con chim nhỏ sợ hãi, vừa nhìn vào mặt Vương Hạc đã liếc sang chỗ khác, không trả lời ngay.
Giang Tiểu Lâu cười cười: “Ngón tay của muội mảnh mai như vậy, móng tay lại khá dài, đừng làm hỏng đó.”
Diêu San Hô ngại ngùng cười, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng lấy vỏ đào ra, mới ôn nhu nói: “Lần trước không phải Vương công tử nói thích ăn mứt hạch đào sao, lát nữa ta sẽ cho người mang xuống bếp cho người làm mứt để công tử dùng.”
Vương Hạc ngạc nhiên, một lát sau mới có chút hoảng hốt nói: “Ờ…tốt.” Rồi đột nhiên lại giống như có quỷ thần xui khiến: “Đâu cần phải làm phiền nàng, để bọn họ đem xuống bếp làm đi.”
Tỳ nữ vội bước tới đón lấy, Diêu San Hô nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, đôi mắt to mang theo một tầng quyến rũ: “Ta không có yếu ớt như vậy, lát nữa lấy đi cũng không sao.”
Giang Tiểu Lâu cười không tiếng động, một nữ tử muốn lấy được lòng của nam nhân thật ra không hề khó, chỉ cần dùng một chút tâm tư, cho hắn biết, ở trong lòng ngươi hắn khác biệt với tất cả là được rồi.
Không nóng không lạnh, cố ý thả để bắt là một thủ đoạn, nhưng nếu dùng cách này thời gian dài sẽ khiến người ta nảy sinh cảm giác mệt mỏi, người ta thường sẽ thích đến gần người nào thích mình, ngưỡng mộ mình để tìm kiếm sự ấm áp.
Tư thái của Diêu San Hô rất vừa vặn, hồn nhiên ngây thơ, toàn tâm ngưỡng mộ, quả nhiên là một người tuyệt diệu.