Tin tức của Quốc Sắc
Thiên Hương lầu xưa nay là linh thông nhất, đừng nói đại sự xảy ra trong kinh thành, cho dù là phu nhân nhà ai làm vỡ gương, hay đánh thị thiếp
cũng đều biết rõ.
Thẩm Trường An vừa vào cửa liền oang oang: “Lưu Diệu chết rồi.”
Ngô Tử Đô đang đánh cờ với Vương Hạc, nghe xong lời này lập tức sựng tay lại: “Chết rồi?”
“Đúng vậy, chết ở trước cửa Sướng Xuân Viên, máu chảy đầy đất, ruột lòi hết
cả ra ngoài, có rất nhiều người vây xem, lúc ta đến nơi thì người đã
được nha môn đưa đi rồi.” Thẩm Trường An ngồi xuống, bưng chén lên ừng
ực uống một hơi, đến cả nửa ngày mởi thở ra được.
“Chết như thế nào?” Vương Hạc nhướng mắt lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Trường An như đang nhớ tới một chuyện gì đó vui vẻ, hạ thấp giọng
xuống: “Nói ra cũng lạ, không biết cái tên này nổi điên cái gì, lại dám
động chạm tới kiệu của Thái tử phi, ngay lập tức bị xem như thích khách
mà giải quyết tại chỗ.”
“Sao lại như vậy được? Khi Thái tử phi ra ngoài lúc nào mà không có nghi trượng, hắn bị váng đầu cỡ nào cũng sẽ
không…” lời còn chưa nói hết, Ngô Tử Đô đã sửng sốt, hắn chợt nhớ đến
chuyện cười ngày hôm qua trong lúc vô tình đã nhắc đến. Lúc đó Thẩm
Trường An nhắc đến chuyện Thái tử phi muốn tự mình đi bắt cái tên đệ đệ
không ra gì đó về. Đúng rồi, nếu là giữa ban ngày Thái tử phi xuất hành, người bình thường làm gì có cơ hội đến gần, nhưng ban đêm đi đến Sướng
Xuân Viên thì khác, lẽ nào nàng còn có thể gióng trống khua chiêng, tiền hô hậu ủng mang theo một đám nhân mã đi bắt người hay sao? Làm vậy há
chẳng phải sẽ bị người ta chê cười đến chết! Nhưng trên đời làm gì có
chuyện tuyệt đối bí mật, Thẩm Trường An có thể có được tin tức này, chưa chắc người khác đã không có được…
“Vậy Lưu Ngự Sử không làm lớn chuyện sao?” Vương Hạc theo bản năng hỏi một câu.
“Lớn cái gì mà lớn, vốn là con trai ông ta gây ra họa lớn, nghe nói Thái tử
phi còn tiến cung khóc lóc kể lể một trận, Lưu Ngự Sử chẳng những không
quậy được mà còn phải cho qua, làm gì còn sức mà lo cho tên nhi tử đã
chết. Chết rồi càng tốt, bệ hạ nhắm một mắt mở một mắt coi như chuyện đã qua rồi.” Thẩm Trường An bĩu môi, vẻ mặt xem thường.
“Chuyện
này…như vậy là sao chứ?” Tuy mới vừa rồi Vương Hạc đánh nhau với hắn một trận, nhưng không ngờ tới lại xảy ra chuyện thế này, còn chưa kịp vui
sướng trên nỗi đau của người khác, cả người như đang hồ đồ.
Tiếng cười của Thẩm Trường An trầm thấp: “Cái này ấy à, bên ngoài đều đồn là, tám phần mười Lưu Diệu tưởng Thái tử phi là đào hát trong Sướng Xuân
Viên, nên không thèm để ý mà tới trêu chọc. Đụng chạm đến hoàng thất bị
chém ngay tại chỗ cũng đâu phải là chuyện hiếm lạ, các triều đại đều có, huống chi lúc này Thái tử phi vì đệ đệ không ra gì mà bị Thái tử giáo
huấn một trận, tâm tình không được tốt, đúng lúc giết được một kẻ để lập uy, chỉ trách hắn xui xẻo quá thôi.”
“Ha ha, chuyện trong quan
trường, lúc nào may mắn, lúc nào xui xẻo, cũng là một học vấn lớn, lúc
này đây gương mặt sắt của Lưu Ngự Sử chắc là không ổn rồi.”
Trên
mặt Ngô Tử Đô nổi lên một tia lạnh lùng chế giễu. Xui xẻo? Phải, toàn là do hắn xui xẻo, nhưng xui xẻo trên toàn thiên hạ đều đổ hết lên đầu
hắn, hình như là hơi quá trùng hợp rồi.
Giang Tiểu Lâu bước vào
nhã thất, vừa vặn đụng phải đôi mắt sâu sắc của Ngô Tử Đô, nàng nâng mắt lên, trên mặt là nụ cười sung sướng: “Chư vị đang nói gì vậy, sao lại
vui vẻ quá.”
Vương Hạc vui mừng nói mọi chuyện với Giang Tiểu Lâu, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một sự hài lòng khó diễn tả được.
Ngô Tử Đô vẫn quan sát biểu hiện của Tiểu Lâu, thấy nàng lặng lẽ lắng nghe, trong đôi mắt thâm sâu không một chút tia ấm, không khỏi càng thêm chú ý đến nàng.
Giang Tiểu Lâu đã lưu ý đến sự khác thường của Ngô Tử Đô, nhưng không tỏ rõ thái độ.
Bước thứ nhất của nàng là thả câu, Lưu Diệu không phải kẻ ngu dốt, nhưng ba
phần chua xót bảy phần xinh đẹp đã đủ để khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy
khó chịu. Bước thứ hai là khích thướng, người này vốn tràn đầy tự tin
nhưng lại bị Vương Hạc mạnh mẽ hạ thấp, nếu chịu cam tâm buông tay mới
là lạ. Bước thứ ba là bày kế, mấy thứ bài bạc một khi đã nhiễm vào là
không thể sửa được, đặc biệt là thắng nhỏ mà thua lớn, giống như một quả cầu tuyết càng lăn thì càng lớn.
Chuyện đến nước này, những việc tiếp theo lại càng trôi chảy. Đánh bạc chỉ là cái bẫy để Lưu Diệu vấp
ngã, bị người đời cười chê đồng thời chịu chút khổ sở, Giang Tiểu Lâu
nắm đúng thời cơ từ từ gia tăng sức lực. Bài bạc thua sạch, mất hết mặt
mũi, đấu đá ghen tỵ, đánh nhau gây sự…nếu chỉ vì vậy là lột được một lớp da của hắn thì dễ dàng cho hắn quá. Nhưng hắn là kẻ tự xưng phong lưu,
sau lưng đã làm không biết bao nhiêu chuyện hãm hại các thiếu nữ, Lưu
Ngự Sử đương nhiên có thể dựa vào quyền lực mà trấn áp tất cả, nhưng nếu là động chạm đến quý nhân hắn không thể động vào thì sao? Chuyện liên
quan đến Thái tử phi, hắn liền trở thành mối họa cho cả gia tộc. Dù cho
đêm đó Lưu Diệu không chết, Lưu Ngự Sử cũng sẽ đánh hắn cho đến chết để
xong chuyện.
Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu không hề xúi giục
hắn đánh bạc, không có xúi giục hắn đánh nhau gây sự, càng không bảo hắn đi quấy rối Thái tử phi, mọi thứ mọi thứ đều là Lưu Diệu tự mình gây
nên, không ai trách được nàng. Bây giờ người nhà họ Lưu chỉ hận là đã
sinh ra đứa con này, tìm trăm phương ngàn kế đè chuyện này lắng xuống,
càng đừng nói đến chuyện đi điều tra cái chết của hắn. Dù như thế nào,
hành vi bất chính là thật, thanh danh bại hoại là thật, trêu ghẹo Thái
tử phi là thật, sỉ nhục hoàng thất là thật, bị xử quyết tại chỗ cũng là
thật, tất cả đều là thật đến không thể thật hơn được, cho dù có lật lại
vụ án, Lưu Ngự Sử cũng sẽ như người câm ăn phải hoàng liên, có đắng cũng không nói ra được.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Ngô Tử Đô,
Giang Tiểu Lâu trước sau vẫn nhàn nhã, vẻ mặt như thường cùng mọi người
nói chuyện, biểu hiện kinh ngạc đối với chuyện này rất đúng mức.
Ngô Tử Đô không có bất kỳ chứng cứ nào, ở trước mặt người khác không thể
truy xét quá mức, chỉ có thể nén xuống đầy một bụng băng khoăn, quyết
định âm thầm điều tra rõ ràng chuyện này.
Giang Tiểu Lâu lấy cớ
không được khỏe để về sớm nghỉ ngơi, vừa bước ra khỏi nhã thất đã bị Ngô Tử Đô gọi lại: “Đào Yêu, chuyện của Lưu Diệu không liên quan gì tới
nàng sao?”
Giang Tiểu Lâu quay người lại, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười thanh diễm: “Dĩ nhiên là không, Ngô công tử đề cao ta quá rồi.”
Tuy rằng y phục đơn giản, nhưng vẫn xinh đẹp không gì bằng.
Ngô Tử Đô nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài. Nếu Lưu Diệu thật sự bị hại
vì nàng, vậy thì tâm tư của nàng đúng là quá đáng sợ, từng bước đẩy
người ta vào tử lộ. Còn chưa đợi hắn mở miệng, Giang Tiểu Lâu đã nhẹ
nhàng bước đi xa.
Đang lúc hoàng hôn,Vãn Nguyệt lâu có khách đến
thăm. Giang Tiểu Lâu ngồi ở trong phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn người
mới đến, bầu không khí nhất thời quá mức yên tĩnh. Tiểu Điệp cúi đầu nín thở châm trà, lại bày ra năm đĩa bánh lên bàn. Trên đĩa có đầy hạt dưa, mứt hoa quả, thanh mai, bánh hoa sen, bánh nhân đào, phối hợp với đó là mùi thơm mê người của trà, nhưng chỉ tiếc trong phòng chẳng có ai nhìn
qua một cái.
Giang Tiểu Lâu hơi cúi đầu, sóng mắt sâu xa: “Hương Lan tiểu thư, mời trở về đi.”
Lý Hương Lan sắc mặt trắng nhợt: “Đào Yêu muội muội, chuyện trước kia đều
là lỗi của tỷ, là tỷ bị mê muội lý trí, nhất thời suy nghĩ sai lầm…”
Nàng nói tới đây thì dừng một chút, mặt đầy hổ thẹn, “chúng ta đều là
người bạc mệnh, tỷ cũng không giấu gì muội, Quốc Sắc Thiên Hương lầu này bề ngoài phong quang vô cùng, được vô số người nâng niu yêu quý, trân
trọng như báu vật, nhưng đợi đến khi muội bước vào tuổi của tỷ rồi mới
biết, con đường này vốn là không có tương lai. Tỷ thấy muội chỉ trong
vài ngày ngắn ngủi đã vượt qua tỷ, trong lòng rất khó chịu mới… Đào Yêu, trước kia là tỷ không đúng, muội tha thứ cho tỷ lần này, sau này muốn
tỷ làm trâu làm ngựa gì cũng được, chỉ cần muội không hận tỷ nữa! Từ nay về sau tỷ cũng sẽ không tái phạm nữa, nếu như dám nuốt lời, sẽ bị…” lời chưa nói hết, nước mắt đã cuồn cuộn tuôn rơi.