Nụ cười trên mặt Giang Tiểu Lâu càng hòa khí: “Không đánh nhau không quen biết, cái này cũng là duyên phận, tiểu thư không cần để trong lòng. Tiểu Lâu chỉ là một thương nhân, dựa vào một chút bản lĩnh giám định mà đứng đây lớn tiếng, nếu không có bút tích thật trong tay, chỉ sợ ta sẽ càng nói càng chột dạ, cũng may tiểu thư không tính toán. Còn về tranh… trên đời này chỉ có nhân tài hiểu nó mới xứng với nó, ta chỉ là giúp nó tìm được một chủ nhân xứng đáng mà thôi.”
Giang Tiểu Lâu rộng lượng như vậy, mọi người lại dồn dập có hảo cảm với nàng, thấy đối phương hào phóng rộng rãi, không tự chủ được mà thân thiết với nàng, vứt Hách Liên Tuệ trục lợi sang một bên. Hách Liên Tuệ thấy tình hình như vậy, gương mặt tươi cười ngày càng khó coi. Trước kia nàng cảm giác được Giang Tiểu Lâu đề phòng mình, liền quyết định không để Giang Tiểu Lâu đứng vững gót chân. Ai ngờ màn kịch hôm nay đảo ngược, nàng giúp nâng danh vọng đối phương lên, nàng vừa hận vừa tức, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu cười nói: “Vân Châu quận chúa, nơi này gió lớn, nên sớm quay về thôi, đừng để bị cảm lạnh.”
An Tiểu Thiều nghe vậy cũng gật đầu, hòa hảo nói: “Đúng đó, sức khỏe Vân Châu không tốt, nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hách Liên Tuệ cắn chặt răng, trên môi mơ hồ trắng bệch, nỗ lực gượng cười: “Không sao, ta ngồi ở đây một lúc.”
Trước mặt An Tiểu Thiều, Giang Tiểu Lâu không khoe khoang tài học của mình, chỉ lựa một ít chuyện lý thú trong các quyển du ký ra kể, các tiểu thư đều rất tò mò với nàng, ríu rít hỏi chuyện liên tục, nàng cũng rất kiên trì, tạo ra không ít hảo cảm với mọi người.
Hách Liên Tuệ lúng túng ngồi một bên, đã sớm bị mọi người quên mất.
Đúng vào lúc này, xa xa đột nhiên có âm thanh huyên náo. Một tì nữ tiến vào lương đình, nhìn thấy mọi người đang ngồi liền cúi người, nói với Giang Tiểu Lâu: “Quận chúa, Vương phi mời người qua bên đó, An Vương phi cũng đến rồi.”
Giang Tiểu Lâu đứng dậy, hướng về mọi người nói: “Thật xin lỗi, mẫu thân đang tìm ta, xin các vị chờ chốc lát, ta đi sẽ về ngay.”
Mọi người đang nghe rất hứng thú, vội vàng nói: “Đi nhanh rồi về.”
Hách Liên Tuệ nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đi xuống bậc thang, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, không, không đúng, trước đó An Vương phi đã nói không được khỏe sẽ không đến dự, sao đột nhiên lại đến? Lúc nãy rõ ràng là tì nữ này cố ý gạt Giang Tiểu Lâu đi, đúng, nhất định là có chuyện gì? Ánh mắt nàng chìm xuống, liền nói với mọi người: “Gió thổi khiến ta cảm thấy rất đau đầu, xin đi nghỉ một lát, xin các vị đừng trách…” Nói xong nàng nói với Chu Tố Tố: “Ở đây… xin muội giúp ta tiếp đãi một chút…”
Chu Tố Tố biết nàng yếu ớt nhiều bệnh, lại có chứng khó thở, chỉ sợ nàng có chuyện gì vội vàng nói: “Đi nghỉ đi, đừng ngồi đây nữa, nếu ngày mai tỷ có chuyện gì thì là lỗi của chúng ta, cũng đâu phải ngày đầu tiên đến vương phủ làm khách, chúng ta cũng chuẩn bị đi đến phòng ăn rồi.”
Hách Liên Tuệ áy náy đi xuống bậc thang, nhưng lại đi theo hướng Giang Tiểu Lâu vừa rời đi.
Các chủ tử vương phủ đều tập trung ở hoa viên, nhưng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt nghiêm trọng. Thái tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng đứng đó, vẻ mặt đều như không dám tin. Khánh Vương nhìn thấy Giang Tiểu Lâu theo tì nữ đi tới, sắc mặt âm trầm: “Giang Tiểu Lâu, nhìn xem chuyện tốt của hộ vệ ngươi làm đi.”
Giang Tiểu Lâu hơi nhíu mày nhìn sang, Mặc Ngọc ngã ngồi trên đất, thất thanh khóc rống, Sở Hán quần áo xốc xếch, sắc mặt ửng hồng, hai mắt nhắm chặt như đang chống đỡ một loại đau đớn trong cơ thể, xem tình hình này là đoán được vừa xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chìm xuống, nhất thời trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Khánh Vương liếc mắt nhìn sang đám người Thái tử, khó nén vẻ lúng túng: “Thái tử điện hạ, thần thật hổ thẹn, lại để ngài nhìn thấy chuyện xấu hổ này…” Hắn nói đến đây làm như bị nghẹn lại.
Hai mắt Thái tử lạnh lẽo, giọng điệu nghiêm khắc “Vị cô nương này không lẽ là người Vương gia nói chuẩn bị hiến cho phụ hoàng sao?”
Gương mặt Khánh Vương lúc trắng lúc xanh, khóe miệng co rút lên, hầu như không biết nên trả lời Thái tử thế nào. Hoàng đế rất thích xem kịch, trong cung nuôi không ít con hát trẻ đẹp, mỗi khi trong lòng hắn phiền muộn sẽ gọi những con hát này đến Thiên điện hát khúc, trong lòng liền trở nên thoải mái. Thời gian dài, mọi người đều biết sở thích này của hắn, liền âm thầm tìm kiếm con hát tài sắc song toàn đưa vào cung bầu bạn thánh giá, lấy mỹ danh là phân ưu với hoàng tử, Khánh Vương cũng có ý đồ này.
Nếu Mặc Ngọc được hoàng đế sủng ái, ân sủng của hắn sẽ cao hơn một bước. Cho nên, chuyện này hắn đã bẩm báo với hoàng đế, ba ngày sau sẽ đưa Mặc Ngọc tiến cung. Nhưng tên hộ vệ này lại phạm sai lầm ở thời khắc mấu chốt, công nhiên làm bậy với Mặc Ngọc ở ngay hoa viên, đúng là tự tìm đường chết. Nếu bị mình phát hiện thì cũng thôi, cùng lắm chỉ cần kiếm cớ nói Mặc Ngọc bị bệnh đột ngột qua đời, lấp liếm được vấn đề, không ngờ hôm nay Thái tử và hai vị hoàng tử đều có mặt, bắt ngay tại trận. Một khi chuyện này lộ ra trước mặt hoàng đế, ngay cả Khánh Vương cũng không gánh nổi “Chuyện… chuyện này… điện hạ, nơi này gió lớn, xin mời vào thư phòng nói chuyện.”
Thái tử phất tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nếu nữ tử này thật sự là dùng để tặng cho phụ hoàng, vậy thì ta không thể không quan tâm đến, mời Khánh Vương thẩm vấn rõ ràng trước mặt ta, ta không cho phép bất cứ ai dùng nữ tử không trong sạch hiến vào cung để lừa dối bệ hạ.” Theo lý mà nói, lễ vật của Khánh Vương tặng cho hoàng để xảy ra vấn đề, cũng không liên quan gì đến Thái tử, nhưng vì hộ vệ này là người của Giang Tiểu Lâu, trong lòng Thái tử hơi động, như bị ma xui quỷ khiến mà chen vào.
Sắc mặt Khánh Vương khó coi, Hách Liên Thắng khó nén cười gằn, lãnh khốc nói: “Sở Hán, ngươi có biết mình đã phạm vào sai lầm gì không, dám làm nhục người chuẩn bị tiến cung, ngươi thấy ngươi có mấy cái đầu để chém, ai cho ngươi lá gan này?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Thắng đắc ý, trên mặt không chút biến sắc.
Tam hoàng tử Độc Cô Khắc thấy cảnh này, ánh mắt trầm xuống: “Khánh Vương, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nên thẩm tra cho kỹ rồi ra quyết định cũng không muộn, nếu tên hộ vệ này thật sự chạm vào đồ của phụ hoàng, vậy thì nên phán tội gì trong lòng Vương gia tự hiểu rõ.”
Khánh Vương phi tưc giận nói: “Vương gia, dựa vào lời nói phiến diện của MặcNgọc, không có nhân chứng vật chứng, sao lại tùy tiện gán tội cho một hộ vệ? Sở Hán từ trước đến giờ trung thành tuyệt đối, cá tính trầm ổn, hắn ở trong phủ bao lâu nay chưa từng phạm phải sai lầm gì.”
Giang Tiểu Lâu thu hết lời nói của mọi người vào tai, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Hách Liên Thắng cười lạnh, trầm giọng nói: “Mẫu thân, con biết người thương Minh Nguyệt quận chúa, nên cũng thiên vị hộ vệ này, nhưng trước mắt mọi người, cũng không thể chối bỏ sự thật như vậy. Mặc Ngọc cô nương, mời cô nương đem đầu đuôi sự việc nói rõ ra.”
Mặc Ngọc cắn chặt môi dưới, cả người run rảy, bộ dáng như chịu đựng kinh hãi cực kỳ, lắp bắp nói không ra lời.
Giang Tiểu Lâu cũng không nhìn nàng, ánh mắt chỉ rơi vào người Sở Hán. Giờ khắc này hiển nhiên Sở Hán cũng hiểu tình hình rất khó khăn, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ bất bình. Giang Tiểu Lâu không tự chủ được nhớ đến lần đầu tiên gặp Sở Hán, hắn là một người giang hồ lạc quan, uống ly rượu to ăn nói lớn tiếng, vô cùng sảng khoái. Hắn có thể vì hài tử vô tội mà không màng danh tiếng, vì báo đáp ân tình của Tạ Liên Thành mà chấp nhận ở bên cạnh mình. Đó vốn dĩ là một người hào sảng, bây giờ đứng trước một đám người quyền quý, tiếp nhận những ánh mắt trào phúng, xem thường.Hắn có thể không cần chịu đựng những chuyện này, nhưng hắn phải nhẫn nại, chỉ vì không thể mang đến phiền phức cho Giang Tiểu Lâu. Nếu Sở Hán phản kháng hoặc chạy trốn, chỉ có thể bị người ta cho rằng sợ tội làm liều, mà Giang Tiểu Lâu là chủ nhân, nhất định phải đứng mũi chịu sào bị người chỉ trích ngàn đời.
Hách Liên Thắng bước lên một bước, ánh mắt bình tĩnh: “Có oan ức gì cứ nói với mọi người, nếu cô nương không nói lời nào vậy thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”
Mặc Ngọc bị ánh mắt âm u của hắn làm cho giật mình, cắn răng nói: “Là hắn, là hắn. Tiểu nữ thấy bên ngoài rất náo nhiệt, nên không nhịn được đi ra ngoài xem, nửa đường bị rơi mất trâm nên bảo nha đầu quay lại tìm, còn mình thì chờ ở đây. Ai ngờ chờ mãi không thấy ai, tiểu nữ nôn nóng, chuẩn bị đi qua hòn giả sơn thì… ai ngờ hắn không biết từ đâu xông đến, ôm lấy cổ của tiểu nữ rồi hôn, còn đè tiểu nữ xuống đất, tiểu nự sợ đến mức hồn bay lên trời… nếu không phải có tì nữ đúng lúc quay lại, chỉ sợ sự trong sạch của tiểu nữ đã…” Son phấn của nàng nhòe nhoẹt, nước mắt như mưa, dáng vẻ vô cùng oan ức.
Thái tử thấy vậy càng nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lẽo liếc về Sở Hán: “Mặc Ngọc cô nương nói vậy có đúng không?”
Sở Hán mạnh mẽ lắc đầu, hắn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, những gì người chung quanh nói hắn đều không nghe được, khi Thái tử hỏi hắn, hắn chỉ muốn vẫy cho văng hết những thứ hỗn độn ra khỏi đầu, thậm chí một câu giải thích cũng không nói được.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy cảnh này đã hiểu, lạnh lùng nói: “Mặc Ngọc cô nương, nói vậy là chỉ có tì nữ của cô nương nhìn thấy?”
Mặc Ngọc vội trả lời: “Phải, nàng ấy tận mắt nhìn thấy.”
Tì nữ vội vã phản ứng cùng chủ nhân của mình, bộ dáng căm phẫn sục sôi: “Vâng, nô tì vừa đến liền nhìn thấy người này lôi kéo cô nương, làm cho áo của cô nương bị xốc xếch, nếu không có nô tì la lớn lên thì sợ là hắn đã thành công rồi.”
Giang Tiểu Lâu không để ý tới đôi chủ tới này, chỉ nhìn Sở Hán hỏi: “Sở Hán, huynh giải thích thế nào?”
Không, dĩ nhiên không phải. Sở Hán xiết chặt hay tay, đầu óc hỗn độn càng trở nên mờ mịt, chỉ có tâm là rõ ràng, biết mình bị oan nhưng không thể giải thích, chỉ có thể để mặc cho nỗi phẫn uất trong lồng ngực không ngừng trào dâng, toàn thân hầu như run rẩy.
Hách Liên Thắng ngày càng đắc ý, lập tức quát lên: “Nếu hỏi không ra thì không cần hỏi nữa. Người đâu bắt lấy hắn.” Mấy tên hộ vệ lập tức bước tới, Sở Hán đã nhịn đến cực hạn, lập tức vung vai hất ngã toàn bộ đám hộ vệ, một người trong đó văng vào hòn giả sơn lập tức thổ huyết, ngã dài trên đất.
“Cuồng đồ to gan, đây là Khánh Vương phủ, không phải nơi để ngươi ra oai.” Bộ dạng Hách Liên Thắng như chịu sỉ nhục: “Các ngươi còn không bắt lấy hắn?”
Lúc nãy bọn hộ vệ vẫn còn do dự, dù sao bọn họ vẫn hiểu con người Sở Hán, ngày thường hắn tính tình hào phóng, tuy rằng có chút thô lỗ nhưng không bao giờ buông thả, chưa từng trêu chọc bất cứ ai, nhưng bây giờ chuyện đến nước này, An Hoa quận vương tự mình ra lệnh, chúng hộ vệ không dám không nghe, chỉ có thể mạnh mẽ nhào đến ép Sở Hán xuống đất. Sở Hán không thể giải thích cho mình, cũng không thể tránh né, chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lấy mình, hô hấp trở nên khó khăn, mặt cũng bị đè xuống sát đất, mùi bùn đất ẩm ướt phả vào mặt.
Giang Tiểu Lâu bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm Hách Liên Thắng, mặt mày lạnh lẽo: “An Hoa quận vương, việc này còn chưa làm rõ, làm sao định tội được?”
Hách Liên Thắng lạnh lùng nhìn nàng một chút, vẻ mặt thong dong: “Minh Nguyệt quận chúa, Mặc Ngọc cô nương là người sắp tiến cung, Sở Hán vấy bẩn nàng ấy, tội danh này không ai gánh nổi. Đừng tưởng rằng ngươi được Hoàng hậu nương nương sủng ái là có thể bất chấp luật pháp. Bây giờ Thái tử điện hạ và hai vị hoàng tử đều ở đây, không lẽ ngươi còn muốn bao che cho hộ vệ của mình sao?”
Sở Hán là thị vệ thân cận của Giang Tiểu Lâu, Sở Hán phạm sai dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu phải gánh chịu, nàng sẽ không thoát được tội danh quản giáo không nghiêm. Nếu làm lớn chuyện, thì Giang Tiểu Lâu chính là kẻ cầm đầu, phải gánh toàn bộ tội danh. Chẳng qua Mặc Ngọc chỉ là mồi nhử, Sở Hán có làm nhục nàng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Mặc Ngọc nói thế nào. Nàng là nữ tử, danh tiết quan trọng nhất, nếu nàng một mực chắc chắn Sở Hán có ý đồ với mình, thì Sở Hán không thể nào thoát được. Với tính tình Khánh Vương, Giang Tiểu Lâu nhất định sẽ bị đẩy ra ngoài làm người chết thay.
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Mặc Ngọc cô nương, ngươi nói hắn đột nhiên nhào về phía ngươi.”
Mặc Ngọc chấn động, vội nói: “Phải.”
Giang Tiểu Lâu cười gằn: “Hôm nay là tiệc mừng thọ Vương gia, bên ngoài có rất nhiều khách, một khi Sở Hán manh động thì sẽ bị phát hiện, hắn sẽ ngu ngốc như vậy sao? Hơn nữa võ công hắn cao cường, ra vào tự do, hắn sẽ dễ dàng mang ngươi đến một nơi an toàn mà thực hiện hành vi của mình, dám ra tay ở nơi có nhiều người lui tới thế này, là vẻ đẹp của ngươi quá mức kinh thiên động địa, hay là đầu óc của hắn bị hỏng rồi, hoàn toàn không khống chế được hành vi của mình? Mặc Ngọc cô nương, lúc nãy ngươi nói tì nữ của mình đi lấy trâm, xin hỏi cây trâm ở đâu, có thể cho ta nhìn một cái không?”
Mặc Ngọc nhất thời nghẹn lại, sắc mặt trắng bệch, cây trâm… chẳng qua là lý do mà thôi, để Sở Hán không sinh lòng cảnh giác, bây giờ biết đi đâu tìm trâm.
Giang Tiểu Lâu vươn tay ra, dưới ánh trăng lòng bàn tay nàng như trong suốt, đôi mắt lạnh lẽo: “Đưa trâm cho ta.”
Mặc Ngọc lập tức co rụt về phía sau, không nói nên lời.
“Cây trâm… cây trâm…” Nàng nhìn về phía tì nữ, tì nữ cũng không dám nói, cuối cùng mới nghĩ ra một câu: “Cây trâm, không tìm được, nô tì sợ cô nương sốt ruột nên vội quay lại.”
“Ồ…” Giang Tiểu Lâu cố ý kéo dài âm thanh, chậm rãi thu tay về, trên mặt là biểu hiện đã hiểu: “Khéo quá vậy, tìm lâu rồi mà vẫn không tìm thấy. Xem ra chúng ta phải lục soát toàn bộ vương phủ, xem rốt cuộc cây trâm bảo bối này rơi ở đâu.”
Thái tử nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt lạnh lùng: “Minh Nguyệt quận chúa, vấn đề không phải là ngươi có tin hay không, mà là tất cả mọi người đều nhìn thấy, không lẽ mọi người đều mù, hoặc là ngươi cho rằng Mặc Ngọc cô nương đang vu oan cho Sở Hán? Bọn họ không thù không oán, tại sao lại muốn làm như vậy? Danh tiết của một cô gái vô cùng quan trọng, người như Mặc Ngọc cô nương, một khi tiến cung nói không chừng sẽ được phụ hoàng sủng ái, hưởng vinh hoa phú quý bất tận, bây giờ xảy ra chuyện này, cũng không có cách nào tiến cung nữa, ngươi cho rằng nàng ta là kẻ ngốc sao?”
Ai sẽ lấy tất cả tương lai tốt đẹp ra để vu oan cho một hộ vệ không thân phận, không quyền thế, đúng là chuyện cười.
Thái tử nói hợp tình hợp lý, mọi người nghe vậy dồn dập gật đầu, chỉ có Khánh Vương phi là không kềm được lo lắng, nhưng cũng không biết giải thích thế nào.
Tam hoàng tử Độc Cô Khắc vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại nhắc nhở nàng: “Minh Nguyệt quận chúa, tuy hộ vệ này đi theo bên cạnh ngươi, nhưng chưa chắc ngươi đã hoàn toàn hiểu được hắn, biết người biết mặt không biết lòng, ngươi không cần ngụy biện cho hắn.”
Độc Cô Khắc là đang nhắc Giang Tiểu Lâu nên thoát khỏi chuyện này, không nên dây dưa nữa, nếu bây giờ nàng bỏ mặc Sở Hán, thanh danh của nàng sẽ bị hao tổn, nhưng còn tốt hơn là kéo đến trước mặt hoàng đế. Nếu còn giải thích, sợ là Thái tử sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài, Giang Tiểu Lâu sẽ bị liên lụy.
Hách Liên Thắng kéo dài giọng nói, nụ cười mang theo vẻ hung tàn: “Minh Nguyệt quận chúa, nghe thấy rồi đó, đừng ôm chuyện này vào người nữa.”
Giang Tiểu Lâu, ngươi cho rằng bỏ mặc Sở Hán thì có thể thoát tội sao, ngày mai khắp kinh thành sẽ truyền ra lời đồn, bên người Minh Nguyệt quận chúa có một hộ vệ háo sắc vô sỉ, hai người luôn đi lại thân thiết, sẽ không tránh được hiềm nghi, người bên ngoài dĩ nhiên sẽ sinh ra nhiều y nghĩ đê tiện. Cho dù ngươi thí tốt giữ xe, cuối cùng vẫn là nước đổ khó hốt, kết cục là thân bại danh liệt.