Đến ngày đưa tang, người chủ trì hô to một tiếng "nâng lên", thế là tám người cùng bước lên nâng quan tài ra khỏi linh đường. Trước cửa có một đội ngũ đưa tang thật dài, thấy quan tài đi ra liền tiến theo sau, tiếng khóc vang vọng khắp trời. Khóc tang cũng là tập tục xưa, nếu lúc đưa tang không có tiếng khóc vang động như vậy thì sẽ bị người đời lên án. Cho nên Tạ Ỷ Chu thuê rất nhiều người khóc thuê đi theo đội ngũ đưa tang, một đường khóc đến nước mắt thành sông. Tạ Ỷ Chu đi đầu tiên, Vương Bảo Trân vẻ mặt bi thương, hai mắt đỏ chót.
Giang Tiểu Lâu nhìn theo quan tài ra cửa, trên mặt luôn mang theo tâm tình phức tạp.
Nhạc buồn vút lên, tiền giấy tung bay, đội ngũ đưa tang vẫn chầm chậm tiến lên, nhưng từ đầu tới cuối Tạ Liên Thành không hề xuất hiện. Giang Tiểu Lâu từ từ quay trở về, Tiểu Điệp và Sở Hán liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo phía sau nàng.
Đi đến trước cửa Kim Ngọc Mãn Đường, Giang Tiểu Lâu dừng bước, đột nhiên ngẩn đầu lên, quả nhiên Tạ Liên Thành đang đứng ở cửa sổ gian phòng trên lầu hai. Ánh mắt của hắn đang xuyên qua đường phố, tựa hồ rơi vào một nơi xa xăm. Chưởng quầy nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vội vàng ra đón, Giang Tiểu Lâu vung tay lên dừng bước hắn lại, đi vào đại sảnh. Nàng đi đến trước cửa phòng, hít sâu một hơi, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
"Tại sao không đi đưa tang?”
Tạ Liên Thành xay người nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, trong mắt như có ánh sáng lóe qua: “Tiểu Lâu, nếu ta đi thì chỉ phá hỏng tang lễ của phụ thân, nàng hiểu không?”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu không phục: “Có phải huyết thống hay không thật sự quan trọng như vậy sao?”
Cả người Tạ Liên Thành đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng chiếu trên gương mặt hắn làm cho vẻ mặt thêm mấy phần phức tạp, hắn chỉ cười nhạt nói: “Đó chẳng qua là cái cớ để công kích thôi, có gì mà phải để tâm?”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta ra ngoại ô giải sầu đi.”
Con người Giang Tiểu Lâu bề ngoài ôn nhu nho nhã, thật ra là người lạnh lùng, người được nàng quan tâm cũng rất ít, nếu mình được nàng để ý một chút thì cũng là chuyện rất hiếm có rồi, Tạ Liên Thành liền quay đầu dặn dò Hoài An: “Đi chuẩn bị xe.”
Hoài An đáp một tiếng, nhanh nhẹn đi ra.
Xengựa một đường xuyên qua đường phố phồn hoa, ra khỏi cửa thành. Bên đường có rất nhiều người đi đạp thanh, đa phần đều là văn nhân nhã sĩ, dắt theo mỹ nhân phong lưu. Xe ngựa càng chạy càng xa, dùng lại trước một gò núi nhỏ tên Lục Bình. Tạ Liên Thành chủ động xuống xe ngựa, đi theo từng bậc thang đá. Dọc theo đường cây cối xanh um, phong cảnh dạt dào, ánh mắt của hắn lại chỉ thẳng tắp mà nhìn phía trước, biểu hiện mông lung, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ở bên cạnh hắn, không nói một lời. Nàng không biết Tạ Liên Thành muốn đi đâu, nhưng nàng biết lúc này tâm tình hắn không được tốt, ít nhất là cũng không thoải mái như vẻ ngoài hắn đang thể hiện.
Đúng vào lúc này, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, lập tức nhìn thấy một tia sáng nhỏ dài xông thẳng đến yếu hầu mình, Sở Hán phía sau không kịp cứu viện, Tạ Liên Thành lập tức ôm Giang Tiểu Lâu vào lòng, trong nháy mắt tránh khỏi tia sáng này.
Hơn hai mươi người mặc áo đen xông đến, Tạ Liên Thành lạnh giọng dặn dò: “Sở Hán, trụ vững.” Hắn thả Giang Tiểu Lâu ra, xông thẳng về phía đối phương. Ánh kiếm trước mắt như ánh sao đầy trời, sát khí phả vào mặt, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy có vô số ánh kiếm bay lượn, mà Tạ Liên Thành vốn luôn luôn lạnh nhạt đã biến mất giữa đám sát thủ.
Động tác của Tạ Liên Thành cực nhanh, trường kiếm của một tên còn ở giữa không trung, ngón tay của hắn đã bẻ gãy yết hầu người đó. Một kẻ bắn tên đã nhắm thẳng vào ngực hắn, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở phía sau đối phương. Trường kiếm của một người vừa rút ra khỏi hông, đột nhiên cổ đã đứt làm hai đoạn. Giang Tiểu Lâu chưa từng thấy Tạ Liên Thành như vậy, hắn luôn luôn ôn hòa, luôn luôn lạnh nhạt, tựa hồ không có gì có thể làm cho hắn nổi giận, cũng không có người nào đáng giá cho hắn động thủ. Nhưng mà đối với đám sát thủ trước mắt, hắn hầu như một chiêu lấy mạng, không chút lưu tình.
Đây là cách đánh liều mạng, không chút phòng ngự, chỉ có tấn công. Trên người hắn đã xuất hiện rất nhiều vết thương to nhỏ,nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, đôi mắt chỉ ngập tràn lạnh lùng, không chút tình cảm.
Đám người áo đen cũng không có ý định lưu lại mang sống, dù võ công Tạ Liên Thành rất cao, bọn họ vẫn không hề sợ hãi nhào tới. Tạ Liên Thành hôm nay cũng không phải vị công tử nho nhã trước kia, trên người hắn mơ hồ có một loại quyết tâm, sát khí từ từ tỏa ra chung quanh. Trong nháy mắt, hắn đoạt được một thanh kiếm, Giang Tiểu Lâu chỉ thấy được ánh kiếm run run, như một con rồng bạc tỏa ra ánh sáng khác thường. Một, hai, mười…, đám người áo đen kiêu ngạo đều ngã xuống, từng giọt máu thấm đẫm xuống một mảng cỏ.
Mỗi một chiêu công kích của Tạ Liên Thành, giống như đang nói lên những thống khổ trong lòng hắn, phảng phất đang nhắc nhở mọi người, không ai có thể đánh bại hắn.
Nhường nhịn Tạ Ỷ Chu, nguyên nhân duy nhất là không muốn Tạ Khang Hà đau lòng, nếu không chỉ với một Tạ Ỷ Chu, không thể nào khiến hắn nhân nhượng.
Sắc mặt của hắn có vẻ vô cùng trắng xám dưới ánh mặt trời, đôi mắt hắn mãi mãi ôn nhu như vậy, chưa từng mang theo ý lạnh. Vốn cho rằng bản tính của hắn là như thế, nhưng hôm nay Giang Tiểu Lâu mới phát hiện ra, Tạ Liên Thành lại xa lạ, đè nén như vậy, hoặc là… trước giờ hắn vẫn che giấu bản thân mình.
Toàn bộ bậc thềm đá đều ngập tràn mùi máu tanh,những người sống sờ sờ đều biến thành tử thi. Không ai có thể ngờ một quý công tử phong độ như Tạ Liên Thành lại có võ công như thế, cũng không ai có thể hình dung động tác giết người của hắn lại lạnh khốc như thế. Cuối cùng một người áo đen lộ ra một tia hoảng sợ, gắt gao trừng mắt nhìn Tạ Liên Thành, tay cầm đao dần run rẩy, sau đó hắn nhào đến trước mặt Tạ Liên Thành, ánh đao lóe lên như chớp. Tiểu Điệp kinh hoảng hét lên một tiếng, Sở Hán đang định tiến lên hỗ trợ, nhưng lập tức người áo đen này liền ngửa mặt ngã xuống, trước mặt hắn có một cái lỗ không ngừng chảy máu.
Ý thức Tạ Liên Thành như bồng bềnh giữa không trung, chỉ cảm thấy trên người lúc lạnh lúc nóng, hỗn độn không rõ, xương cốt toàn thân như muốn vỡ tan, cho nên hắn không ngừng giết chóc, mặc kệ máu tươi thấm đầy mặt, giống như đang muốn dùng máu để gột rửa. Khi tất cả mọi người đã ngã xuống, hắn quay đầu, từng bước đi về phía Giang Tiểu Lâu.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm một tầng máu đỏ, nhìn như ma vương tắm máu, mang theo một loại khí tức tử vong đáng sợ. Tiểu Điệp không tự chủ được nắm lấy tay áo Giang Tiểu Lâu.
Tạ Liên Thành đi xuống một bậc thang đá, đột nhiên cúi người xuống, mãnh liệt nôn mửa.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình. Nàng chỉ muốn biết, rốt cuộc trên người hắn ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu bí mật.
Khi Tạ Liên Thành ngã xuống, Sở Hán đúng lúc đỡ lấy hắn, sau đó phát hiện hắn đã hôn mê, không khỏi nói: “Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”
Giang Tiểu Lâu nhìn đống tử thi kia, thở dài nói: “Phái người đem thi thể đến nha môn Kinh triệu doãn.”
"Vâng."
Theo pháp lệnh Đại Chu, khi bị đạo tặc tập kích thì giết người tự vệ không phạm pháp, nhưng một cuộc ám sát có quy mô lớn như vậy, phỏng chừng Kinh triệu doãn sẽ đau đầu một thời gian dài. Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, lại hỏi: “Ta vẫn nghĩ là công tử nhà huynh không biết võ công.”
Sở Hán cười: “Công tử nhà ta văn võ song toàn, tiểu thư không biết là vì chưa hỏi đến thôi.”
Ai ngờ một quý công tử hào hoa phong nhã lại ẩn giấu những sát chiêu như vậy, so với võ công của hắn, thì Cố Lưu Niên mà Giang Tiểu Lâu luôn e sợ lại chỉ giống như một kẻ khoa chân múa tay.Nếu như được luyện võ từ nhỏ, thì sư phụ của Tạ Liên Thành nhất định xuất thân danh môn, có thể thấy có người đang âm thầm tiêu tốn rất nhiều tâm tư bồi dưỡng hắn…
Giữa lúc Tạ Liên Thành mơ hồ, phảng phất có người nâng hắn dậy, bắt mạch, rót thuốc. Hắn chỉ cảm thấy thân thể rất nhẹ, đến mức như muốn bay lên, sau đó chậm rãi ngửi thấy một mùi thơm thanh lệ, bên tai cũng vang lên rất nhiều âm thanh, lúc đầu thì mơ hồ, sau trở nên rõ ràng. Âm thanh và mùi thơm kia biến mất, linh hồn vốn đang bay lượn cũng bị ép quay trở về thể xác.
Tạ Liên Thành không kềm được phát ra tiếng rên rỉ, đau đớn dâng lên toàn thân.
“Công tử, người tỉnh rồi.” Âm thanh vui mừng của Hoài An vang lên.
Tạ Liên Thành từ từ mở mắt, cố gắng muốn ngồi dậy, Hoài An vội vàng nói: “Công tử, đừng ngồi dậy, người đang bị thương.”
“Bây giờ là lúc nào?”
“Vừa qua khỏi giờ Sửu, Thái Vô tiên sinh đã đến xem qua, nói những người kia bôi độc trên kiếm, nếu không nhờ trong cơ thể người có… Bây giờ công tử nên nghỉ ngơi đi, không thể lao lực nữa. Sớm biết có nhóm sát thủ này mai phục, nô tài cũng theo lên núi bảo vệ người.” Hoài An luôn miệng cằn nhằn một hồi.
Tạ Liên Thành lại cắt lời hắn: “Giang tiểu thư không sao chứ?”
“Không có gì không có gì. Công tử vẫn che chở cho nàng, nàng làm sao có gì được.”
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Giang Tiểu Lâu một thân xiêm y màu tím nhạt, tự mình bưng thuốc đi vào. Mùi thơm thanh nhã truyền vào mũi hắn, khiến trong lòng hắn chợt trở nên mềm nhũn.
Nhìn thấy Tạ Liên Thành tỉnh rồi, Giang Tiểu Lâu vui mừng: “Không sao rồi chứ?”
Đôi mắt Tạ Liên Thành như có ánh mặt trời ấm áp, từ từ gật đầu: “Ta không có gì, không cần phải lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, giết người thì nàng nhìn nhiều lắm rồi, còn chưa thấy cách chiến đấu liều mạng như vậy, Tạ Liên Thành giống y như đang không cần mạng, võ công của hắn cao hơn đám sát thủ đó, vốn có thể không cần tốn nhiều sức lực, có lẽ hắn chỉ đang phát tiết oán hận trong lòng. Âm thanh của nàng vô cùng ôn nhu: “Sau khi huynh bị thương, bọn ta liền đưa huynh đến chỗ Thái Vô tiên sinh dưỡng thương.”
Tạ Liên Thành nhìn chung quanh, quả nhiên thấy hoàn cảnh rất xa lạ, liền khẽ gật đầu: “Đa tạ nàng.”
Giang Tiểu Lâu tươi cười, quay đầu nói với Hoài An: “Thái Vô tiên sinh vừa thay đổi đơn thuốc, ngươi đi tìm Tiểu Điệp, bảo nàng ấy lấy cho ngươi.”
Hoài An giật mình, trả lời: “Vâng.”
Chờ Hoài An đi ra ngoài, Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành uống thuốc, nhỏ nhẹ nói: “Huynh nằm một chút đi.” Không đợi Tạ Liên Thành mở miệng, Giang Tiểu Lâu liền thu dọn chén thuốc đi ra ngoài, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Quả nhiên Hoài An đang chờ ngoài hành lang, Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Tạ phu nhân đang ở đâu, dẫn ta đi tìm bà ấy.”
Vốn nàng muốn hỏi Tạ Liên Thành, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn nuốt xuống, nàng không hiểu tại sao mình lại chọn cách đi đường vòng để tìm hiểu sự thật, chỉ là hiện tại nàng thấy không phải là thời cơ nói với Tạ Liên Thành.
Hoài An do dự: “Không phải nô tài không chịu, mà phu nhân đã chính thức xuống tóc xuất gia, không còn là người trong chốn hồng trần nữa.”
“Ta mặc kệ bà ấy xuất gia hay chưa, con trai bà ấy ra nông nỗi này, ta nhất định phải gặp bà ấy. Bây giờ, lập tức.” Đáy mắt Giang Tiểu Lâu như tóe lửa, giọng điệu vô cùng kiên định.
Tự đáy lòng Hoài An vẫn hơi sợ mỹ nhân này, mỗi lần nàng mỉm cười là làm cho hắn cảm thấy lạnh hết cả người. Nét cười của nàng rất chân thành, nhưng đuôi mày khóe mắt mang theo nét âm lãnh, trong tao nhã tỏa ra tầng tầng sát khí, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bị nàng ép đến hết cách, cuối cùng Hoài An phải nói ra phương hướng của Từ Tế Am. Giang Tiểu Lâu lập tức dẫn theo Tiểu Điệp đi thẳng đến đó. Bao nhiêu năm qua, Tạ Liên Thành vẫn luôn là người trầm tĩnh, vô số khó khăn gian khổ đã rèn luyện cho hắn trở thành một người kín đáo, dù bên ngoài rất ôn hòa, nhưng lại ít có ai tiếp cận được nội tâm hắn. Bây giờ tất cả đã trở nên bất thường, Giang Tiểu Lâu có thể cảm nhận được cho dù nội tâm đối phương như sóng cuộn dâng trào, thì ngoài mặt cũng không thể hiện ra chút gì.
Bên ngoài Từ Tế Am có hai cái hồ nhỏ, bóng cây đung đưa lay động, phía đông có một ngọn đồi đất, xem ra vô cùng hoang vu. Gió từ ngọn cây thổi qua, mấy chiếc lá khẽ chao lượng, cả khu vực mang dáng vẻ tiêu điều, khiến lòng người dâng lên cảm giác thê lương. Một trung niên nữ tử mặc ni bào đang đứng dưới tán cây, không biết vì sao mình không thể tiếp tục tụng kinh, chỉ có cảm giác bồi hồi từ trong đáy lòng dâng, lên, như có cảm giác bất thường. Tháo chuỗi phật châu trên tay ra, đọc thầm mấy câu kinh phật, nhưng ngày càng phập phồng thấp thỏm.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mới nghe thấy một tiểu ni cô bẩm báo: “Sư thái, bên ngoài có người cầu kiến.”
“Đã tối rồi, nói là bần ni không gặp khách.”
Tiểu ni kia ấp úng: “Người khách đó nói mình là Minh Nguyệt quận chúa, có chuyện quan trọng cần gặp ngài.”
Tạ phu nhân, không, bây giờ phải gọi bà là Tịnh Không sư thái, Tịnh Không nhíu mày, nhớ đến gương mặt ôn nhu mỹ lệ của Giang Tiểu Lâu, không tự chủ được liền thở dài: “Để cô ta vào đi.”
Giang Tiểu Lâu đi vào sân, nhìn thấy Tạ phu nhân một thân vải thô, vẻ mặt có chút lạnh nhạt: “Bây giờ tiểu nữ nên gọi người là phu nhân, hay là sư thái?”
“Gọi ta là Tịnh Không đi.”
“Được, tiểu nữ đã đến đây thì sẽ nói thẳng, Tịnh Không sư thái, người có biết hôm nay đại công tử bị người ta ám sát, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc?” Giang Tiểu Lâu không chớp mắt mà nhìn nữ nhân trước mặt.
Phật châu trên tay tịnh Không đùng một cái rơi xuống đất, vẻ mặt khó tin, không kềm được tiến lên một bước, nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu hỏi: “Bây giờ nó sao rồi?”
Tịnh Không mới vừa rồi còn lạnh nhạt, bây giờ hai mắt tràn ngập căng thẳng bất an, rõ ràng là rất quan tâm con trai mình, tại sao lại trốn đến am ni cô? Giang Tiểu Lâu hơi nheo mắt, hít sâu một hơi mới chậm rãi nói: “Sư thái, tiểu nữ không biết Tạ công tử có thân phận gì, chỉ biết thân phận đó đã mang đến uy hiếp rất lớn, nếu người đồng ý nói hết mọi thứ ra, thì có lẽ sẽ tìm được hung thủ muốn ám sát huynh ấy.”
Ban đầu Giang Tiểu Lâu cho rằng đám thích khách đó nhắm vào nàng, nhưng sau đó lại phát hiện những người kia chỉ nhắm vào Tạ Liên Thành. Không tiếc sử dụng một đám tử sĩ võ công cao cường đi lấy mạng hắn, vậy thì thân phận của Tạ Liên Thành rất đáng nghi.
Tịnh Không nghe được câu này, mơ hồ đoán được Tạ Liên Thành đã không sao, từ từ khôi phục vẻ bình thường: “Không chừng chỉ là một đám vô lại thôi, nó chỉ là thương nhân thông thường, lại có ai muốn giết nó?”
Giang Tiểu Lâu thấy rất rõ, trong nháy mắt, trên mặt Tịnh Không xuất hiện sự khác thường, nàng cũng không vạch trần, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu người không chịu nói ra, chuyện này nhất định sẽ còn lặp lại, đến khi đó cũng không ai cứu được Tạ công tử. Lời của tiểu nữ đã hết, cáo từ.”
Nàng nói xong câu đó, một lúc lâu cũng không thấy đối phương có phản ứng, Giang Tiểu Lâu cười nhạt, không chút lưu luyến xoay người rời đi. Nhưng khi nàng ra đến ngưỡng cửa, Tịnh Không đột nhiên nói: “Chờ một chút, ta có lời muốn nói.”
Giang Tiểu Lâu xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tịnh Không sư thái.
Tịnh Không cắn răng: “Tất cả chuyện xảy ra đều có liên quan đến cô, cho nên cô không thể bỏ mặc nó.”
Giang Tiểu Lâu kinh ngạc sững sờ: “Có liên quan gì đến tiểu nữ?”
Tịnh Không hít sâu một hơi, đáy mắt mơ hồ có hàn ý: “Liên Thành là một đứa bé yên tĩnh, nó biết mình phải làm gì, không nên làm gì, chưa từng phạm sai lầm. Bất kể chuyện làm ăn phát triển đến mấy, nó vẫn là một thương nhân thành thật, không chen vào triều chính, không xảy sinh xung đột với quý nhân triều đình, đó là lời hứa của nó. Nhưng bây giờ nó vì cô nương mà phá lệ, để lộ tung tích, bị người ta theo dõi, cho nên mới bị truy sát. Cô nương không thể trốn tránh trách nhiệm, mà phải ở bên cạnh chăm sóc nó.”
Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương, bóng đêm như sương, đôi mắt nàng cũng như nhiễm một tầng sương mù: “Sư thái, tiểu nữ không hiểu ý người.”
Tịnh Không ảm đạm nở nụ cười: “Trước kia ta ngăn cản cô nương và Liên Thành qua lại, cô nương cho rằng vì ta không thích cô sao? Không, cô nương là một nữ tử xinh đẹp kiên cường, rất xứng đôi với Liên Thành. Lý do ta ngăn cản, là vì cô nương sẽ mang đến phiền phức và nguy hiểm cho nó. Ta biết, cô nương là một nữ tử có dã tâm, không cam lòng làm một nữ thương nhân, sẽ tìm đủ mọi cách để trèo lên cao, nhưng mà Liên Thành nó…”
Giang Tiểu Lâu càng nghe càng mơ hồ, nhưng dường như có một tia sáng len lỏi vào đầu nàng, soi sáng tâm tư hỗn độn: “Ý người là thân phận của Tạ Liên Thành đặc biệt…”
Tịnh Không chậm rãi gật đầu: “Nó không nên chen vào chính sự, càng không nên đối đầu với những người quyền quý. Gần đây nó điều tra quá nhiều, cho nên gặp phải bất trắc. Nếu không phải cô nương, nó vẫn còn che giấu rất tốt, không bị người ta phát hiện, không phải sao?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tịnh Không, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Tiểu nữ hiểu rồi, xin lỗi.”
Tịnh Không nhìn bóng lưng nàng rời đi, viền mắt hơi đỏ, chợt ngã quỵ xuống đất, hướng về phía đông dập đầu: “Phật tổ, xin người phụ hộ cho con trai con, để nó một đời bình an vô lo.” Nói xong, lại dập đầu máy cái, nước mắt chảy dọc theo hai gò má gầy gò.
“Bí mật kia, xin Phật tổ từ bi để cho nó mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng…”