Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 8

“Trời ơi là trời, nhìn coi ông đã gây nên tội nghiệt gì nè!!!” – Tôi bi phẫn gào rống!

Trong không trung hoang vu, chỉ nghe thấy mấy tiếng “Tội nghiệt gì nè tội nghiệt gì nè tội nghiệt gì nè…” văng vẳng khắp dưới chân núi.

Hỏng bét.

Tôi không kịp bịt mồm mình lại, lỡ miệng kêu lên thành tiếng mất rồi.

Một ánh nhìn lập tức bắn sang đây, ngay giây kế tiếp tôi và hắn ta liền bốn mắt nhìn nhau.

Hai tròng mắt của tôi suýt tí nữa thì lọt ra ngoài luôn rồi!

Tôi dốc toàn lực, bất chấp việc cơn buồn mửa đã dâng lên tới tận cổ họng rồi, vẫn quyết tâm quay đầu đi chỗ khác, tình hình lập tức đổi lại thành tôi với cậu thiếu niên đẹp như búp bê sứ kia mắt to trừng mắt nhỏ.

Ôi, thấy đỡ hơn nhiều rồi nha.

Cậu ta tròn xoe mắt nhìn tôi, trên làn da trắng mịn như sứ kia chợt phơn phớt ửng hồng, hình như bị tôi làm giật mình rồi, cậu cuống quít trốn ra sau lưng thằng cha kia, núp núp ló ló: “Yêu quái?”

Tôi hối hả xua tay: “Không phải, không phải. Tôi là người tốt, không, tôi là yêu tinh tốt mà. Tôi không có ăn thịt người, cũng không có hút tinh khí huyết mạch gì của con người đâu, cũng chẳng cướp cô dâu hay lẻn vào nhà người khác làm bậy cả, lại càng không bày trò nghịch ngợm gì hết. Tôi hoàn toàn hổng có làm cái gì hết á, cậu yên tâm đi.”

Tôi xổ một lèo hòng làm sáng tỏ nguyên tắc của chính mình, đặng mà đừng có hù cho cậu ta sợ chết khiếp.

Ấy vậy mà tên kia lại cứ thích xía mỏ vào: “Vậy thì cậu còn sống để làm gì?”


Cái… Cái câu này là tôi hỏi anh mới phải đó, có biết chưa hả?

Tôi cười hềnh hệch như mấy đứa bại não, cố gắng tránh né việc nhìn vào mặt hắn ta.

Thế mà hắn nào có chịu buông tha cho tôi, lại còn cố tình dí sát cái mặt vào tôi, thấy tôi né như né hủi, mới hỏi: “Cậu chê mặt tôi xấu xí quá hả?”

Không… Tôi lắc đầu nguầy nguậy, thật ra thì tôi không nghĩ cái thứ đó xứng đáng được gọi là mặt đâu.

Gượm đã!

Nhìn sơ thì có vẻ như bọn họ là người tu đạo, có lẽ nào, có lẽ nào muốn hạ thủ với tôi?

Cậu thiếu niên đứng sau lưng hắn đang chớp chớp mắt nhìn tôi kia, xem ra cũng không đáng ngại lắm, chỉ có cái tên này là khó đối phó thôi.

Tôi thật tình sợ hắn lắm đó.

Đừng có mà cười nhạo tôi, cứ thử dòm cái bản mặt đó đi rồi coi ai bỏ chạy trước tiên biết liền hà!

Kỳ thật trông đẹp như tiên hay xấu như ma đều không thành vấn đề, xấu như ma thì tôi cóc thèm nhìn, mà đẹp như tiên thì tôi chết mê chết mệt thôi. Vấn đề ở đây là hắn lại cứ phải mang cái bản mặt hai trong một ấy mới chịu cơ, tôi tin rằng bất kể là người hay yêu mà lỡ nhìn thấy rồi thì cũng sẽ lên cơn động kinh cả thôi.

Có thể lý giải thành thế này nè, mặt mũi trông như vầy rồi, thì cần chi ba cái bửu bối phép thuật nữa? Cứ trưng cái bản mặt ấy ra thôi là đã thừa sức càn quét sạch sẽ yêu ma rồi. Chỉ cần hắn ta mà sấn lại gần thêm tí nữa, rồi nhìn tôi đắm đuối hé miệng cười duyên thôi, thì 99% là tôi sẽ tan thành mây khói ngay tắp lự á.

Tôi ngó dáo dác xung quanh, bên trái là bờ hồ và một lối đi, bên phải chính là cái hồ, trước mặt là một tên “hai mặt”, sau lưng là vách núi đá. Tôi biết phải làm sao đây?

Xem ra, chỉ còn nước trốn đi bằng đường thủy thôi.

Thiếu niên xinh như búp bê sứ nọ kéo kéo vạt áo thằng cha kia, dường như có điều chi muốn nói.

Vẫn giữ nguyên thái độ khinh miệt như từ nãy đến giờ, tôi tức tốc chớp lấy thời cơ, búng người cái véo phi thẳng vào hồ nước.

Khi đang treo mình giữa không trung, tôi thấy được mặt hồ dưới kia, phản chiếu ánh trăng bàng bạc, tôi xoay một vòng gập người lại hít một hơi co chân lại chuẩn bị nhào đầu xuống dưới nước!


Qua một lúc lâu sau, vẫn chưa cảm nhận được cái sự lạnh lẽo của nước hồ trên da mình.

Tôi nghi hoặc mở mắt ra nhìn, mặt nước, ngay đằng trước tôi rõ ràng chính là bề mặt sóng sánh muôn thuở. Rồi lại dòm ngó xung quanh, tất cả đều y như cũ.

Mới rồi tôi đã chạy đà vững vàng, bật lên mạnh mẽ, góc độ lao xuống cũng hết sức hợp lý, cao độ càng không phải nói tới, tư thế trong không trung cực kì ưu nhã, lộn mèo xoay người hết sức thần tốc, lúc tiếp nước cả người tạo với mặt nước một góc vuông chín mươi độ, chỉ còn thiếu mỗi một bước nữa là làm bọt nước bắn lên tung tóe thôi.

Động tác kỹ thuật hoàn chỉnh đến như vậy, nhưng vì cớ gì, tôi lại chẳng rơi xuống nước được?

Tôi quay đầu lại nhìn trong khi vẫn đang bị mắc kẹt giữa lưng chừng trời, liền trông thấy trên nửa bên mặt vừa hoàn hảo lại mỹ miều của anh đẹp trai nửa vời kia, con mắt trái của hắn ta đang phát ra ánh hào quang lạ kỳ.

Là mắt thần bẩm sinh sao?

Thôi xong đời rồi!

Nghe đâu người bẩm sinh đã có đôi mắt mang năng lực đặc biệt này, thì có thể quan sát mọi việc trong thiên hạ, nhìn thấu bản chất của vạn vật.

Chưa hết đâu nha, từng có chị gái tinh linh hoa nào đó còn kể rằng, mắt thần là bảo bối giúp tăng cường pháp lực, người sở hữu mắt thần mỗi khi triển khai pháp thuật, sẽ có thêm ưu thế mà người tu đạo bình thường hoàn toàn không thể nào sánh kịp.

Ví dụ thế này nhé, lúc hát hò á, dù bạn có rống bể cổ, cũng không thể nào đọ được với cái người sử dụng dàn ampli hi-end cực khủng về âm lượng được đâu.

Sao cơ, ca hát không phải dùng để so coi giọng ai to hơn à?

Vớ vẩn.

Tinh túy của karaoke, còn chẳng phải thi nhau xem ai hát cho đối thủ té xỉu trước thì thắng hay sao?

Điều quan trọng nhất là, mắt thần có sức uy hiếp cực lớn đối với bọn yêu quái chúng tôi. Con yêu tinh nào bị mắt thần tia trúng, thì cũng giống như con người bị rắn độc dòm ngó vậy đó. Cho dù lòng bạn không ngừng hò hét hãy chạy đi, nhưng hai chân thì cứ quíu lại còn chạy gì nổi nữa đây!

Chỉ là, mắt thần cho dù có toàn năng tới đâu, cũng chưa từng nghe nói nó có thể giam giữ người ta trong không trung như vậy nha.


Tôi chậm rãi đưa mắt dòm xuống dưới, mới phát hiện ra có hai cánh tay đang ôm chầm lấy bộ phận có vẻ như là thắt lưng của tôi.

Chủ nhân của đôi tay ấy, chính là cái kẻ sở hữu mắt thần kia.

Hắn ta cố định tôi lại ngay trên mặt hồ trong một tư thế rất chi là quái dị.

Ngay sau đó, người tôi bị xoay phắt lại, mặt đối mặt với hắn, hình thành nên tình trạng tiếp xúc ở cự li cực gần. Mắt hắn sáng quắc như đuốc, không chỉ bởi sự tồn tại của con mắt thần kia, mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì vẻ hứng thú dạt dào đang hiện rõ trên gương mặt hắn.

Tôi chết mất thôi!

Cái mặt gớm guốc quá đi!

Tim tôi muốn ngừng đập tới nơi rồi nè!

Chào nhé, thế giới có dàn mỹ nhân mà tôi yêu!

Sắp hồn phi phách tán rồi, vĩnh biệt kiếp sống yêu tinh!

Môi hắn ta khẽ mấp máy, hình như tính nói gì đó, vòng tay càng siết chặt lấy eo tôi hơn.

Tôi khiếp đảm chỉ biết nín khe.

Ngay đúng lúc đó, từ phía vách núi Bình Tâm xa xa bỗng truyền tới tiếng chuông ngân báo hiệu đã đến thời khắc nửa đêm – 0 giờ.

Hai cánh tay ôm cứng ngắc lấy tôi nãy giờ chợt buông lỏng ra, tôi rơi cái tủm xuống mặt nước bên dưới, giây phút nước bắn lên tung tóe cũng là lúc tôi đầm mình vào trong nước.

Mặt nước trong như gương, ánh trăng sáng ngời, bởi vậy nên tôi có thể theo dõi từng động tĩnh của gã kia, hay nói đúng hơn là tôi và hắn chưa từng rời mắt khỏi nhau.

Vẻ mặt của hắn mới ngộ làm sao, dường như hết sức ngỡ ngàng ấy. Sau đó hắn cúi đầu xuống, ngơ ngác nhìn hai tay đang trống không của mình.

Tôi cũng ù ù cạc cạc theo luôn.


Bên dưới lòng hồ sóng ngầm cuộn trào.

Tôi bị dòng nước xô đẩy tới lui, chẳng mấy chốc đã bị cuốn đi theo một hướng chẳng xác định được.

Chỉ duy có vẻ ngơ ngác trên gương mặt người ấy là hằn sâu vào trong tâm khảm tôi.

Thôi bỏ đi, đừng nghĩ tới hắn nữa. Tôi an ủi chính mình, phó mặc cho số phận, cũng là một thú vui tao nhã mà.

Cơ mà nếu nói thật thì, nước chảy bèo trôi mặc dù là một cụm từ có vẻ lãng mạn sến súa đấy, nhưng trên thực tế thì nó lại rất chi là cụ thể, sặc mùi khoa học viễn tưởng và cực kì giàu sức tưởng tượng.

Tôi mắc kẹt giữa dòng nước cuồn cuộn nên rất khó để giữ được thăng bằng, bị cuốn qua bên này rồi lại lộn nhào qua bên kia, xây xẩm cả mặt mày, sau cùng không còn cách nào để duy trì hình người được nữa, ‘phụp’ một tiếng khôi phục lại nguyên dạng.

Sau đó tôi mới phát hiện, hóa ra ở trên dòng sông mang tên Tấn Giang này, sống thật với chính mình mới là con đường thích hợp nhất dành cho tôi.

Tôi dứt khoát giang rộng thân thể ra, tạo thành một lớp bột trắng nhách trôi lều bều trên nước.

Nhờ vậy tôi có thể dần dần nắm được bí quyết để giữ thăng bằng trong khi trôi rồi, chẳng hạn như phải phân bố sức nặng của mình cho đều, như vậy mới không bị lật úp xuống, hoặc như trải ra càng mỏng càng tốt, như vậy mới có thể nổi trên mặt nước để mà ngắm nhìn trời mây được.

Cơ mà, trạng thái này của tôi không ngờ lại thu hút sự chú ý của không ít ngư dân ven hồ, bọn họ lựa chỗ nước chảy êm đềm nhất để mà đứng, rồi bỗng rít gào như điên, tôi nằm trên mặt nước cười hô hố, nhân tiện phô bày ra những dáng nằm có sức sát thương cực mạnh với bọn họ.

Đầu tiên tôi tạo thành hình chữ H.

Quần chúng liền làm ra vẻ như gái nhà lành bị ghẹo.

Một hồi sau tôi đổi sang hình số 3, rồi kế đó là hình chữ P.

Quần chúng tỏ vẻ e thẹn, cái thứ dâm loạn gì đây!

Thế là tôi tiếp tục tạo thành hình chữ S, xong lại tới hình chữ M.


Quần chúng lại càng ngượng ngập hơn, thi nhau ném đá tới tấp vào giữa lòng sông~~~~

Bó tay luôn, tôi không thể làm gì khác hơn là biến trở lại thành hình người ẩn mình xuống dưới đáy nước để người ta không còn nhìn thấy mình nữa.

Quần chúng bỗng rú lên đầy phẫn nộ, Tấn Giang lại động kinh rồi!!!

Ngay trong ngày hôm ấy, tôi đã sáng tạo nên vô số phiên bản truyền kỳ cổ tích về loài yêu tinh thủy quái ở miền sông nước, chẳng qua lúc ấy tôi còn chưa hay biết gì thôi.