Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 23

Giọng ca ấy cứ văng vẳng bên tai, loáng thoáng mơ hồ huyền ảo, tôi không ngăn được bước chân mình, di chuyển về phía phát ra giọng ca ấy.

Mới đầu còn nghĩ đã muộn thế này rồi, rốt cục là ai đang ca hát?

Nhưng khi từ tốn lắng nghe, tôi chỉ còn cảm thấy được rằng giọng hát này quá đỗi mê ly, làm tôi quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ biết tiến về phía đó mà thôi.

Dưới chân va vấp đủ thứ, mấy lần suýt té nhào, ấy thế mà tôi vẫn không hề bận tâm, cứ cắm đầu cắm cổ chạy đến nơi bắt nguồn giọng hát.

Mặc dù ở nơi nào đó sâu trong tâm hồn tôi đã lờ mờ nhận ra điều bất thường, tại sao tôi không dừng chân lại được?

Thế nhưng cơ thể vẫn không tuân theo trí óc, chỉ biết chạy và chạy mà thôi.

Không biết đã đi bao xa rồi.

Khung cảnh trước mắt thật bao la, giữa rừng cây có một bãi cỏ nho nhỏ, ngay chính giữa có một đống lửa không biết do ai nhóm lên, ngọn lửa liếm láp dưới đáy chiếc nồi sắt treo bên trên, tiếng ca đầy mê hoặc kia phát ra từ bên trong nồi.

Bước tới gần, tôi trông thấy nước trong nồi đã sắp sửa sôi, giọng ca nương theo chỗ nước đang từ từ sôi ùng ục ấy mà rộn ràng vang lên, âm thanh đứt quãng, bởi vì chỗ nước ấy sôi một cách chẳng có tí quy luật nào.

Đây là cái gì vậy?

Rốt cục tôi cũng hoàn hồn lại.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, một lực tác động nhẹ nhàng đẩy tôi ngã ra đất. Không thể chống đỡ nổi, tôi văng xuống đất như mảnh ngói, còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị một bàn chân nhanh nhẹn giẫm lên lồng ngực, cú đạp không mạnh cũng không nhẹ, một ánh mắt chăm chú săm soi tôi…

Tôi cũng ngước lên nhìn người này… Đại mỹ nữ đó nha!!!!

Gương mặt khả ái đoan trang, rạng rỡ hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời đêm nay, tôi vừa nhìn một cái đã không dứt mắt ra được!

Cơ mà, nhìn kỹ lại lần nữa thì, người đẹp này trông mới quen mắt làm sao. Sau đó tôi mới nhận ra hóa ra là kẻ thù của mình, chính là kẻ thủ ác đã ném tôi vào lò luyện đơn kia đây mà.

Chẳng qua tôi chẳng mảy may bị kích động, đằng nào thì những chuyện thế này hình như cũng không phải mới xảy ra lần đầu.


Huống chi kẻ thù này lại xinh đẹp như vậy, làm thang đo nỗi hận trong tôi tụt vèo vèo xuống mức xấp xỉ bằng không luôn rồi.

Chỉ có điều là cứ nhớ lại cảnh cô nàng miệng cười chúm chím thẳng tay ném tôi vào miệng lò kia, là trong lòng tôi lại thấy rét căm.

Thế nhưng khi giai nhân cúi đầu xuống nhìn tôi, mái tóc suôn dài đen nhánh của nàng xõa xuống tỏa ra làn hương man mác, xua tan đi mọi khiếp sợ trong tôi, đổi lại còn khiến lòng tôi thấy phơi phới tươi vui.

Muốn sàm sỡ tôi ư? Muốn làm nhục tôi ư? Muốn SM tôi ư?

Tôi vội vàng nằm thẳng cẳng, bày ra tư thế ‘xin mời hưởng dụng’ đúng chuẩn.

“Là nó à?” – Người đẹp ấy thế mà lại chẳng tỏ vẻ gì là hứng thú với thân xác tôi cả, chỉ hỏi thế thôi.

Dĩ nhiên tôi biết người nàng hỏi chẳng phải là mình rồi.

“Đúng vậy.” – Một giọng nói lạnh tanh vang lên.

Tôi cố ngoái đầu lại, liền trông thấy một gương mặt có thể xem như người quen, Tăng Ảnh. Gã không phô trương như người đẹp trước mắt này, chỉ đứng ở một góc tối tăm.

Nói xong lời này, gã mới bước ra ngoài sáng, đi đến trước cái nồi nọ, ngón tay vừa giơ lên, một thứ lóng lánh như đá quý vọt ra khỏi mặt nước bay vào tay gã, mà giọng ca mơ hồ ban nãy cũng lục khục vài tiếng rồi tắt lịm.

“Đạp ca* thạch, dẫn yêu nghiệt.” – Giai nhân cười duyên mà nói – “Gặp nước sôi liền hát vang, thú vị biết bao.”

Tăng Ảnh vô cùng thức thời, lập tức dùng hai tay dâng lên đá quý: “Theo như ước định lúc trước, mời Vân cô nương nhận lấy.”

“Đa tạ nhé.” – Mỹ nhân cũng không khách sáo mà cầm lấy ngay, rồi đáp lại bằng một nụ cười khuynh thành – “Gọi tôi Vân Thoa là được. Có điều, đây là thứ gì vậy?”

Tăng Ảnh trả lời: “Con tiểu yêu này là do môn phái tôi tình cờ thu nhận, chẳng hiểu sao lại chạy trốn được đến tận đây, cũng nhờ có cô nương giúp đỡ, nên mới bắt lại được.”

Gì mà bắt lại hả, ta đây cóc có phải vật sở hữu của các ngươi nhé! Tôi căm phẫn định phản bác.

Tăng Ảnh lại hơi khom người cúi chào: “Vân cô nương. Nếu như đã tóm được tên đầy tớ này rồi, thì tại hạ xin cáo lui trước.”

Gã còn chưa nói xong, bỗng đâu có một tấm lụa trắng quấn lấy cả người tôi, trói kín mít lại, chặt thít, chỉ chừa có hai con mắt lộ ra ngoài. Không ngờ là do Vân Thoa làm, cô nàng miệng cười e ấp: “Đi cẩn thận, không tiễn.”

“Vân cô nương, cô trói nó lại như vậy, tại hạ biết mang nó đi bằng cách nào đây?”

“Anh muốn mang nó theo?” – Vân Thoa thảng thốt hỏi lại.

“Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận trước rồi sao? Cô giúp tôi lên núi bắt yêu, tôi tặng cô đạp ca thạch.” – Tăng Ảnh nén giận nói.

Vân Thoa gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã giúp anh lên núi bắt quái, anh cũng trả công tôi bằng đạp ca thạch rồi, tiền trao cháo múc.”


“Vậy nên, tại hạ mới định rời đi đây.”

“Tôi cũng mới nói xong, không tiễn mà.” – Vân Thoa nhoẻn miệng cười tươi rói.

Tăng Ảnh coi mòi đã đoán được ý đồ của Vân Thoa, nét mặt lập tức đanh lại.

Vân Thoa thủng thẳng lên tiếng: “Yêu quái sau khi bắt được, thuộc về tay ai, hình như trong nội dung giao dịch không có nói đến đúng không nào.”

“Vân cô nương muốn sao mới chịu cho qua?” – Tăng Ảnh bấm bụng hỏi lại.

“Tôi muốn biết, long tiên – bảo vật bí ẩn tôn quý nhất của phái Bế Phong, được cất giấu ở nơi đâu.”

Tăng Ảnh lưỡng lự một hồi, mới đáp: “Long tiên chỉ là truyền thuyết…”

“Anh không cần phải gạt tôi, thật ra tôi đã trông thấy bộ dạng Tiểu Hắc lúc trở về rồi. Bỏng tới mức độ đó, chỉ có thể là long tiên.”

Tăng Ảnh sau cùng mới chịu nói ra: “Long tiên không còn nữa rồi.”

“Sao cơ?” – Giọng Vân Thoa bỗng chốc được đẩy cao lên tám quãng.

“Tôi đã đi xem xét, long tiên đã bốc hơi hết rồi.”

Vân Thoa nhìn gã lom lom, như đang đánh giá xem gã có đang nói dối hay không, rốt cục mới lắc đầu, “Trên đời không thiếu những vật thần bí, long tiên đã hết, ấy là số mệnh. Thế nhưng tôi vẫn phải tự mình kiểm tra mới được. Nói cho tôi địa điểm.”

Tăng Ảnh nêu lên một vị trí.

Quả nhiên chính là nơi mà bọn tôi đã ghé qua.

“Vân cô nương, được rồi chứ?” – Tăng Ảnh dè dặt hỏi ướm.

Vân Thoa buông tay ra, lực đỡ tôi cũng biến mất, làm tôi phải loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.

Tăng Ảnh không giấu nổi tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tay hắn còn chưa kịp đụng đến một góc áo của tôi, Vân Thoa đã đột nhiên lại hỏi: “Hà chưởng môn đã gặp phải chuyện gì?”

Tăng Ảnh như bị đứng hình: “Vân cô nương sao lại hỏi vậy?”

“Long tiên bốc hơi, vấn đề nghiêm trọng đến nhường này, vậy mà chưởng môn Hà Đồng lại để anh đi tra xét chứ không tự mình đi, nói thế nào cũng thấy phi lý.” – Ánh mắt Vân Thoa nhoáng cái trở nên vô cùng sắc bén – “Tôi bế quan hết mấy ngày để giúp ông già kia trị thương, không màng thế sự, chi bằng anh kể tôi nghe thử xem.”

Vân Thoa nhạy cảm thật, Tăng Ảnh coi bộ cũng biết giấu không nổi nữa rồi, nên mới đem chuyện Hà Đồng bị Tiểu Hắc bắt nhốt vào trong cuộn tranh kể lại.


Làm sao mà Tăng Ảnh biết được việc này thì tôi không rõ, cơ mà gã với Hà Đồng hình như có một phương thức liên lạc riêng nào đó, nên hẳn là cũng không khó khăn gì.

Vân Thoa nghe xong, mới gật gù: “Người đưa Lý Sơ và Tiểu Hắc quay về Bình Tâm Nhai là sư huynh, nếu Tiểu Hắc không giữ cuộn tranh ấy, vậy thì đoan chắc là Vu Kính đã mang cất nó vào mật thất rồi.” – Cô nhìn ra chỗ khác, lại nói – “Thế, anh không đi cứu chưởng môn, mà lại chạy tới đây mè nheo tôi đòi bắt con tiểu yêu này, là vì cớ gì? Xem chừng con tiểu yêu này có gì đó đặc biệt rồi?”

Tăng Ảnh nhất thời mím chặt môi, không hé một lời.

Vân Thoa nói một cách tỉnh bơ: “Thôi vậy, con yêu quái này trông cũng thú vị phết, tôi mang đi nhé.”

Rốt cục Tăng Ảnh cũng chịu mở miệng: “Vân cô nương, con yêu này là do sư phụ cử tôi đến bắt, tôi không dám trái quyền mà để cô làm vậy được.”

“Vậy cũng chả sao,” – Vân Thoa vẫn giữ thái độ hết sức ôn tồn – “Tôi cũng không làm khó anh nữa. Hai ta cứ đợi đi, một khi môn chủ của anh toi mạng, thì nó tất thuộc về tôi.”

Tăng Ảnh đanh mặt lại, thật lâu sau mới nói: “Con tiểu yêu này đã từng bị nhốt vào mật thất của chưởng môn, sau đó lại trốn thoát được, tại hạ cho rằng, nếu muốn tìm ra mật thất của chưởng môn Bình Tâm Nhai, ắt hẳn phải nhờ tới nó rồi.”

“Thì ra là thế.” – Vân Thoa cười hí hửng, vắt tấm lụa trắng mềm nhũn nhão như hết hơi lên vai tôi – “Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi cứu môn chủ của anh thôi.”

Giải cứu môn chủ? Giải cứu Hà Đồng?

Tôi xoắn xuýt mãi trong lòng, vẫn không hiểu nổi hai người này đang bày trò gì đây.

Tăng Ảnh muốn cứu Hà Đồng, là chuyện dĩ nhiên, gã là đệ tử của Hà Đồng, thế nhưng cô nàng Vân Thoa này, hẳn là môn đồ của Bình Tâm Nhai đúng không, hơn nữa còn từng gọi Vu Kính là sư huynh, xem ra cũng là người có vai vế, cớ sao lại tham gia vào vụ này?

Vân Thoa vỗ tay cái chát, rồi buông tấm lụa trắng ra, ra hiệu cho Tăng Ảnh đi cùng.

Tôi thật tình chẳng muốn đi tí nào, thế nhưng tấm vải này như có linh tính vậy, chẳng cần ai dắt mà cũng tự động kéo theo cả tôi ngả nghiêng ngả ngửa đi thẳng về phía trước.

Dưới bóng trăng, đại sảnh an tĩnh, cửa đóng kín mít, không một tiếng động.

Tôi còn nhớ cách đây không lâu, Lý Sơ khi đứng trước cánh cổng đại sảnh này đã quậy tưng một trận, ấy vậy mà nay đổi thành Vân Thoa thì tình hình khác hẳn, cô vỗ nhẹ hai tay, lầm rầm niệm chú, cánh cổng lập tức rộng mở, ba đứa chúng tôi lách người vào trong.

Khi đến khu phòng ốc đan xen như mê cung ở sau lưng đại sảnh, tôi dựa vào trí nhớ của mình mà tiến về phía trước, Vân Thoa và Tăng Ảnh theo sát sau lưng, quả nhiên không sai, khi ấy Vu Kính đã đi như thế này rồi như thế này rồi như thế này nè. Sau cùng, chúng tôi dừng lại trước một gian phòng nhỏ, đây chính là cái mật thất mà tôi từng bị giam giữ nè!

Vân Thoa dừng bước, “Được rồi, thách thức lớn nhất chính là đây. Mọi thú vui đáng sợ của bao đời chưởng môn, đều tập trung trong này cả, một khi đã vào trong sẽ không tránh khỏi khó khăn muôn trùng.”

Lúc này Tăng Ảnh đứng ngoài cửa mắt ngó láo liêng, lúc thì nhìn Vân Thoa, lúc lại quay sang tôi, như đang phân vân lắm ấy.

“Lúc này là thời cơ tốt nhất.” – Vân Thoa vừa nháy mắt vừa cười – “Vu Kính đang bận làm phép chế tạo thứ gì đó, trong thời gian ngắn sẽ không thể về đây kịp đâu. Chỉ cần hắn ta không ở đây, thì cơ hội thành công hẳn là vẫn có.” Tăng Ảnh vẫn chẳng ừ hử gì, Vân Thoa nói tiếp luôn, “Có điều là, nếu bây giờ có ai đòi cá với tôi xem anh đi vào trong rồi còn có thể ra được hay không, thì tôi dám cá rằng anh không ra được đâu, chấp hết luôn!”

Vân Thoa quan sát Tăng Ảnh đang dợm bước tới phía trước, len lén bật cười.

Tôi hiểu được đại khái rồi, nhất định là sau khi Vân Thoa tóm được cái tên Tăng Ảnh đang lảng vảng ở Bình Tâm Nhai, liền ba hoa nói rằng mình sẽ giúp hắn bắt tôi để gạt lấy bảo bối, sau đó thì dụ dỗ hắn nói ra vị trí của long tiên. Tuy rằng tôi không rõ Vân Thoa cần long tiên để làm gì, nhưng chắc chắn là dùng vào việc quan trọng, bằng không đã chẳng đưa hắn ta tới khu vực trọng yếu của chưởng môn rồi.


Chẳng qua tôi dám khẳng định Vân Thoa chẳng hề có ý định nghiêm túc giúp đỡ Tăng Ảnh gì đâu, dự là cô nàng đã tính trước tới việc Tăng Ảnh không dám bước chân vào căn mật thất chưởng môn này một cách tùy tiện rồi.

Tăng Ảnh đáng thương đã không hề biết rằng, cái gọi là mật thất chưởng môn này, chẳng qua cũng chỉ là tin đồn được dựng lên, nhằm đánh lừa thiên hạ mà thôi.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, suy tính xong, mới kêu ú ớ mấy tiếng từ bên trong đống lụa trắng kia, ý bảo tôi có điều muốn nói.

Tấm lụa được nới lỏng ra, tôi liền mở miệng: “Nếu tôi giúp các người lấy đồ ra khỏi đó, thì có thể thả tôi ra được không?”

Cả hai người đồng loạt nhìn tôi, trong mắt ánh lên nỗi nghi hoặc.

“Cậu đã biết đây là nơi nào rồi, thế mà vẫn muốn đi?” – Vân Thoa hỏi.

Tôi gật đầu lia lịa. Nói thật thì tôi với Hà Đồng, cũng chẳng có thù oán gì cho cam, chỉ là thấy được lòng trung thành đến mức này của Tăng Ảnh, nên tự nhiên muốn giúp anh ta mà thôi, rồi nhân tiện giành lại tự do cho chính mình luôn.

“Được thôi.” – Vân Thoa cười đáp.

Tăng Ảnh nhìn tôi, ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh, nhưng rồi gã cũng gật đầu, có lẽ gã cho rằng để tôi đi trước mở đường cũng không đến nỗi tệ.

Được sự đồng ý của hai người bọn họ, tôi liền bước thẳng tới trước đẩy mở cửa phòng.

Thứ mà gã ta muốn chính là cuộn tranh đã nhốt Hà Đồng lại kia, tôi biết rất rõ.

Cuộn tranh đó đang nằm ngay trên bàn. Tôi đi một mạch tới đó, cầm cuộn tranh lên, rồi nhanh chóng rút lui.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Tôi đưa trả cuộn tranh cho Tăng Ảnh, anh chàng thộn mặt ra nhận lại.

“Tôi có thể đi rồi chứ?” – Tôi hỏi.

Vân Thoa bĩu môi, ý là được rồi. Vẻ mặt Tăng Ảnh trông lạ lắm, song gã vẫn chẳng tỏ thái độ gì. Tôi vừa ngoảnh mặt đi liền bỏ chạy, may mà hai người họ đã ghìm nhau lại, nên không ai đuổi theo tôi cả.

Tôi thừa thắng xông lên chạy cái vèo ra khỏi đại sảnh Bình Tâm Nhai, thoát được rồi tim mới bắt đầu đập thình thịch như điên.

Mới nãy là thế nào vậy?

Tôi nghĩ mãi mà không thông, có điều trời cũng đã hửng sáng rồi, vẫn là nên sớm rời khỏi đây thôi.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy về chỗ mà tôi đã bỏ Hề Đao lại, anh ta thông minh như vậy, chỉ cần kể cho anh ta nghe, nhất định sẽ có cách giải thích rõ ràng để tôi hiểu.

Chạy mãi chạy mãi, đột nhiên lại nghĩ, mới không gặp nhau ít lâu, mà sao nhớ anh ghê.


“Này, Hề Đao! Tôi kể anh nghe nhé!” – Còn chưa tới nơi, tôi đã sốt ruột mà gào váng lên, “Hề Đao ơi Hề Đao!”

Song không có ai đáp lời.

Anh ấy đã không còn đợi ở nơi mà tôi đã ra đi nữa.

Trên bãi cỏ vẫn còn dấu vết cho thấy từng có người ngồi lên, tôi gần như vẫn còn nhớ như in lúc mình rời đi, dáng vẻ anh ngồi tựa lưng vào gốc cây ngủ mê mệt.

Nhưng giờ đây đã không còn ai nữa rồi.